Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi

Chương 103: Quyền sinh sát trong tay

**Chương 103: Quyền sinh sát trong tay**
Phục Linh năm thứ 3, giữa đông.
Ngày 18 tháng 11.
Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.
Tuyết đầu mùa mà con dân nước Ngụy mong cầu gần ba năm, rơi xuống, khiến sơn hà chìm trong một màu trắng xóa.
Sáng sớm, Lão Liễu Đầu khoác da dê, gánh sọt cỏ cắm đầy kẹo hồ lô ngưng huyết, bước ra khỏi ngõ Tẩy Kiếm.
Trong ngõ nhỏ tiếp giáp Ô Y ngõ hẻm, một thân hình nho nhỏ, trắng thuần đi ra.
"Nữ oa tử, đừng quên bốn lần sinh tử kiếp đó."
Lão Liễu Đầu cười nhẹ nhàng gọi.
Thân thể gầy gò của cô bé khẽ run lên, co cẳng chạy nhanh về phía trường tư.
Hai cái đuôi ngựa thật dài, tùy tiện bay múa trong gió lạnh, phảng phất như hai thác nước đen nhánh.
"Ha ha, số lượng tóc này nếu để họ Hàn nhìn thấy, không phải hâm mộ đến chảy nước miếng ba ngàn thước sao."
Trong tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Lão Liễu Đầu giẫm lên tuyết đọng, chậm rãi đi xa.
...
Nửa canh giờ sau.
Trong tiểu trấn, ngõ Tật Phong.
Dưới mái hiên hậu viện tiệm thợ rèn, Hàn Anh mặc áo ngắn quần cụt ngồi trên băng ghế nhỏ, một tay cầm gương đồng, một tay theo bát sứ trắng trên bàn thấp lấy ra một lát gừng, dán lên da đầu sáng bóng hung hăng ma sát.
"Hắc hắc."
Một đạo tiếng cười hèn mọn, chợt rơi vào trong tai.
Hàn Anh thần sắc như thường, vừa xoa gừng, vừa hờ hững nói: "Ngươi dám cười ra tiếng thứ hai, lão tử liền dám đập vỡ mồm ngươi."
Lão Liễu Đầu gánh sọt cỏ, ngồi xổm trên đầu tường đất vội vàng che miệng.
"Tìm ta có chuyện gì?"
Hàn Anh mặt không chút thay đổi nói.
Lão Liễu Đầu hơi nheo lại đôi mắt đục ngầu, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Đúng là một nơi tốt, sao lại không có hoa màu nào mọc lên vậy?"
"Ai nói không mọc?"
Hàn Anh đặt gương đồng xuống, vỗ vỗ đũng quần.
"Chỗ này rậm rạp vô cùng, ngươi muốn nhìn một chút không?"
Lão Liễu Đầu liên tục khoát tay, "Thôi thôi thôi, chướng mắt quá."
"Họ Liễu, ngươi đây là đang sỉ nhục người khác đó!"
Hàn Anh sắc mặt âm trầm như nước.
Lão Liễu Đầu thì cười vui vẻ như một tôn Di Lặc Phật.
"Tiểu Hàn à, đừng thẹn quá hóa giận chứ, ta chỉ là đang trình bày sự thật mà thôi."
"Sự thật không phải là để nói sao."
Hàn Anh chậm rãi đứng lên thân hình thấp bé mét rưỡi, ánh mắt âm u nói: "Hôm nay không đánh ngươi ra bã, ta theo họ ngươi!"
"Được rồi, không đùa nữa."
Lão Liễu Đầu nghiêm mặt nói: "Ta tới tìm ngươi có hai việc."
Hàn Anh mặt không chút thay đổi nói: "Nói."
Lão Liễu Đầu trầm giọng nói: "Sau khi Ngọc Đế bế quan, mọi công việc lớn nhỏ trong Thiên Đình đều do Tây Hoàng Mẫu xử lý."
"Ta muốn ngươi thượng bẩm Tây Hoàng Mẫu, bảo nàng ban xuống một phần tiên chỉ."
Hàn Anh nhíu mày, "Ngươi muốn tiên chỉ làm gì?"
Lão Liễu Đầu nhắc nhở: "Không phải ta muốn, là ngươi muốn."
"Đạo môn là đạo môn, Thiên Đình là Thiên Đình."
"Ta chỉ hô mưa gọi gió trong đạo môn, Tây Hoàng Mẫu có thể không thèm ngó đến ta."
Hàn Anh mắt sáng như đuốc, từng chữ từng chữ cắn ra, "Ta đang hỏi ngươi, muốn tiên chỉ để làm gì? !"
"Ai ~ "
Lão Liễu Đầu khẽ thở dài một tiếng, giải thích nói: "Hắn lại thu một đồ đệ, ngươi hẳn là biết rồi chứ?"
Hàn Anh gật đầu.
Lão Liễu Đầu rầu rĩ nói: "Nữ oa tử đó, cả đời này sẽ phải trải qua bốn lần sinh tử kiếp, mỗi lần lại hung hiểm hơn lần trước."
"Nàng sẽ thân tử đạo tiêu ở một lần sinh tử kiếp nào đó."
"Thiếu niên Trần gia ở Ô Y ngõ hẻm bỏ mình, hắn không chỉ táng diệt mười mấy vạn sinh mạng vô tội, mà còn mạnh hơn trảm một nước sơn hà khí vận."
"Nghịch thiên mà đi, lại bình yên vô sự."
"Thiên đạo của tòa nhân gian này đã xuất hiện vết rạn như bình sứ."
"Nữ oa tử đó nhất định phải chết, nhưng lại khác với việc tiểu tử Trần gia chết bởi phàm phu tục tử, nàng sẽ chết dưới tay của đại nhân vật."
"Đại nhân vật của tòa nhân gian này."
"Nhân vật lớn."
Lão Liễu Đầu lấy xuống một xâu mứt quả, cắn mạnh một quả, nói: "Ngươi nghĩ xem, đến lúc đó vị ở Chu Sơn kia, không phải sẽ lật tung cả nhân gian này lên sao ~ "
Hàn Anh nghi ngờ nói: "Ta vẫn không hiểu, ngươi nói có liên quan gì đến tiên chỉ cả ~ "
"Hắc hắc."
Lão Liễu Đầu cười thâm trầm, nói: "Ngươi cứ lấy tiên chỉ đi, đến lúc đó ngươi sẽ biết ta muốn làm cái gì."
Hàn Anh liếc mắt, dò hỏi: "Không phải có hai việc sao, việc thứ hai là gì?"
. .
Ngày 19 tháng 11, sáng sớm.
Vân Châu của Ngụy quốc, Linh Thạch huyện dưới quyền quản lý của Ngô Đồng phủ.
Gió rất nhỏ, tuyết rất lớn.
Đại địa trắng xóa hằng ngày nhiễm một điểm đen như mực.
Giống như băng cơ mỹ nhân sinh ra một nốt ruồi.
Trong tiếng hạc kêu lanh lảnh, hai con tiên hạc từ sâu trong gió tuyết bay nhanh ra.
Chúng lượn vòng vài vòng trên không trung, tại điểm đen rồi đáp xuống.
Hai vị tiên nhân Lưu Hỏa, Phất Hiểu và Lạc Tinh Hà, đáp xuống nhẹ như lông hồng.
Ba người tiến lên vài bước, đi tới rìa điểm đen.
Nhìn xuống vực đen sâu không thấy đáy, Lưu Hỏa kinh ngạc nói: "Vị Lục Địa Thần Tiên không rõ thân phận kia, vậy mà lại đem cả tòa huyện thành nhập vào âm phủ."
"Ngược lại là có mấy phần bản lĩnh thật sự."
Lạc Tinh Hà nghe xong có chút sững sờ, với thân phận quốc sư Ngụy quốc, hắn chỉ biết vị Lục Địa Thần Tiên kia trảm tới Ngụy quốc sơn hà khí vận, nhưng chưa bao giờ biết lại còn từng táng diệt một huyện mười mấy vạn con dân.
Đây là ma tu hay là tà tu? !
Gió lạnh thổi tung tà áo bào trắng của hai vị tiên nhân.
Nữ tử Phất Hiểu có gương mặt bớt giống như hỏa diễm đang thiêu đốt cởi hộp kiếm cổ sau lưng xuống.
Ngay trước mặt Lạc Tinh Hà, nữ tử cẩn thận từng li từng tí bóc từng lá bùa ở khe hở.
Trong tiếng lách cách, nắp hộp được mở ra.
Thứ lọt vào tầm mắt Lạc Tinh Hà, là mấy tờ giấy tuyên thành trắng noãn như tuyết.
Trên giấy đè một cây cốt bút tinh xảo.
Lưu Hỏa giới thiệu: "Giấy là Tẩy Tiên giấy, được chế tác từ da của cổ tiên nhân lột xuống."
"Còn cốt bút, là một trong ba kiện cổ tiên khí của Trán Hà động ta."
Da cổ tiên nhân!
Ba kiện cổ tiên khí!
Lạc Tinh Hà không khỏi khô miệng đắng lưỡi.
Lão đạo đã từng cũng có một kiện cổ tiên khí, là mang ra từ Phong Tuyết miếu.
Đáng tiếc, người và khí đều mất.
Lạc Tinh Hà tin chắc, ái đồ Diệp Chiếu Thu là bị Tề Khánh tật giết chết.
Hắc tử mâu cũng bị họ Tề lấy đi.
...
"Tử Thanh Thượng Hoàng Thái Đạo Quân, Thái Huyền Thái Hòa Hiệp Thị Đoan. Hóa Sinh Vạn Vật Sử Ngã Tiên, Phi Thăng Thập Thiên Giá Ngọc Luân ~ " ( Dịch: Tử Thanh Thượng Hoàng Thái Đạo Quân, Thái Huyền Thái Hòa Hiệp Thị Đoan. Hóa Sinh Vạn Vật Khiến Ta Thành Tiên, Phi Thăng Mười Trời Ngự Ngọc Luân.)
Vừa lẩm bẩm, Phất Hiểu vung tay áo lên.
Cây cốt bút trắng như ngọc và một tờ Tẩy Tiên giấy, từ trong hộp kiếm thanh đồng trôi nổi bay ra, treo lơ lửng giữa không trung.
Ngòi bút hướng xuống, cốt bút ngưng lại một lúc, trước ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tinh Hà, bút thân lại chảy ra dòng máu tươi đẹp sền sệt.
"Dưỡng Tử Ngọc Thụ Lệnh Khả Tráng, Chí Đạo Bất Phiền Vô Bàng Ngọ ~ " (Dịch: Nuôi Dưỡng Ngọc Thụ Mệnh Khỏe Mạnh, Chí Đạo Không Phiền Không Sai Lệch.)
Theo tiếng tụng niệm của Phất Hiểu, cốt bút múa bút thành văn trên Tẩy Tiên giấy.
"Hư Vô Tự Nhiên Đạo Chi Cố, Vật Hữu Tự Nhiên Đạo Bất Phiền ~ " (Dịch: Hư Vô Tự Nhiên Vốn Của Đạo, Vật Có Tự Nhiên Đạo Không Phiền.)
Ước chừng một phút sau.
Phất Hiểu phun ra chữ cuối cùng, chậm rãi duỗi ra bàn tay trắng thon dài.
Dùng hết máu mực, cốt bút trắng như mới lại bay ngược trở về.
Phất Hiểu nhẹ nhàng nắm chặt, thả lại vào trong hộp kiếm cổ.
Hai tiên một người, đi tới trước Tẩy Tiên giấy đang treo lơ lửng giữa trời.
Chỉ thấy trên giấy tuyên thành bất ngờ vẽ một thiếu niên bạch y khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Thân hình cao ráo, tóc đen như thác nước.
Trong đôi mắt như vàng nến, khảm hai đồng tử dựng đứng đỏ tươi như máu.
Bị đôi mắt tà tính như lưu kim dật huyết kia nhìn chằm chằm, Lạc Tinh Hà không khỏi rùng mình, vô thức lui về sau nửa bước.
"Lạc đạo hữu, phàm chúng sinh bị Âm Dương Sinh Tử bút họa trên Tẩy Tiên giấy."
"Bất luận núi đá thảo mộc, hay là phi cầm tẩu thú, bất luận phàm phu tục tử, hay là Lục Địa Thần Tiên."
Lưu Hỏa cười nhạt một tiếng, "Quyền sinh sát trong tay, đều ở nhất niệm chi gian của sư tỷ ta."
Lục Địa Thần Tiên!
Quyền sinh sát trong tay? !
Lạc Tinh Hà kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận