Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi

Chương 29: Thiên địa biến sắc

**Chương 29: Thiên Địa Biến Sắc**
Tiểu trấn Thần Mộc Lâm, bờ sông Thái Bình, hàng rào viện.
Nam tử áo xanh từ trong chum nước kéo ra một quả dưa hấu nhỏ, hai ngón tay đặt song song làm kiếm, tụ khí thành nhận.
Răng rắc một tiếng, nhẹ nhàng bổ đôi quả dưa hấu.
Trước đem một nửa đặt ở trước mặt đại hoàng cẩu, nam tử áo xanh mang tới thìa gỗ, ôm lấy một nửa khác, ngồi tại dưới bóng cây trên băng ghế nhỏ, vui vẻ ăn dưa.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân từ xa đến gần.
Nam tử áo xanh ngẩng đầu nhìn lại.
Thấy một cái đầu nhỏ thò vào cửa sân.
Bé trai ước chừng 8, 9 tuổi, mặc quần đùi, áo ngắn, chân đi giày cỏ, trong ngực ôm một thanh hộp ngọc.
Trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng, lộ ra một cỗ linh khí nhuận vật tế vô thanh.
Nam hài tên là A Ngốc, nhà ở tiểu trấn Tiễn Vũ ngõ hẻm, là học sinh của nam tử áo xanh.
"A Ngốc? Mau tới đây ăn dưa."
Nam tử áo xanh mặt mày mỉm cười, vẫy tay với bé trai.
Nam hài đi vào dưới bóng cây, đối diện phu tử, ít nhiều có chút khẩn trương.
Câu nệ cười một tiếng, cầm hộp ngọc trong tay đưa tới, nhỏ giọng nói: "Phu tử, đây là một vị Triệu công tử, nhờ A Ngốc giao cho ngài, nói là tặng ngài lễ vật."
Nam tử áo xanh nhìn về phía hộp ngọc vuông vức, chóp mũi, ẩn ẩn ngửi được từng tia từng sợi mùi máu tươi.
Lông mày cau lại, nhận lấy hộp ngọc.
"Phu tử, học sinh đi trước ạ."
Bé trai chạy như bay, nhanh như chớp liền chạy mất tăm hơi.
Đặt xuống nửa quả dưa đang ăn, nam tử áo xanh mở hộp ngọc ra.
Đập vào mắt, là một cái đầu người đẫm máu.
Hai viên nhãn cầu màu xám đã sớm mất đi thần thái, chết trừng trừng nhìn nam tử áo xanh.
Tiên sinh mặt không biểu tình.
Nhẹ nhàng ném đi.
Đem hộp ngọc cùng với đầu người ném ra ngoài hàng rào viện, ném vào sông Thái Bình cách đó không xa.
Tiếp tục ăn dưa đồng thời, nhẹ giọng nói: "Một đầu rơi, vạn vật sinh ~ "
...
Tiểu trấn không lớn.
Hôm nay nhà Trương Tam ở đầu đông của trấn có gà trống đẻ một quả trứng vàng, đảm bảo đến mai toàn trấn gà vịt ngỗng chó mèo đều sẽ biết.
Tin tức Quý Duyên ở Ô Y ngõ hẻm bị vợ cả Tiêu Nhiên dùng cưa cưa đứt đầu, trong vòng hai canh giờ ngắn ngủi, đã truyền khắp hơn nửa tòa tiểu trấn.
Trong lúc nhất thời lòng người hoảng sợ.
Không ít người muốn chạy trốn khỏi thôn trấn, trốn vào rừng sâu núi thẳm.
Đáng tiếc bị cấm vệ quân do Triệu Mãng mang tới truy đuổi, lộn nhào, kêu cha gọi mẹ.
Dưới gốc cây hòe già đầu trấn.
Triệu Mãng phe phẩy quạt giấy, nóng nực khó nhịn đến muốn le lưỡi.
Diệp Chiếu Thu là nội luyện nhị phẩm Bàn Sơn cảnh, một thân chân khí không giờ khắc nào không tự động tuần hoàn Đại Tiểu Chu Thiên, sớm đã không sợ nóng bức giá lạnh.
Còn Lưu Phong và Cố Vũ Dương, lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh.
"Cái nơi quỷ quái gì thế này, chẳng khác gì hỏa lò, thật mẹ nó chịu tội."
Ngay lúc Triệu Mãng hùng hùng hổ hổ, mấy vị lão nhân đã có tuổi trong tiểu trấn, đều chống gậy, đi lại chậm chạp hướng về phía cây hòe già.
Dẫn đầu là một lão nhân, ước chừng 80 tuổi.
Trong những nếp nhăn như khe rãnh khảm đầy bùn đất.
"Lão hủ Thẩm Bình, bái kiến thất hoàng tử."
Lão nhân trước ôm quyền với Triệu Mãng, sau đó thần sắc nghiêm túc nói: "Trước đó, đám tiện nữ nhân làm bộ làm tịch, còn có đám cẩu nam nhân sắc đảm ngập trời trong trấn, đã chọc giận tới thất hoàng tử cùng hai vị cô nương."
"Lão hủ ở đây, thay mặt toàn trấn hướng thất hoàng tử, hướng hai vị tiên nữ cô nương, bày tỏ sự áy náy lớn nhất."
Nói xong, bịch bịch vài tiếng.
Bảy vị lão nhân đức cao vọng trọng nhất trong tiểu trấn, quỳ trước mặt Triệu Mãng, Diệp Chiếu Thu, Lưu Phong, Cố Vũ Dương.
Triệu Mãng ngáp một cái, mặt đầy vẻ lãnh đạm.
Chính mình giết người, là bởi vì lúc trước ở đầu trấn, bị ánh mắt trần trụi của người trong tiểu trấn mạo phạm? !
Mấy cái lão bất tử này, thật coi mình là ma quỷ giết người không chớp mắt rồi?
Triệu Mãng không thích giết người.
Đừng nói mấy vị hoàng huynh trên tay có mấy trăm, thậm chí mấy ngàn mạng người.
Số người Triệu Mãng giết qua, thậm chí không bằng số lẻ của công tử bột bình thường.
Có thể đếm được rõ ràng.
Thứ Triệu Mãng thích nhất, là thông qua đủ loại thủ đoạn, khiến trượng phu cam tâm tình nguyện tự tay giết chết thê tử.
Để thê tử chặt nhi nữ, khiến nhi nữ luộc sống cha già mẹ già.
"Lão tiên sinh."
Triệu Mãng ngồi xổm trên gốc cây, ở trên cao nhìn xuống mấy lão nhân đang vùi trán vào đất vàng.
Không để ý nói: "Bản cung lần này tới tiểu trấn các ngươi, là vì muốn hỏi thăm Tề Khánh Tập Tề tiên sinh một người."
"Sao Tề tiên sinh không muốn nói cho ta biết."
"Bất đắc dĩ, bản cung mới phải dùng hạ sách này."
"Lão tiên sinh, ta thật sự không muốn giết người."
"Chỉ cần Tề tiên sinh có thể đem tin tức ta muốn biết nói cho ta, bản cung sẽ rời đi."
"Giết Quý Duyên Quý tiểu ca, bản cung cũng rất đau lòng, dù sao cũng là con dân của Ngụy quốc ta."
"Thế nhưng lão tiên sinh, ta thật không có cách nào a."
Bỗng nhiên, Triệu Mãng khép lại quạt giấy, dùng cây quạt nhẹ nhàng gõ đầu.
"Lão tiên sinh, không đúng, Quý Duyên Quý tiểu ca không phải ta giết."
"Đầu của hắn, là bị kết tóc thê tử Tiêu Nhiên Tiêu tiểu thư cưa xuống."
"Bản cung thân là thất hoàng tử Ngụy Đô, tương lai là quốc quân Ngụy quốc, thương các ngươi còn không kịp, làm sao có thể ra tay tàn nhẫn với con dân của mình?"
"Lão tiên sinh, những lời nói xấu hủy hoại danh tiết người khác như vậy, không thể tùy tiện nói lung tung đâu ~ "
...
Sau khi đốt hết một nén hương.
Bé trai thở hổn hển chạy về dưới gốc cây hòe già.
Triệu Mãng vội vàng hỏi: "Tề tiên sinh đã nhận được lễ vật chưa?"
Nam hài gật gật đầu, "Nhận được rồi đại ca ca."
"Tề tiên sinh có nói gì không?"
"Không có."
Triệu Mãng nhét mấy miếng vàng lá vào tay nam hài.
Mỉm cười nói: "Vất vả rồi, mau về nhà đi."
Bé trai rực rỡ cười một tiếng, "Cảm ơn ngài đại ca ca."
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng của nam hài, tròng mắt Triệu Mãng đảo một vòng.
"Ngươi tên là gì?"
"Đại ca ca, ta tên A Ngốc."
"Có phải là học sinh của Tề tiên sinh không?"
"Đúng vậy ạ."
Triệu Mãng hơi nheo lại đôi mắt dài nhỏ, "A Ngốc à, ca ca đói bụng, có thể đến nhà ngươi ăn chút gì đó không?"
Bé trai hiếu khách nói: "Đương nhiên là được ạ."
...
Một lúc lâu sau.
Mặt trời dần dần lặn về phía tây.
Trong một tiểu viện hoàng thổ ở Tập Phong ngõ hẻm, tụ tập đầy ắp mấy chục cư dân tiểu trấn.
"A Ngốc chết rồi!"
"Đứa bé thật đáng thương, bị mẹ ruột cưa đứt đầu."
"A Ngốc chết rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Vị thất hoàng tử kia cho bố dượng của A Ngốc ngân phiếu một ngàn lượng, bảo nam nhân kia cưa đầu A Ngốc. Không ngờ A Ngốc phản kháng kịch liệt, nam nhân nhất thời không thể áp chế được."
"Sau đó thì sao?"
"Tiếp đó, vị thất hoàng tử kia uy hiếp mẹ của A Ngốc, nói là muốn giết bố dượng A Ngốc."
"Mẹ A Ngốc lập tức túm lấy cái cưa trong tay nam nhân, tự tay cưa đứt đầu con ruột."
"Nhắc tới cũng kỳ lạ, đối mặt với bố dượng, A Ngốc như một con hổ nhỏ táo bạo. Đối mặt với mẹ, từ đầu đến cuối không nhúc nhích, đừng nói là phản kháng, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra."
"Ai, cũng không thể trách nữ nhân kia, dù sao nàng ta cũng là quả phụ, nếu như chết cả hai đời chồng, thì trong trấn sẽ không ai dám lấy nữa."
"Nói đúng, nhi tử chết rồi có thể sinh đứa khác, trượng phu đời thứ hai mà chết, nữ nhân kia sẽ thành thiên sát cô tinh khắc chồng, sẽ trở thành dị loại trong tiểu trấn chúng ta."
"Vị thất hoàng tử kia, đem đầu A Ngốc bỏ vào hộp ngọc, đưa cho Tề tiên sinh."
"Đáng chết Tề Khánh Tập, hắn mới là kẻ cầm đầu đáng bị rút gân lột da, băm thành vạn mảnh!"
"Ta chỉ thắc mắc, vị thất hoàng tử kia chẳng phải muốn nghe ngóng tin tức của ai đó sao, tại sao họ Tề lại không chịu nói?"
"Ngươi nói xem họ Tề kia có phải là khó chơi không, người tiếp theo gặp nạn sẽ là ai?"
"Chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhất định phải hành động!"
...
Dưới gốc cây hòe già đầu trấn.
Triệu Mãng, Diệp Chiếu Thu, Lưu Phong, Cố Vũ Dương, bốn người đều nhìn con chiến mã đang phi nhanh về hướng Lang Kiều.
Chiến mã chở một vị cấm vệ quân.
Cấm vệ quân ôm hộp ngọc đựng đầu A Ngốc trong ngực.
"Quý Duyên và Tề tiên sinh của ngươi không có quan hệ quá lớn, ngươi lãnh huyết bạc tình bản cung có thể hiểu được."
"Nhưng A Ngốc là học sinh của ngươi, ta ngược lại muốn xem xem, Tề Khánh Tập ngươi còn có thể vững vàng buông cần hay không."
Triệu Mãng ánh mắt thâm hiểm mà trêu tức.
"A!"
Bỗng dưng, một tiếng thét chói tai dọa Triệu Mãng kêu to một tiếng.
"Ngươi kêu cái gì? !"
Triệu Mãng nhìn chằm chằm Lưu Phong đang hoa dung thất sắc.
"Điện. . . Điện hạ, một con chuột lớn!"
Theo hướng ngón tay Lưu Phong chỉ.
Triệu Mãng, Diệp Chiếu Thu, Cố Vũ Dương ba người, đều hít sâu một hơi.
Đối diện phố dài, một con chuột bạch mao to như mèo con, đứng thẳng như người.
Hai viên nhãn cầu giống như hồng mã não, trừng trừng nhìn chằm chằm bốn người dưới gốc cây hòe già.
Bị phát hiện.
Bạch mao thử như một mũi tên, chớp mắt liền biến mất vô ảnh vô tung.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận