Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi

Chương 263: Thôn thổ liệt dương (trung)

**Chương 263: Thôn thổ liệt dương (trung)**
Phục Linh năm thứ 20, mùng một tháng Chín.
Hậu viện nha môn huyện Tương Tú.
Huyện lệnh trẻ tuổi mặc trang phục màu đen ngồi ở trên cao.
Dưới thềm, từ trái sang phải, đứng ba người Tình Ngọ, Hồ Trùng, Tiêu Sát.
"Hồ Trùng, ngươi làm lại ở Tương Tú, quản sự kiêm sư gia nhị phòng, phụ trách xây dựng đê đập ở hai bờ sông Thương Lan."
"Ti chức lĩnh mệnh."
"Tình Ngọ, ngươi làm quản sự hình phòng kiêm tổng bộ đầu Tương Tú, phụ trách khai hoang ruộng đất."
"Đại nhân, Tình Ngọ sẽ không để ngài phải thất vọng."
Hàn Hương Cốt khẽ gật đầu, sau cùng nhìn về phía nhị lang nhà họ Tiêu, "Tiêu Sát, ngươi làm quản sự binh phòng, phụ trách sửa đường."
"Trước tiên tu sửa thông đường quan đến các phủ, khai sơn đục đá, lấy cát đá làm cứng, tránh cho chỉ cần mưa xuống là lầy lội không chịu nổi gập ghềnh."
"Lại tu sửa thông đường nhỏ đến các trấn, thôn."
"Nói là đường nhỏ, nhưng chỉ cần đủ cho một chiếc xe ngựa thông hành không trở ngại, cũng phải trải cát đá."
Tiêu Nhị Lang ôm quyền khom người nói: "Nhất định không phụ sự ủy thác của đại nhân."
Trầm tư một lát, Hàn Hương Cốt tiếp tục nói: "Hai triệu hai trăm ngàn lượng ngân lượng lớn, cũng không biết có đủ hay không."
"Tóm lại, Hồ Trùng ngươi làm đầu, Tiêu Sát thứ hai, Tình Ngọ thứ ba."
"Ruộng, có thể mở ít, nhưng đê đập và đường, nhất định phải xây, phải tu sửa."
"Mặt khác, ba việc lợi dân tuy là lợi cho dân, nhưng bách tính đã khổ không thể tả, chúng ta cũng đừng nên lợi dụng sức lao động của họ miễn phí."
"Một hồi Hồ Trùng phụ trách khởi thảo, Tình Ngọ ngươi dẫn người đem bố cáo dán ở cửa thành cùng các thôn trấn quản lý phía dưới."
Hơi suy nghĩ, Hàn Hương Cốt nói: "Bất luận đắp bờ đập hay là sửa đường, khai hoang, phàm thanh niên trai tráng một tháng bốn tiền, 15 tuổi trở xuống một tháng ba tiền."
"Phụ nhân phụ trách lo một ngày đồ ăn, một tháng ba tiền."
"Ta không có ở đây, Hồ Trùng, vất vả chút, giao cho ngươi toàn quyền chấp chưởng huyện nha."
"Nhường công nhân bọn họ ăn uống đầy đủ, tuyệt đối không cho cắt xén tiền tháng!"
"Quản tốt thuộc hạ của các ngươi, dám có người nuốt riêng máu của dân chúng mồ hôi tiền, cho dù là một đồng tiền, ta cũng biết đem lăng trì xử tử!"
Ba người đồng thanh nói: "Cẩn tuân mệnh lệnh của đại nhân!"
Hơi chút do dự, Tình Ngọ hiếu kỳ dò hỏi: "Đại nhân, ngài muốn đi đâu?"
Hàn Hương Cốt: "Ta muốn... Lên Tình sơn, tiến giai Nội Luyện cảnh."
"Tình Ngọ, ngươi cùng Tiêu Sát gặp chuyện không quyết, tìm Hồ Trùng là đủ."
"Hồ Trùng, nếu ngươi khó có thể quyết đoán, liền phái người lên Tình sơn."
"Không phải đại sự, không được làm nhiễu ta thanh tu."
— —
Khi mặt trời mới mọc.
Tay cầm vai khiêng Hàn Hương Cốt theo đường nhỏ quanh co uốn lượn, trèo lên đỉnh Tình sơn.
Bao quần áo bên trong trừ quần áo thay giặt, còn có lớn nhỏ gần hai trăm bình lọ, tất cả đều là chén thuốc để Ngoại Luyện võ phu ngâm thân thể, ấm bổ khí huyết.
Còn về nồi bát bầu bồn, Tình sơn vốn chiếm cứ một đám sơn phỉ.
Thính Tuyết di nói, sơn trại quy mô còn không nhỏ, chỗ ở che gió che mưa cũng không cần tốn sức dựng.
Mà sở dĩ không ở lại huyện nha, lại chạy tới Tình sơn.
Là bởi vì tu luyện 《 Thái Dương thần công 》 cần thôn thổ tinh hoa của liệt dương.
Làm ngọn núi cao nhất trong phạm vi huyện Tương Tú, lựa chọn Tình sơn làm nơi khổ tu, không còn gì thích hợp hơn.
Nửa canh giờ sau.
Hàn Hương Cốt khí tức cân xứng hơi ngước mắt.
Đã thấy cửa trại sơn trại cao chừng ba trượng mở rộng.
Dưới mái hiên trại còn mang theo một tấm biển.
Dâng thư 'Hắc Phong trại' ba chữ lớn rồng bay phượng múa mơ hồ.
Bước vào trong trại.
Đập vào mắt, là phía trước, bên trái bên phải ba hàng nhà gỗ.
Trên khoảng đất trống chiếm diện tích rất rộng, còn lưu lại một chút vết máu đỏ thẫm không bị mưa thu rửa sạch.
Tuyết Nương đến sớm đang dọn dẹp phòng ở, Chu Cửu Âm ở trạng thái thần hồn, thì ôm Tiểu Toàn Phong.
Một rắn một chuột nằm trên ghế mây, thoải mái phơi nắng.
"Không còn sớm, trước tiên đánh hai lần 《 Sơn Hà quyền 》 cho linh hoạt gân cốt khí huyết, rồi sau đó tu luyện 《 Thái Dương thần công 》."
"Vâng, sư phụ."
— —
Đem bao lớn bao nhỏ dỡ vào nhà.
Huyện lệnh trẻ tuổi đón ánh nắng long lanh, bắt đầu vung nắm đấm đâu ra đấy.
Một lần 《 Sơn Hà quyền 》 đánh xong, Hàn Hương Cốt lâu rồi mới tu hành, trán không ngờ toát ra một tầng mồ hôi.
Để tránh mồ hôi làm ướt quần áo, Hàn Hương Cốt dứt khoát cởi áo, xắn ống quần, không nghỉ ngơi, ngựa không dừng vó bắt đầu lần thứ hai.
Trong ngực Chu Cửu Âm.
Tiểu Toàn Phong giống như đại miêu mở to đôi mắt tròn xoe, đôi mắt chuột đỏ rực như mã não, không chớp mắt nhìn chằm chằm tám khối cơ bụng rắn chắc cứng cáp, đường nét rõ ràng của huyện lệnh trẻ tuổi.
Si ngốc nhìn rất lâu.
Tiểu Toàn Phong đột nhiên duỗi móng vuốt, sờ bụng Chu Cửu Âm qua lớp quần áo.
Đáng tiếc ở trạng thái thần hồn, sờ không được gì.
Chu Cửu Âm mắt cũng lười mở, thản nhiên nói: "Ngươi sờ ta làm gì?"
Tiểu Toàn Phong hiếu kỳ nói: "Chủ nhân, ngươi có cơ bụng không?"
Chu Cửu Âm: "Có."
Tiểu Toàn Phong: "Ta không tin, trừ phi ngươi vén quần áo lên cho Toàn Toàn xem."
Chu Cửu Âm: "Nam xà nữ chuột, thụ thụ bất thân."
Tiểu Toàn Phong: "Không thể nào? ! Chủ nhân lại không có cơ bụng!"
Thấy Chu Cửu Âm làm như không thấy trò khích tướng của mình.
Tiểu Toàn Phong cũng không nản chí, tiếp tục tung chiêu mãnh liệt, "Chủ nhân khẳng định có cơ bụng, bất quá không biết là một khối, hay là hai khối."
"Thôi vậy, ta vẫn là thưởng thức tám khối như tấm thép của Tiểu Thái Bình vậy."
"Nhìn qua rất cứng, rất muốn sờ một chút!"
Chu Cửu Âm: "Hàn Thái Bình!"
"Dạ, sư phụ?"
Chu Cửu Âm: "Quyền đánh xong chưa?"
"Sắp rồi ạ."
Chu Cửu Âm: "Cơ bắp hai tay ngươi quá nhỏ, phải luyện thêm."
Hàn Hương Cốt: "Ta cũng cảm thấy vậy."
Chu Cửu Âm: "Đừng đánh quyền nữa, làm chống đẩy nửa canh giờ đi."
Hàn Hương Cốt: "Vâng, sư phụ."
Huyện lệnh trẻ tuổi vừa nằm sấp xuống đất, bày tư thế.
Lại nghe một tiếng thét, một cối xay đá từ trên trời rơi xuống, đặt mạnh lên lưng Hàn Hương Cốt.
Hai tay chống đỡ thân thể đột nhiên chùng xuống.
Không đợi Hàn Hương Cốt phản ứng lại, chiếc cối xay thứ hai "cạch" một tiếng, chồng lên chiếc thứ nhất.
"Sư phụ..."
"Im miệng!"
Hàn Hương Cốt khóc không ra nước mắt, cắn răng làm chống đẩy.
Rất nhanh, cơ bắp hai cánh tay liền nóng rát như thiêu đốt, nhói đau như kim châm.
"Sư phụ..."
"Cạch" một tiếng.
Chiếc cối xay thứ ba từ trên trời giáng xuống.
"Nói là nửa canh giờ thì phải đủ nửa canh giờ."
"Nếu ngươi xì hơi, vi sư đánh chết tươi ngươi!"
Hàn Hương Cốt mồ hôi rơi như mưa.
Tiểu Toàn Phong liếc nhìn Chu Cửu Âm mặt kéo dài như mặt lừa, hai móng vuốt che miệng cười trộm.
'Sư phụ hôm nay chẳng lẽ đến kỳ kinh nguyệt? Sao tính khí táo bạo như vậy!'
'Mẹ nó, ta thật là xui xẻo!'
Tuyết Nương lau bàn trong nhà gỗ, nhìn qua cửa sổ thấy Hàn Hương Cốt vẻ mặt ủy khuất, Tiểu Toàn Phong cười trộm, Chu Cửu Âm mặt lừa có thể cuốc.
Không kìm được khẽ cười một tiếng.
Đây nào phải là vị huyện lệnh trẻ tuổi tàn khốc máu lạnh kia,
Ăn tươi nuốt sống Bạch Mao thử tinh,
Coi thường thương sinh Chu Sơn Nam Chúc,
Đây rõ ràng là một đám hài tử còn chưa lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận