Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi
Chương 157: Người hy sinh
Chương 157: Người hy sinh
Bầu trời xanh thẳm.
Những đám mây trắng lớn tựa như dãy núi nguy nga trùng điệp liên miên.
Trên đỉnh Cự Phong hùng quan, Thương Tuyết cúi nhìn Nghiêm Thế Tùng và Triệu Hằng đang đứng lặng trên bình nguyên Dã Vọng, đôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại.
Tuyết Nương dò hỏi: "Nha đầu, người kia là ai?"
Thương Tuyết trả lời: "Hẳn là quốc sư Tố quốc, Nghiêm Thế Tùng."
Tuyết Nương ngưng giọng nói: "Tên họ Nghiêm này vô cùng đáng sợ, tu vi cảnh giới của hắn là Thiên Nhân hàng thật giá thật."
"Tám chín phần mười là một tôn Dương Thần."
Thương Tuyết: "An tâm đi Tuyết tỷ tỷ, Nghiêm Thế Tùng này không phải cừu nhân của ta."
— —
Hai quân đối chọi điểm dừng chân.
Trấn Bắc Vương của Ngụy quốc và quốc sư của Tố quốc chỉ nhìn đối phương, đều không nói một lời.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Thế Tùng mở lời trước, "Triệu vương gia, sư huynh của ta có phải đang ở Long thành?"
Triệu Hằng lắc đầu: "Quốc sư bế quan rồi, không ai biết cụ thể nơi bế quan ở đâu."
Nghiêm Thế Tùng: "Vị thiếu nữ bốn lần thi triển đại quy mô phục sinh chi thuật kia, có phải là thủ bút của sư huynh?"
"Pháp tắc nghịch thiên đạo vận hành như thế, sư huynh hắn thật sự không coi Chiêu Diêu sơn ra gì sao?"
Triệu Hằng: "Tiền bối hiểu lầm rồi, cô gái đó tên là Vương Chi, không ai biết nàng từ đâu đến, vì sao muốn thi triển phục sinh chi thuật, lại vì sao chỉ phục sinh binh lính bỏ mình của Ngụy quốc ta."
Nghiêm Thế Tùng ánh mắt lấp lánh hồi lâu, tiếp tục hỏi: "Nếu như ta không hoa mắt, thiếu nữ kia hẳn là thân mang tiên huyết."
"Tiên huyết?!"
Triệu Hằng chấn động trong lòng, "Ý của tiền bối là, thiếu nữ là tiên nhân của Chiêu Diêu sơn?!"
Nghiêm Thế Tùng: "Vạn tiên của Chiêu Diêu sơn không hỏi qua chuyện nhân gian."
"Nhưng mọi người đều biết, chỉ có tiên nhân của Chiêu Diêu sơn mới có tiên huyết."
"Cho nên, ta rất hoang mang."
Triệu Hằng: "Tiền bối từng tận mắt thấy tiên huyết?"
Nghiêm Thế Tùng gật đầu: "Cuối năm Phục Linh thứ ba của Ngụy quốc các ngươi, hai vị tiên nhân của Trán Hà động, Chiêu Diêu sơn từng hạ phàm xuống vùng bình nguyên này, ta và sư huynh may mắn được tiếp xúc."
Nghiêm Thế Tùng đầu tiên chỉ vào trán, rồi chỉ vào má, "Hai vị tiên nhân kia, một vị gọi là Lưu Hỏa, vị còn lại gọi là Phất Hiểu."
"Vị Lưu Hỏa trán có nốt ruồi, vị Phất Hiểu thì có ở má."
"Nốt ruồi của hai tiên nhân cực kỳ tươi diễm, tựa như hai vũng máu đang cháy hừng hực."
Triệu Hằng kinh ngạc nói: "Nốt ruồi tức là tiên huyết?"
Nghiêm Thế Tùng: "Không sai."
Triệu Hằng kinh hãi nói: "Nốt ruồi của thiếu nữ kia gần như nhuộm đỏ nửa bên trán!"
Nghiêm Thế Tùng chắp tay sau lưng, đột nhiên nắm chặt.
Khó có thể ức chế cuồng hỉ, làm cho nam nhân địa vị cao, hiếm khi hô hấp dồn dập.
"Triệu vương gia, nghe nói hôm qua đại doanh tam quân của Ngụy quốc các ngươi phát sinh bạo loạn ~ "
"Trận chiến tranh này, ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu?"
Triệu Hằng sắc mặt bình tĩnh nói: "Bốn vòng quốc chiến, Tố quốc bỏ mình gần hai mươi vạn tướng sĩ."
"Trận chiến tranh này, tiền bối còn có thể chống đỡ bao lâu?"
Nghiêm Thế Tùng hơi nheo mắt, "Mười năm."
Triệu Hằng: "Năm mươi năm."
Nghiêm Thế Tùng khẽ cười nói: "Triệu vương gia thật đúng là lòng tham không đáy."
Triệu Hằng cũng cười nhạt, "Nếu như tiền bối không nhắc đến Vương Chi cô nương, đừng nói ước hẹn không chiến mười năm, dù là năm năm, ba năm, vãn bối cũng sẽ mừng rỡ như điên."
"Tiền bối là muốn có được Vương Chi cô nương đi ~ "
Nghiêm Thế Tùng thu lại nụ cười: "Sư huynh nói không sai, hoàng tộc Triệu thị của Ngụy quốc vẫn có người thông minh."
"Ước hẹn không chiến ba mươi năm, ta muốn vị cô nương kia."
Triệu Hằng: "Tiền bối là muốn mượn phục sinh chi thuật của Vương Chi cô nương, vì Tố quốc mở rộng đất đai biên giới?"
"Cũng không phải."
Nghiêm Thế Tùng không che đậy, nói: "Ngươi hẳn phải biết, ta và sư huynh là ngoại miếu đệ tử của Phong Tuyết miếu."
"Tiên huyết có hai đại đặc hiệu, thứ nhất, kéo dài thọ nguyên, thứ hai, thiêu đốt tiên huyết, có thể tạm thời thu hoạch được lực lượng vượt xa tu vi bản thân gấp mấy lần, thậm chí gấp mấy chục lần."
"Ta từng học được một môn cấm thuật ở Phong Tuyết miếu."
"Có thể chiếm tiên huyết của cô nương kia làm của riêng."
Triệu Hằng mày kiếm nhíu chặt: "Mất đi tiên huyết, Vương Chi cô nương sẽ thế nào?"
Nghiêm Thế Tùng hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Thế nào, Triệu vương gia không đành lòng rồi?"
"Ngươi đừng tin rằng cô nương kia thật sự là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn ~ "
Triệu Hằng lắc đầu.
"Ước hẹn không chiến bốn mươi năm, đổi lấy thi thể Vương Chi cô nương."
Nghiêm Thế Tùng gật đầu: "Có thể."
"Nhưng ta mong Triệu vương gia mau chóng, sự kiên nhẫn của ta không nhiều."
Trong tiếng tù và ô ô.
Hai nước Ngụy, Tố rút quân.
Không chỉ mười ba vạn tướng sĩ Ngụy quốc, mà gần mười vạn binh lính Tố quốc cũng thở phào nhẹ nhõm.
— —
Ngày 13 tháng 8.
Khi mặt trời sắp lặn.
Trấn Bắc Vương Triệu Hằng mang theo Nghiêm Lân, chính ấn tướng quân vừa được phục sinh, leo lên tường thành nam Long thành.
Đại doanh tam quân cách đó ba dặm, không còn âm u tử khí như trước.
Lần nữa khôi phục sức sống sục sôi.
Hướng nhà bếp, khói bếp cuồn cuộn, mùi thịt tràn ngập.
Các tướng sĩ nâng chén cạn ly, uống đến hết hứng.
"Nghiêm Lân, ngày kia là trung thu."
"Đáng tiếc Vương Chi cô nương không được ngắm trăng tròn đoàn viên ngày mười lăm tháng tám."
Nghiêm Lân sắc mặt trắng bệch thất thần, dò hỏi: "Vương gia, Vương Chi cô nương muốn rời khỏi Long thành của chúng ta sao?"
Triệu Hằng không đáp lại, mà ném ra một vấn đề, "Nghiêm Lân, ngươi hận ta không?"
Nghiêm Lân hoảng hốt lắc đầu.
"Vậy ngươi có thấy chúng binh lính hận ta hay không?"
Nghiêm Lân: "Bọn họ không dám."
Triệu Hằng: "Cho nên các ngươi trút hết hận ý lên thân Vương Chi cô nương ~ "
"Lần đầu tiên khởi tử hoàn sinh, các ngươi mang ơn Vương Chi cô nương, gọi nàng là thần nữ, thậm chí còn điêu khắc tượng thần cho nàng."
"Lần thứ hai khởi tử hoàn sinh, lần thứ ba, lần thứ tư, sự thù hận của các ngươi càng để lâu càng lớn."
"Các ngươi không dám hận ta, nên đã đẩy ngã tượng thần nữ mà mình tự tay điêu khắc."
"Các ngươi khát vọng thực sự tử vong, vô cùng căm ghét vì sao Vương Chi cô nương cứ phải hết lần này đến lần khác phục sinh các ngươi."
"Nếu không phải Vương Chi cô nương là nội luyện võ phu, bên cạnh còn có một vị nhất phẩm đảo hải cảnh, mười ba vạn tướng sĩ, sớm đã san bằng Duyệt Lai khách sạn thành đất bằng."
Nghiêm Lân há to miệng, nhưng không nói được gì.
Triệu Hằng vỗ vai nam nhân, "Nghiêm Lân, ta hiểu ngươi, cũng hiểu mười ba vạn tướng sĩ."
"Cho nên, tính mạng Vương Chi cô nương, ta sẽ lấy."
Nghiêm Lân trừng lớn hổ nhãn, không dám tin nói: "Vương gia, ngài. . . Ngài muốn giết Vương Chi cô nương! Vì sao?"
Triệu Hằng nhìn dãy núi uốn lượn dưới trời chiều xa xa.
Đó là giang sơn của Ngụy quốc.
"Vì. . . Thái bình!"
— —
Màn đêm buông xuống.
Triệu Hằng áo lụa trắng không nhiễm bụi trần, lưng đeo trường kiếm, rời vương phủ.
Nam nhân tóc mai điểm sương ngẩng đầu nhìn lên.
Thấy phía tây, trên bầu trời đêm có một vầng trăng như mâm ngọc, tỏa ánh sáng thanh lãnh vô tận.
"Tuy không phải trung thu, nhưng trăng cũng tròn đầy."
Nam nhân chắp hai tay, hướng về Duyệt Lai khách sạn.
Vì thái bình của Ngụy quốc, đừng nói là một thiếu nữ không liên quan, dù là trưởng tử Triệu Kinh Hồng, vương phi Kỳ Nhu, Triệu Hằng cũng có thể xuống tay.
Trên đường dài trống trải, vắng lặng.
Triệu Hằng đang đi chậm rãi bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Trong gió đêm, ẩn ẩn có tiếng hạc kêu rõ ràng.
. . .
Bầu trời xanh thẳm.
Những đám mây trắng lớn tựa như dãy núi nguy nga trùng điệp liên miên.
Trên đỉnh Cự Phong hùng quan, Thương Tuyết cúi nhìn Nghiêm Thế Tùng và Triệu Hằng đang đứng lặng trên bình nguyên Dã Vọng, đôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại.
Tuyết Nương dò hỏi: "Nha đầu, người kia là ai?"
Thương Tuyết trả lời: "Hẳn là quốc sư Tố quốc, Nghiêm Thế Tùng."
Tuyết Nương ngưng giọng nói: "Tên họ Nghiêm này vô cùng đáng sợ, tu vi cảnh giới của hắn là Thiên Nhân hàng thật giá thật."
"Tám chín phần mười là một tôn Dương Thần."
Thương Tuyết: "An tâm đi Tuyết tỷ tỷ, Nghiêm Thế Tùng này không phải cừu nhân của ta."
— —
Hai quân đối chọi điểm dừng chân.
Trấn Bắc Vương của Ngụy quốc và quốc sư của Tố quốc chỉ nhìn đối phương, đều không nói một lời.
Một lúc lâu sau, Nghiêm Thế Tùng mở lời trước, "Triệu vương gia, sư huynh của ta có phải đang ở Long thành?"
Triệu Hằng lắc đầu: "Quốc sư bế quan rồi, không ai biết cụ thể nơi bế quan ở đâu."
Nghiêm Thế Tùng: "Vị thiếu nữ bốn lần thi triển đại quy mô phục sinh chi thuật kia, có phải là thủ bút của sư huynh?"
"Pháp tắc nghịch thiên đạo vận hành như thế, sư huynh hắn thật sự không coi Chiêu Diêu sơn ra gì sao?"
Triệu Hằng: "Tiền bối hiểu lầm rồi, cô gái đó tên là Vương Chi, không ai biết nàng từ đâu đến, vì sao muốn thi triển phục sinh chi thuật, lại vì sao chỉ phục sinh binh lính bỏ mình của Ngụy quốc ta."
Nghiêm Thế Tùng ánh mắt lấp lánh hồi lâu, tiếp tục hỏi: "Nếu như ta không hoa mắt, thiếu nữ kia hẳn là thân mang tiên huyết."
"Tiên huyết?!"
Triệu Hằng chấn động trong lòng, "Ý của tiền bối là, thiếu nữ là tiên nhân của Chiêu Diêu sơn?!"
Nghiêm Thế Tùng: "Vạn tiên của Chiêu Diêu sơn không hỏi qua chuyện nhân gian."
"Nhưng mọi người đều biết, chỉ có tiên nhân của Chiêu Diêu sơn mới có tiên huyết."
"Cho nên, ta rất hoang mang."
Triệu Hằng: "Tiền bối từng tận mắt thấy tiên huyết?"
Nghiêm Thế Tùng gật đầu: "Cuối năm Phục Linh thứ ba của Ngụy quốc các ngươi, hai vị tiên nhân của Trán Hà động, Chiêu Diêu sơn từng hạ phàm xuống vùng bình nguyên này, ta và sư huynh may mắn được tiếp xúc."
Nghiêm Thế Tùng đầu tiên chỉ vào trán, rồi chỉ vào má, "Hai vị tiên nhân kia, một vị gọi là Lưu Hỏa, vị còn lại gọi là Phất Hiểu."
"Vị Lưu Hỏa trán có nốt ruồi, vị Phất Hiểu thì có ở má."
"Nốt ruồi của hai tiên nhân cực kỳ tươi diễm, tựa như hai vũng máu đang cháy hừng hực."
Triệu Hằng kinh ngạc nói: "Nốt ruồi tức là tiên huyết?"
Nghiêm Thế Tùng: "Không sai."
Triệu Hằng kinh hãi nói: "Nốt ruồi của thiếu nữ kia gần như nhuộm đỏ nửa bên trán!"
Nghiêm Thế Tùng chắp tay sau lưng, đột nhiên nắm chặt.
Khó có thể ức chế cuồng hỉ, làm cho nam nhân địa vị cao, hiếm khi hô hấp dồn dập.
"Triệu vương gia, nghe nói hôm qua đại doanh tam quân của Ngụy quốc các ngươi phát sinh bạo loạn ~ "
"Trận chiến tranh này, ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu?"
Triệu Hằng sắc mặt bình tĩnh nói: "Bốn vòng quốc chiến, Tố quốc bỏ mình gần hai mươi vạn tướng sĩ."
"Trận chiến tranh này, tiền bối còn có thể chống đỡ bao lâu?"
Nghiêm Thế Tùng hơi nheo mắt, "Mười năm."
Triệu Hằng: "Năm mươi năm."
Nghiêm Thế Tùng khẽ cười nói: "Triệu vương gia thật đúng là lòng tham không đáy."
Triệu Hằng cũng cười nhạt, "Nếu như tiền bối không nhắc đến Vương Chi cô nương, đừng nói ước hẹn không chiến mười năm, dù là năm năm, ba năm, vãn bối cũng sẽ mừng rỡ như điên."
"Tiền bối là muốn có được Vương Chi cô nương đi ~ "
Nghiêm Thế Tùng thu lại nụ cười: "Sư huynh nói không sai, hoàng tộc Triệu thị của Ngụy quốc vẫn có người thông minh."
"Ước hẹn không chiến ba mươi năm, ta muốn vị cô nương kia."
Triệu Hằng: "Tiền bối là muốn mượn phục sinh chi thuật của Vương Chi cô nương, vì Tố quốc mở rộng đất đai biên giới?"
"Cũng không phải."
Nghiêm Thế Tùng không che đậy, nói: "Ngươi hẳn phải biết, ta và sư huynh là ngoại miếu đệ tử của Phong Tuyết miếu."
"Tiên huyết có hai đại đặc hiệu, thứ nhất, kéo dài thọ nguyên, thứ hai, thiêu đốt tiên huyết, có thể tạm thời thu hoạch được lực lượng vượt xa tu vi bản thân gấp mấy lần, thậm chí gấp mấy chục lần."
"Ta từng học được một môn cấm thuật ở Phong Tuyết miếu."
"Có thể chiếm tiên huyết của cô nương kia làm của riêng."
Triệu Hằng mày kiếm nhíu chặt: "Mất đi tiên huyết, Vương Chi cô nương sẽ thế nào?"
Nghiêm Thế Tùng hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Thế nào, Triệu vương gia không đành lòng rồi?"
"Ngươi đừng tin rằng cô nương kia thật sự là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn ~ "
Triệu Hằng lắc đầu.
"Ước hẹn không chiến bốn mươi năm, đổi lấy thi thể Vương Chi cô nương."
Nghiêm Thế Tùng gật đầu: "Có thể."
"Nhưng ta mong Triệu vương gia mau chóng, sự kiên nhẫn của ta không nhiều."
Trong tiếng tù và ô ô.
Hai nước Ngụy, Tố rút quân.
Không chỉ mười ba vạn tướng sĩ Ngụy quốc, mà gần mười vạn binh lính Tố quốc cũng thở phào nhẹ nhõm.
— —
Ngày 13 tháng 8.
Khi mặt trời sắp lặn.
Trấn Bắc Vương Triệu Hằng mang theo Nghiêm Lân, chính ấn tướng quân vừa được phục sinh, leo lên tường thành nam Long thành.
Đại doanh tam quân cách đó ba dặm, không còn âm u tử khí như trước.
Lần nữa khôi phục sức sống sục sôi.
Hướng nhà bếp, khói bếp cuồn cuộn, mùi thịt tràn ngập.
Các tướng sĩ nâng chén cạn ly, uống đến hết hứng.
"Nghiêm Lân, ngày kia là trung thu."
"Đáng tiếc Vương Chi cô nương không được ngắm trăng tròn đoàn viên ngày mười lăm tháng tám."
Nghiêm Lân sắc mặt trắng bệch thất thần, dò hỏi: "Vương gia, Vương Chi cô nương muốn rời khỏi Long thành của chúng ta sao?"
Triệu Hằng không đáp lại, mà ném ra một vấn đề, "Nghiêm Lân, ngươi hận ta không?"
Nghiêm Lân hoảng hốt lắc đầu.
"Vậy ngươi có thấy chúng binh lính hận ta hay không?"
Nghiêm Lân: "Bọn họ không dám."
Triệu Hằng: "Cho nên các ngươi trút hết hận ý lên thân Vương Chi cô nương ~ "
"Lần đầu tiên khởi tử hoàn sinh, các ngươi mang ơn Vương Chi cô nương, gọi nàng là thần nữ, thậm chí còn điêu khắc tượng thần cho nàng."
"Lần thứ hai khởi tử hoàn sinh, lần thứ ba, lần thứ tư, sự thù hận của các ngươi càng để lâu càng lớn."
"Các ngươi không dám hận ta, nên đã đẩy ngã tượng thần nữ mà mình tự tay điêu khắc."
"Các ngươi khát vọng thực sự tử vong, vô cùng căm ghét vì sao Vương Chi cô nương cứ phải hết lần này đến lần khác phục sinh các ngươi."
"Nếu không phải Vương Chi cô nương là nội luyện võ phu, bên cạnh còn có một vị nhất phẩm đảo hải cảnh, mười ba vạn tướng sĩ, sớm đã san bằng Duyệt Lai khách sạn thành đất bằng."
Nghiêm Lân há to miệng, nhưng không nói được gì.
Triệu Hằng vỗ vai nam nhân, "Nghiêm Lân, ta hiểu ngươi, cũng hiểu mười ba vạn tướng sĩ."
"Cho nên, tính mạng Vương Chi cô nương, ta sẽ lấy."
Nghiêm Lân trừng lớn hổ nhãn, không dám tin nói: "Vương gia, ngài. . . Ngài muốn giết Vương Chi cô nương! Vì sao?"
Triệu Hằng nhìn dãy núi uốn lượn dưới trời chiều xa xa.
Đó là giang sơn của Ngụy quốc.
"Vì. . . Thái bình!"
— —
Màn đêm buông xuống.
Triệu Hằng áo lụa trắng không nhiễm bụi trần, lưng đeo trường kiếm, rời vương phủ.
Nam nhân tóc mai điểm sương ngẩng đầu nhìn lên.
Thấy phía tây, trên bầu trời đêm có một vầng trăng như mâm ngọc, tỏa ánh sáng thanh lãnh vô tận.
"Tuy không phải trung thu, nhưng trăng cũng tròn đầy."
Nam nhân chắp hai tay, hướng về Duyệt Lai khách sạn.
Vì thái bình của Ngụy quốc, đừng nói là một thiếu nữ không liên quan, dù là trưởng tử Triệu Kinh Hồng, vương phi Kỳ Nhu, Triệu Hằng cũng có thể xuống tay.
Trên đường dài trống trải, vắng lặng.
Triệu Hằng đang đi chậm rãi bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Trong gió đêm, ẩn ẩn có tiếng hạc kêu rõ ràng.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận