Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi

Chương 206: Tha Hóa Đại Tự Tại (thượng)

**Chương 206: Tha Hóa Đại Tự Tại (Thượng)**
Thiếu niên.
Thử Vương.
Còn có một làn sóng lớn Bạch Mao thử tinh.
Có lẽ cảm ứng được thiếu niên, Tứ Đại Mục Thử Vương tại trên tảng đá chậm rãi quay người.
Lũ Bạch Mao thử tinh cũng quay đầu nhìn về phía thiếu niên.
Khi thấy Thử Vương lộ ra khuôn mặt xấu xí, thân thể Hàn Hương Cốt không khỏi kinh hãi vài phần.
Do khuôn mặt xấu xí nhìn thẳng xuống phía dưới.
Ánh mắt Hàn Hương Cốt lướt qua 18 khối cơ bụng của Thử Vương.
Rơi xuống giữa hai chân Thử Vương.
Tốt... Đáng yêu ~
Da thịt trần trụi bên ngoài của Hàn Hương Cốt lập tức nổi lên một tầng lít nha lít nhít da gà.
Quá sắc bén!
Đâm thiếu niên da thịt đau nhức.
Thương Tuyết tỷ tỷ... Phải chăng đầu bị kẹt cửa, hay là bị lừa đá rồi?
Đường đường Bắc Tề quốc sư, Tắc Hạ học cung 72 nho một trong, Chí Thánh tiên sư quan môn đệ tử, Tề sư lại sẽ cùng quái vật hình thù kỳ quái như vậy kết làm quân tử chi giao? !
Nam Chúc này nếu như tu vi cảnh giới cường đại thì không nói làm gì, xem khí huyết này, thậm chí không so được với ta.
Chẳng lẽ... Tên này nắm giữ loại tả đạo quỷ thuật trong truyền thuyết, có thể mê hoặc nhân tâm? !
Nếu không phải như vậy, Hàn Hương Cốt thực sự không nghĩ ra, Thương Tuyết tỷ tỷ khuynh thành tuyệt sắc như vậy, khi nhắc đến tên này lại hớn hở ra mặt, đầy vẻ xuân quang.
Ngay cả Tề sư, vị Lục Địa Thần Tiên này cũng bị mê hoặc, tên này thật là đáng sợ!
Toàn thân trần trụi, chỉ khoác áo bào trắng phiêu dật, Thử Vương xa xa nhìn qua Hàn Hương Cốt, mặt không chút thay đổi nói: "Thiếu niên lang, ngươi không nên tới."
"Chẳng lẽ nhân loại các ngươi không có câu châm ngôn, 'đồ thử giả tất thành ác thử' (kẻ tàn sát chuột ắt thành ác chuột) sao?"
Hàn Hương Cốt: ". . ."
"Là Tề Khánh Tập, Tề tiên sinh bảo ta tới."
Thử Vương: "Ta chưa bao giờ đắc tội qua vị tiên sinh dạy học kia."
Hàn Hương Cốt luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng là vãn bối, vẫn ôm quyền khom người nói: "Tiểu tử Hàn Hương Cốt, tự Thái Bình, gặp qua Nam Chúc tiền bối."
Nam Chúc? !
Chẳng lẽ là con rắn kia ở Bất Chu sơn ~
Trong đầu Thử Vương lập tức nảy sinh ngàn vạn suy nghĩ.
Vị tiên sinh dạy học kia, bảo thiếu niên lang này lên núi gặp Nam Chúc.
Tên tiểu tử này to gan lớn mật, lại coi ta như con rắn hôi thối kia.
Nhìn qua cỗ thi thể tráng kiện, khí huyết dụ chuột khiến nước bọt chảy ròng ròng, bị thiếu niên khiêng trên vai.
Thử Vương khẽ cắn môi, thôi vậy, đã quá lâu không ăn thịt nhân loại, vì con dân, bản vương hôm nay tạm thời ủy khuất một chút, làm một lần Chu Sơn xà vậy.
"Hàn Hương Cốt, tên rất hay, chỉ nghe thôi đã khiến người ta chảy nước miếng."
Thiếu niên cười gượng, "Nam Chúc tiền bối quá khen."
Thử Vương: "Thái Bình à, cỗ thi thể trên vai ngươi..."
Hàn Hương Cốt: "Nam Chúc tiền bối, kính ngưỡng uy danh đã lâu, vãn bối đặc biệt tới bái phỏng, thi thể này là lễ gặp mặt vãn bối tặng cho ngài."
"Người này lãnh huyết tàn ngược, có thể vào bụng của tiền bối, đối với hắn mà nói, cũng coi như vinh hạnh đặc biệt."
"A ha ha!"
Thử Vương cười lớn, "Đã là một phen ý tốt của ngươi, bản vương đây mà từ chối thì bất kính."
---
Một đám Bạch Mao thử tinh rất nhanh đã nhóm lên một đống lửa trại hừng hực trên đất trống.
Không biết từ xó xỉnh nào, bọn chúng khiêng đến một thanh ba chân thanh đồng đại đỉnh, đặt ở trên đống lửa.
Có Bạch Mao thử tinh vội vàng ở bên khe suối rửa sạch thi thể.
Hàn Hương Cốt nhìn Mã Lục chưa đến nửa khắc đồng hồ đã bị mở ngực mổ bụng, chém thành muôn mảnh.
Có Bạch Mao thử tinh vội vàng thêm nước vào đại đỉnh.
Cũng có những con khác vội vàng chuẩn bị nguyên liệu.
Tim, gan, tỳ, phổi, thận... các loại tạng phủ, còn có thịt được chặt thành khối to bằng nắm đấm trẻ con, thậm chí cả ruột.
Đầu tiên, bỏ vào nồi nước lạnh chần qua.
Đợi nấu chảy bọt máu xong, vớt ra, rửa sạch lần thứ hai.
Sau đó lại cho vào nồi nước lạnh.
Có chuột tinh hóa thành hình người, tuổi tác đã cao, không ngừng ném các loại hương liệu, thảo dược vào trong đỉnh lớn.
Cảnh tượng này khiến Hàn Hương Cốt nghẹn họng nhìn trân trối.
Trong mùi thịt nồng đậm tràn ngập khắp khe suối, Thử Vương mặt mày hớn hở, khoác vai Hàn Hương Cốt.
Vươn ngón tay, chỉ vào khoảng mười vị lão ẩu đang bận rộn gần đó, "Thái Bình à, nhân loại các ngươi có câu cổ ngữ, gọi giang hồ không phải chém chém giết giết, giang hồ là nhân tình thế thái."
"Đạo lý có qua có lại, bản vương hiểu được."
"Tiền bối cũng không có gì đáng giá làm đồ tốt."
"Mấy lão bà này, tuy nói đã già, nhưng dù sao cũng vẫn là giống cái."
"Ngươi tùy ý chọn, nếu ưng ý hết, vậy mang đi toàn bộ."
"Làm nô tỳ, hay cưới về làm vợ làm thiếp, toàn bộ nghe theo ý ngươi."
Nhìn những lão ẩu chuột tinh này, so với bà cố của mình còn già nua hơn, Hàn Hương Cốt không khỏi yết hầu nhúc nhích, hung hăng nuốt xuống một ngụm nước miếng.
"Tiền bối, các vị nãi nãi đều là khuynh quốc khuynh thành, dung mạo khiến nguyệt thẹn hoa nhường."
"Cổ ngữ có câu, mỹ nhân phải xứng với anh hùng."
"Thái Bình vô phúc tiêu thụ, những tuyệt sắc này, vẫn nên lưu lại cho Nam Chúc tiền bối thì hơn."
Thử Vương: "Tuyệt sắc? ! Ha ha, Thái Bình, bản vương không mù."
"Ai ~ "
Trong tiếng thở dài, Thử Vương sâu xa nói: "Kỳ thật Thử tộc ta, khi còn ở đỉnh phong, có mỹ nhân thật."
"Lúc ấy, dũng sĩ Thử tộc trọn vẹn hai ba trăm vị."
"Tuyệt sắc mắt ngọc mày ngài, càng nhiều không đếm xuể."
"Gia gia của phụ thân ta, cũng chính là Sơ Đại Mục Thử Vương của Thử tộc ta, dưới gối có ít nhất hơn trăm vị kiều thê mỹ thiếp."
"Đáng tiếc ~ "
Thử Vương lại lần nữa khẽ thở dài một cái, giơ ngón tay, chỉ về phía ngọn núi nguy nga xa xa.
"Ngọn núi kia, tên là Bất Chu, ở lưng chừng núi có một hang động, từng là tổ địa của Thử tộc ta."
"Trong động quật thai nghén linh quả, nuốt vào có thể khiến Thử tộc ta hóa thành nhân hình, sinh ra linh trí."
"Rất lâu trước kia, trong núi có một vị khách không mời mà đến, là một con đại trùng hôi thối, toàn thân rỉ ra dịch thể đặc dính, hư thối."
"Con rắn kia, thiên tính bạo ngược khát máu, không chỉ chiếm đoạt tổ địa của Thử tộc, mà còn đem con dân của Thử tộc ta cơ hồ ăn sạch."
"Đỉnh phong lúc đó có hơn ngàn con dân, lúc này chỉ còn lại chừng một trăm, đều là già yếu tàn tật."
"Ta hận!"
Thử Vương một quyền đấm xuống đất, khiến đất đá văng tung tóe.
"Bản vương hận không thể ăn thịt rắn, uống máu rắn, ngủ da rắn!"
Nam Chúc tiền bối lại còn có loại kinh lịch làm cho người ta lo lắng như vậy ~
Sao trước giờ chưa từng nghe Thương Tuyết tỷ tỷ cùng Tề sư nói qua?
Bất quá, con rắn kia quả thật đáng chết!
Theo Hàn pháp, nên lăng trì xử tử.
---
Chu Sơn nhai đài.
Trước hang động, Chu Cửu Âm thân thể như ngọc.
Tiểu Toàn Phong: "Chủ nhân, vị khách nhân kia còn đến hay không a?"
Chu Cửu Âm: "Sắp rồi."
Tiểu Toàn Phong: "Hai canh giờ trước ngài cũng nói như vậy."
Bỗng nhiên.
Chu Cửu Âm nhíu mày kiếm.
"Mùi thịt ở đâu ra vậy?"
"Vẫn là... thịt người!"
Tiểu Toàn Phong dựng lông, "Chủ nhân, vị khách nhân kia, sẽ không bị đám chuột thối kia cho vào đỉnh nấu ăn rồi chứ? !"
Chu Cửu Âm biến sắc, "Ngươi mau đi xem một chút."
Tiểu Toàn Phong lập tức hóa thành một đạo bạch ảnh, ẩn nấp xuống Chu Sơn nhai đài.
---
Bên khe suối.
Cỏ xanh tươi.
Thiếu niên cùng Thử Vương nâng ly cạn chén, uống đến không còn hứng thú.
"Không ngờ rằng, tộc nhân của đại ca lại cất rượu trái cây ngon lành mát lạnh như vậy."
Uống đến hơi say, thiếu niên cùng Thử Vương kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ.
"Ha ha ha, nào, hiền đệ, nếm thử tư vị đồng tộc, bảo đảm ngươi răng môi lưu hương, dư vị vô cùng."
Thiếu niên liên tục chối từ, kiên trì phòng tuyến cuối cùng.
Thử Vương cũng không cưỡng bức, lôi kéo thiếu niên đi tới bên đống lửa.
Một người, hơn một trăm chuột.
Vây quanh đống lửa, vừa múa vừa hát, vô cùng khoái hoạt.
Hứng khởi lên, thiếu niên "keng" một tiếng, rút ra trường kiếm.
"Nam Chúc đại ca, ta quyết định, muốn đi tới ngọn Chu Sơn kia, đem con rắn đáng giận kia chém thành muôn mảnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận