Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi

Chương 194: Trước 800 năm, hậu vô cùng cực (hạ)

**Chương 194: Trước 800 năm, sau vô cùng cực (hạ)**
Liên Thành.
Duyệt Lai khách sạn.
Người bình thường tụ tập dưới mái hiên, giang hồ võ phu ngồi tại đại sảnh, phía trên mấy tầng, là nơi dành cho sĩ tộc giai cấp.
"Các ngươi nói xem, vị thiếu niên áo trắng chân trần kia, rốt cuộc là người phương nào?"
Có người đặt ra câu hỏi.
"Có phải là tông chủ Cố Tử Quy của Thần Ý tông, một trong hai đại đỉnh tiêm tông môn của Ngụy quốc chúng ta không?"
"Ba vị Chiêu Diêu tiên nhân lựa chọn tổ chức trừ ma đại hội tại Yên Vũ Lâu ở Thanh Lương Sơn, bỏ qua Thần Ý tông, phải chăng đã khiến Cố tông chủ giận dữ, không quản ngại đường xa vạn dặm xuống phía nam vấn tội?"
"Tuyệt đối không thể!"
Có người phản bác: "Tiên nhân chọn Yên Vũ Lâu mà bỏ qua Thần Ý tông, tuyệt đối sẽ khiến Cố tông chủ không thích."
"Có thể phần không thích này, khi đối mặt với Chiêu Diêu tiên nhân, dù có mạnh như Dương Thần cảnh Thiên Nhân, cũng chỉ có thể giấu sâu trong lòng, sẽ không lộ ra ngoài, lại càng không dám làm ra hành động ngỗ nghịch như giẫm đạp tượng thần tiên nhân."
"Lão phu may mắn từng gặp qua Cố tông chủ một lần, âm thanh của hắn trầm hùng, bề ngoài cao lớn, khác hẳn với thiếu niên áo trắng kia."
"Vậy thì kỳ lạ, giang hồ Ngụy quốc chúng ta, thậm chí mấy quốc gia lân cận, chưa từng nghe tới có cao nhân thần thánh nào là thiếu niên áo trắng chân trần."
"Trừ ma đại hội diễn ra ngay hôm nay, thiếu niên áo trắng kia đầu tiên là giẫm đạp tượng thần tiên nhân, sau đó như dải lụa trắng treo thẳng trên đỉnh Thanh Lương, thời điểm mấu chốt như vậy, thật ý vị sâu xa."
"Thiếu niên này cùng với yêu nữ nghịch thiên kia, chẳng lẽ quen biết nhau?"
"Tám chín phần mười là vậy."
"Các vị đoán thử xem, thiếu niên áo trắng có thể là địch thủ của ba vị Chiêu Diêu tiên nhân không?"
"Chuyện cười! Đây chính là Chiêu Diêu tiên nhân! Trong đó có một vị càng là Động Thiên chi chủ, trừ phi thiếu niên áo trắng kia là Lục Địa Thần Tiên, nếu không tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi Thanh Lương Sơn."
"Mau đến xem, Chiêu Diêu tiên nhân ngự hồng!"
Không biết là ai hô lên một tiếng.
Các võ phu lập tức xông ra khỏi đại sảnh.
Phía trên lầu, các cửa sổ, càng lộ ra mấy chục cái đầu chen chúc.
Từng trận âm thanh nổ lớn như sấm rền vang vọng trên không trung.
Một vệt tuyết trắng.
Vút qua trời xanh.
"Đó là... Vị tiên nhân được gọi là Lưu Hỏa!"
"Không phải ngự hồng, mà là bị thanh kiếm gỗ cắm vào ngực, thân bất do kỷ lôi cuốn."
"Tốc độ nhanh như thế, tiếng gió như sấm, cái này phải bay đi bao xa?!"
"Lục Địa Thần Tiên! Vị thiếu niên áo trắng kia, tuyệt đối là Lục Địa Thần Tiên!"
Giữa lúc nửa thành người kinh ngạc liên tục.
Đạo âm to lớn ầm ầm vang vọng giữa thiên địa.
"Chiêu Diêu Sơn Trán Hà Động động chủ Nhu Nhiên, mời đạo hữu vào núi một trận chiến ~"
Giống như một nồi nước sôi nóng hổi, tòa thành trì to lớn nháy mắt trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhu Nhiên là ai? Phàm là những sinh vật hai chân đang có mặt tại Liên Thành lúc này, cho đến đứa trẻ năm sáu tuổi cũng đều biết.
Chẳng phải là vị tiên nhân đến từ Chiêu Diêu Sơn, nơi đứng đầu nhân gian ngũ cực đó sao?
Nắm giữ một tòa động thiên ba ngàn thước khiến Thiên Nhân cũng phải thèm thuồng.
Gánh vác Cổ Tiên Khí Nguyệt Thực kiếm, thân mang vô thượng tiên huyết, là Lục Địa Thần Tiên nha.
Còn người được Nhu Nhiên tiên nhân gọi là "Đạo hữu" là ai, có quá nhiều người không hiểu rõ.
Bất quá cũng không quan trọng.
Khiến Nhu Nhiên tiên nhân xưng một tiếng "Đạo hữu", ván đã đóng thuyền, Lục Địa Thần Tiên không thể chối cãi.
Lục Địa Thần Tiên, tuyệt đỉnh của nhân gian.
Trận chiến giữa hai cự nhân, nhìn khắp Tiên Cương sử, cũng tuyệt đối được xem là hiếm thấy.
— —
Liên Thành với đầy đủ mười mấy vạn người.
Đầu tiên là tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chợt như nước đá đổ vào chảo dầu sôi trào.
Bách tính phàm tục, giang hồ võ phu, sĩ tộc công tử. Khách sạn, trà quán, tiệm ăn, tửu lâu, thanh lâu...
Nam nữ già trẻ từ trong các kiến trúc các nơi ùa ra, lập tức hội tụ thành đám đông trên đường.
Từng dòng người mãnh liệt, người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, tuôn về bốn phía cổng thành Liên Thành, tạo thành bốn con rồng khổng lồ.
Sau khi ra khỏi cổng thành, ba trong số bốn con rồng khổng lồ vội vã chuyển hướng.
Cuối cùng, cả bốn con rồng khổng lồ, cùng hướng về sâu trong dãy Thanh Lương Sơn.
Càng có những võ phu nội luyện cảm thấy tốc độ quá chậm, vận chuyển chân khí, vượt nóc băng tường, đạp cỏ cây thi triển khinh công, khiến cho không ít thiếu niên lang hoa mắt ngưỡng mộ.
Gần hai ba ngàn võ phu nội luyện động tác nhanh nhẹn, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ.
Không lâu sau, tòa cổ thành to lớn trở nên quạnh quẽ, vắng lặng không một bóng người.
— —
"Cuối cùng cũng lên đến nơi!"
Vượt qua bậc đá xanh cuối cùng của tầng cao nhất, thở hồng hộc, Đại Ngụy Ly Vương Triệu Thương Quân, không khỏi giơ tay lên lau mồ hôi trên trán và hai bên tóc mai.
Leo lên Thanh Lương Sơn dốc đứng như vậy, Triệu Thương Quân lại không hề cảm thấy mệt mỏi.
Trong mạch máu không có một giọt máu, tất cả đều là adrenalin.
Nhìn xung quanh quảng trường cẩm thạch.
Đường đường là Thanh Lương Sơn, thế lực đứng đầu tông môn của Đại Ngụy, lại không thấy bóng dáng một đệ tử Yên Vũ Lâu nào.
"Kia là..."
Triệu Thương Quân đột nhiên nhìn thấy lầu hai Yên Vũ Lâu phía xa, một nam tử áo đen thân hình cực kỳ cao lớn đang lục tung, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Đây là vị tùy tùng của tiền bối đeo song đao ~ "
Triệu Thương Quân vô thức suy nghĩ trong đầu.
"Song đao tiền bối, trăm phần trăm là Lục Địa Thần Tiên không thể nghi ngờ."
"Hành động của hắn, tuyệt nhiên không phải nhắm vào Thanh Lương Sơn."
"Yên Vũ Lâu nhỏ bé, không xứng ~ "
"Vậy ngày trừ ma đại hội này..."
Trong đầu Triệu Thương Quân đột nhiên lóe lên một tia sáng.
"Đúng rồi, vị yêu nữ nghịch thiên kia, khẳng định là con gái của song đao tiền bối ~ "
Ánh mắt tìm đến đài cao chín tầng.
Trên tế đài, không phải là áo đỏ nghịch thiên chi ma nữ, mà là vị tiên nữ Chiêu Diêu được gọi là Phất Hiểu.
Nhìn thanh hiệp đao cắm ngập vào ngực tiên nữ trên tế đài đá, ánh mắt Triệu Thương Quân lấp lóe.
"Người hầu áo đen, hẳn là đang tìm con gái của song đao tiền bối."
"Trong thiên hạ, người biết con gái tiền bối ẩn thân ở đâu, không ai khác ngoài ba vị Chiêu Diêu tiên nhân."
So với việc người hầu áo đen mò kim đáy biển, Triệu Thương Quân càng có khuynh hướng phát huy tài trí thông minh của bản thân.
"Đi theo ta!"
Triệu Thương Quân gọi mấy vị võ đạo tùy tùng thân cận.
Một nhóm mấy người leo lên tế thiên đài cao.
— —
Tế đàn bị tổn hại nghiêm trọng, gần như trở thành một đống đá vụn.
Chỗ cao nhất bị máu tươi nhuộm đỏ.
Phất Hiểu nằm ngửa mặt lên trời như xác chết, nửa thân trước của thanh hiệp đao đâm xuyên qua ngực.
"Tiên nữ, tiên nữ, ngài còn sống không?"
Triệu Thương Quân ngồi xổm bên cạnh Phất Hiểu, khẽ giọng dò hỏi.
Thiếu nữ không đáp, sắc mặt trắng bệch như tuyết, tựa như đã thật sự hương tiêu ngọc vẫn.
"Tiền bối đúng là tiền bối, tuyệt sắc như vậy, nói giết là giết."
"Không giống ta, ta rất thích thương hương tiếc ngọc."
Triệu Thương Quân cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn về phía một vị tùy tùng, "Ngươi, đi lấy cái kia... Thôi, vẫn là bản vương tự mình đi một chuyến vậy."
"Mấy người các ngươi canh giữ ở đây."
Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau.
Đại Ngụy Ly Vương quay trở lại, trong tay mang theo một thùng gỗ.
Trong thùng đựng đầy phân và nước tiểu bốc mùi hôi thối ngút trời.
"Hắc hắc ~ "
Trong tiếng cười đê tiện, Triệu Thương Quân cầm lấy gáo nước múc một gáo nước bẩn.
Rồi đưa gáo nước đến gần hai gò má của Phất Hiểu.
Vừa rồi từ đầu đến cuối vẫn không nhúc nhích, thiếu nữ giờ phút này, chóp mũi ngập tràn mùi thối của phân và nước tiểu, hàng lông mi đen nhánh cong vút khẽ run rẩy, nước mắt sắp bị cay đến chảy ra.
"Ui chà, tiên nữ còn sống nha."
Triệu Thương Quân uy hiếp nói: "Mau nói cho bản vương biết nơi ẩn thân của nghịch thiên yêu... à không, con gái của vị tiền bối áo trắng chân trần, nếu không... Hắc hắc..."
Phất Hiểu, người gần như bị Lưu Sương đóng đinh, nghiến chặt hàm răng, tạo ra tiếng ken két.
"Không nói?"
"Hừ ~ "
Triệu Thương Quân hừ lạnh một tiếng, "Tả hữu, cạy miệng nàng ra!"
"Hắc hắc, tiên nữ cứ yên tâm, uống hết thùng này, còn có năm thùng nữa."
Mắt thấy hai tên tùy tùng chuẩn bị động thủ.
Phất Hiểu không khỏi khẽ thở dài một cái, "Ta nói ~ "
Rất nhanh, Đại Ngụy Ly Vương mang theo tùy tùng rời đi.
Trên tế đài, thiếu nữ ngước đôi mắt trong veo nhìn lên bầu trời.
Mấy hơi sau, khóe mắt tuôn ra những giọt nước mắt khuất nhục.
— —
Một đoàn người chạm mặt Trư Hoàng tại một tòa đình viện.
"Tại hạ họ Triệu, tên Thương Quân, xin ra mắt tiền bối."
Triệu Thương Quân chắp tay về phía Trư Hoàng đang nhấc nồi vén ngói.
"Cút!"
Triệu Thương Quân: "Tiền bối, vãn bối biết nơi ẩn thân của con gái vị tiền bối áo trắng chân trần."
Trư Hoàng thân thể đột nhiên run lên, chợt thân hình như gió, lao đến trước mặt thanh niên, "Triệu Thương Quân, tốt một cái tên uy phong lẫm liệt bá đạo."
"Hảo huynh đệ, ca ca đạo hiệu Mặc Huyền."
Triệu Thương Quân: "Mặc Huyền đại ca, xin mời đi theo ta."
Một góc Thanh Lương Sơn.
Bên vách đá mọc lên một gốc thương liễu trăm năm.
Trư Hoàng nâng cánh tay lên, răng rắc một tiếng, đưa bàn tay cắm vào thân cây.
Vỏ cây bay tứ tung, Trư Hoàng dùng sức xé toạc thân cây to lớn mà ba người trung niên mới ôm hết, tạo thành một lỗ hổng.
Bên trong thân cây rỗng ruột, quả nhiên nhìn thấy thiếu nữ áo đỏ bị Tù Tiên Liên quấn quanh thân thể mềm mại, đang nhắm mắt ngủ say.
"Nha đầu, tỉnh lại, mở mắt ra nhìn Huyền ca ca của ngươi!"
Trư Hoàng nắm lấy bả vai Thương Tuyết ra sức lay động.
"Đây là ăn hai tấn thuốc mê sao?"
Vận chuyển chân khí, Trư Hoàng hung hăng đánh vào sợi xích lấp lóe tử mang.
"Ngao ô ~ "
Giữa tiếng kêu thảm thiết, Trư Hoàng vội vàng buông tay.
Quá đau, lòng bàn tay và da thịt như bị ngàn vạn cây kim châm đâm mạnh.
Xương bàn tay và xương ngón tay như bị hàng vạn con kiến cắn xé.
"Tìm được người là tốt rồi."
"Sợi dây chuyền chết tiệt này, đợi Nam Chúc xử lý."
Ôm nha đầu ra khỏi thân cây, rồi vác lên vai.
Trư Hoàng quay người nhìn về phía Triệu Thương Quân cách đó mấy trượng.
"Quân đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ca ca sẽ không cảm ơn."
"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, Quân đệ có thời gian hãy đến Duyện Châu Tuyết Nương Sơn tìm ca ca chơi."
Nói xong, không đợi Triệu Thương Quân đáp lời, Trư Hoàng trực tiếp nhảy xuống vách núi.
Chợt nghe tiếng hạc kêu xé gió vang vọng.
Trong ánh mắt kinh hãi của Triệu Thương Quân và tùy tùng.
Một bóng trắng to lớn từ trên cao đáp xuống.
Móng vuốt của chim hạc quắp chặt lấy hai người đang lao xuống sườn núi.
Hai cánh chấn động, bay vút đi như mũi tên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận