Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi

Chương 112: Chú cốt

**Chương 112: Chú Cốt**
Năm Phục Linh thứ 11.
Ngày mùng bảy tháng Chạp.
Ngoài trấn nhỏ, trên lang kiều.
Thiếu nữ mặc áo trắng thuần, lưng đeo rương kịch, ngẩng đầu nhìn bầu trời hơi nước trắng mịt mờ.
Luồng khí lạnh tàn phá bừa bãi, cuốn theo hơi nước thấu xương.
Thiếu nữ thì thầm: "Tiểu Vũ, sắp có tuyết rơi."
Tiếng bước chân từ xa vọng lại.
Triệu Huyên Nhi, mình khoác váy ngắn xanh biếc, lưng đeo bao phục, theo sau là đại hoàng cẩu lông xù.
"Tuyết Nhi muội muội, ngươi xem, tám năm trước, ngoại trừ sư phụ ta, Đại Hoàng không thân cận bất kỳ ai."
Triệu Huyên Nhi chỉ chỉ đại hoàng cẩu, đắc ý nói: "Tám năm sau, ngoại trừ sư phụ và ta, Đại Hoàng vẫn không thân cận bất kỳ người nào."
Thương Tuyết vươn tay ra, dừng giữa không trung.
"Ha ha."
Triệu Huyên Nhi cười, "Đại Hoàng, không cần tiễn, trở về đi."
Đại Hoàng ủ rũ cụp đuôi, thoáng lướt qua hai vị thiếu nữ, rồi hướng về tiểu trấn.
Nụ cười của Triệu Huyên Nhi cứng đờ, "Con chó c·h·ết tiệt!"
Khóe môi Thương Tuyết cong lên một đường vi diệu, dò hỏi: "Phu tử còn chưa rời giường sao?"
Triệu Huyên Nhi lắc đầu, "Hôm nay trường tư cho nghỉ đông, phu tử sáng sớm đã lên lớp giảng bài cuối cùng."
Thương Tuyết khẽ cười: "Đi thôi, chúng ta cũng nên lên đường."
Dưới lầu Bài Phường của tiểu trấn, Lão Liễu Đầu vai trái gánh cọc tre cắm đầy kẹo hồ lô, tay phải cầm cán thuốc lào bằng đồng thau.
Phả ra một ngụm khói như mây như sương, nhìn hai bóng lưng cao gầy của hai thiếu nữ dần khuất xa.
Ánh mắt lão đầu tang thương nói: "Gió bắc gào thét trên trời cao, càng thổi càng mạnh, máu rơi như mưa."
"Lần đầu đối mặt sinh tử kiếp, Thương nha đầu, chúc ngươi bình an trở về."
...
Trấn Thanh Bình cách Thái Hành sơn mạch, bên ngoài Tê Hà phủ, khoảng năm ngày lộ trình.
Màn đêm buông xuống.
Trăng tàn lạnh lẽo, lác đác sao thưa.
Bờ Thái Bình hà, hai thiếu nữ ngồi vây quanh đống lửa, nhìn nhau không nói.
"Chúng ta nên chờ đến tháng tư rồi hãy lên đường."
Triệu Huyên Nhi hai tay ôm thân, run lẩy bẩy: "Trừ khi ăn một sọt quả óc chó bị kẹt vào cửa, phàm là người bình thường sẽ không chọn ngày đông khắc nghiệt để đi xa."
Thương Tuyết mặt không đổi sắc: "Ta không có quỳ hai đầu gối xuống đất, bịch bịch dập đầu cầu xin ngươi."
"Nếu ngươi cứ bức bách vô lại, nói lảm nhảm, lầm bà lầm bầm, thì cút về cho ta."
Triệu Huyên Nhi kinh ngạc: "Tuyết Nhi, ngươi thay đổi nhiều quá."
"Tám năm trước, ngươi có đánh ba gậy cũng không hé răng nửa lời."
"Giờ thì răng nhọn miệng sắc."
Thương Tuyết liếc mắt, "Còn nữ phu tử, Tề tiên sinh dạy ngươi khen người như vậy sao?"
Triệu Huyên Nhi: "..."
"Tuyết Nhi, vị tỷ tỷ tóc trắng kia, còn có con Dã Trư Vương kia đâu rồi?"
Thương Tuyết đính chính: "Không phải Dã Trư Vương, là Trư Hoàng thúc thúc của ta."
Triệu Huyên Nhi: "Trư... Trư Hoàng?!"
Thương Tuyết cởi hồ lô rượu bên hông, rút nắp, ừng ực uống hai ngụm lớn.
Thần thần bí bí trả lời: "Tuyết Nương tỷ tỷ và Trư Hoàng thúc thúc của ta đang khoác lác trên trời."
"Trên trời?!"
Triệu Huyên Nhi ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Thương Tuyết: "Không đúng không đúng, là đang lặn ở Thái Bình hà."
Triệu Huyên Nhi lại nhìn dòng sông lấp lánh ánh bạc.
Thương Tuyết: "Không đúng không đúng, là đang lén nhìn hai chúng ta trong bóng tối sâu thẳm của núi rừng."
Triệu Huyên Nhi biểu lộ nghiêm túc, giọng điệu nghiêm túc nói: "Tuyết Nhi, ngươi đã 15 tuổi, không còn là trẻ con."
Thương Tuyết ngây thơ nói: "Ta biết nha."
Triệu Huyên Nhi kéo mặt dài như mặt lừa, "Hóa ra ngươi đang đùa ta?"
Thương Tuyết chớp đôi mắt to ngập nước, "Không có nha."
"Hừ ~"
Triệu Huyên Nhi hừ lạnh, "Tin rằng ngươi cũng không dám."
Đột nhiên quan sát khu rừng tối đen bên tay trái.
Rồi lại quay đầu quan sát khu rừng ven sông phía bên kia.
Nhỏ giọng dò hỏi: "Tuyết Nương tỷ tỷ và Trư Hoàng thúc thúc của ngươi giấu ở bên nào?"
Thương Tuyết: "..."
...
Đêm khuya tĩnh lặng.
Triệu Huyên Nhi cuộn tròn trong tấm thảm lông cừu, lạnh đến không ngủ được.
"Thương Tuyết, dựa vào tấm thảm một chút liền ấm."
Thương Tuyết vừa uống rượu vừa nhắc nhở.
Triệu Huyên Nhi hiếu kỳ: "Ngươi không ngủ sao?"
Thương Tuyết lắc đầu: "Ta ngủ dễ gặp ác mộng."
Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Thương Tuyết, ửng hồng.
"Tuyết Nhi,"
Triệu Huyên Nhi vén một góc tấm thảm, "Lại đây để tỷ tỷ ôm ngươi ngủ."
"Hai người sẽ không lạnh."
Thương Tuyết lạnh lùng: "Ta từ chối."
"Đến đây nào, tỷ tỷ rất thơm."
"Không hứng thú."
Triệu Huyên Nhi cười hắc hắc, chui ra khỏi thảm, nhào về phía Thương Tuyết.
Thương Tuyết kêu lên: "Đừng lại đây!"
...
Năm Phục Linh thứ 11.
Ngày mùng chín tháng Chạp.
Trên cổ đạo, Thương Tuyết nhìn về phía trước, vừa đi vừa nhấp một ngụm rượu mạnh.
Triệu Huyên Nhi chắp hai tay, đi giật lùi, cẩn thận nhìn khuôn mặt Thương Tuyết.
"Lông mày không vẽ mà đen, môi không tô mà đỏ. Mặt như mâm bạc, mắt sáng như sao."
Thương Tuyết: "Mặt ngươi mới giống cái chậu."
Triệu Huyên Nhi: "Ngươi sao lại không biết tốt xấu, tỷ tỷ đây là đang khen ngươi."
"Gương mặt muội muội tuy nói xinh đẹp quá mức, nhưng đáng tiếc không được hoàn mỹ, vết bớt trên trán quá dữ tợn, dễ dọa khóc trẻ con."
Thương Tuyết: "Gương mặt tỷ tỷ tuy nói xinh đẹp quá mức, nhưng đáng tiếc không được hoàn mỹ, cái miệng này đã ăn quá nhiều thứ ô uế, dễ phun phân vào người khác."
Triệu Huyên Nhi: "..."
...
Năm Phục Linh thứ 11.
Ngày mười hai tháng Chạp, giờ Tỵ năm khắc.
Thương Tuyết và Triệu Huyên Nhi đến Tê Hà phủ.
Từ xa đã có thể trông thấy tường thành Nam cao sừng sững, kéo dài mấy trăm trượng của Tê Hà phủ.
Cách một khoảng rất xa đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn bên trong thành.
Sắp đến niên quan, người đông như biển.
Thương Tuyết và Triệu Huyên Nhi đi qua cửa nam tiến vào Tê Hà phủ.
Vừa vào thành, hai thiếu nữ liếc mắt đã thấy bốn cán dài treo cao, cắm bốn cái đầu lâu trắng hếu.
Dưới cán dài, còn có bốn pho tượng bằng đồng thanh quỳ gối.
Bên cạnh cán dài, có bốn tên bộ khoái phủ nha lưng đeo trường đao trông coi.
Còn có một cái bàn vuông.
Sau bàn là một vị thư sinh trung niên dáng vẻ suy nhược, có lẽ là văn lại của phủ nha.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thương Tuyết và Triệu Huyên Nhi, một đứa bé 6, 7 tuổi cởi quần, tè vào bốn pho tượng người bằng đồng thanh đang quỳ gối.
"Ha ha ha ~"
Bốn vị bộ khoái cười lớn.
Đái xong, đứa bé đi tới bàn vuông, xòe bàn tay nhỏ ra trước mặt trung niên văn lại.
Người đàn ông mỉm cười, lấy mấy đồng tiền từ trong túi ra.
Đứa bé nhận được tiền, nhảy cẫng reo hò chạy về phía quầy hàng bán đường nhân ở gần đó.
Ngay sau đó, một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi đến trước bốn pho tượng.
Chỉ tay vào bốn pho tượng, vừa chỉ vừa chửi rủa.
Những lời nguyền rủa độc địa, ô ngôn uế ngữ, khiến Thương Tuyết và Triệu Huyên Nhi trợn mắt há hốc mồm.
Mắng ròng rã nửa khắc đồng hồ, phụ nhân mới thở hổn hển dừng lại.
"Rất tốt!"
Văn lại giơ ngón tay cái với phụ nhân, thưởng hơn hai mươi đồng.
Phụ nhân thiên ân vạn tạ, mừng rỡ đi đến một quầy hàng bán câu đối, tranh tết, đèn lồng.
"Mắng chửi người mà được tiền thưởng? Lại có chuyện tốt thế này!"
Ánh mắt Triệu Huyên Nhi sáng lên.
"Muội muội, đi, đi xem thử."
Triệu Huyên Nhi kéo Thương Tuyết đến gần.
Thương Tuyết tỉ mỉ nhìn bốn cái đầu lâu trên cán dài.
Có xương rộng, là nam giới trưởng thành.
Có xương hẹp, là nữ giới trưởng thành.
Thu hồi ánh mắt, nhìn bốn pho tượng quỳ, hai tròng mắt đen nhánh của Thương Tuyết đột nhiên co rút.
"Trình Hổ, Trình Vũ, Trình Ý, Từ Uyển Kiều."
Trên ngực bốn pho tượng sống động như thật đều khắc tên từng người.
Trong đó có một pho tượng, đối với Thương Tuyết mà nói là vô cùng quen thuộc.
Thiếu nữ lại nhìn bốn cái đầu lâu trên đỉnh bốn cán dài.
"Đây là... cả nhà 4 người của Hổ ca sao?!"
...
P/S: Eo ta sắp gãy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận