Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi

Chương 199: Lại một xuân (trung)

**Chương 199: Lại một mùa xuân (Trung)**
Mục Trường Xuyên và Mục Nam Tương quay đầu nhìn lại.
Đã thấy một nam một nữ, hai vị khách lạ đang cưỡi ngựa cao to.
"Hai vị là?"
Mục Trường Xuyên nghi hoặc hỏi.
Phía sau hai người, có một cỗ xe ngựa cổ kính được kéo bởi một đôi tuấn mã khác.
Màn xe chợt được vén lên, lộ ra một khuôn mặt sáng rực rỡ với đôi mắt ngọc và mày ngài.
"Mục công tử, Mục tiểu thư, thật là trùng hợp."
Mục Trường Xuyên kinh hỉ nói: "Cố tiểu thư, còn có Cố thiếu tông chủ!"
Cố Khê Hòa mỉm cười nói: "Lúc trở về lộ trình vạn dặm xa xôi, Mục công tử và Mục tiểu thư nếu không chê..."
Không đợi Cố Khê Hòa nói hết câu, Mục Trường Xuyên vội vàng vui vẻ ra mặt, kéo Mục Nam Tương leo lên xe ngựa.
Đợi đến khi an ổn ngồi xuống nệm da cáo trắng như tuyết, Mục Trường Xuyên mới chắp tay hướng Cố Khê Hòa, "Lộ trình xa xôi, quấy rầy hai vị, mong thứ lỗi."
Cố Khê Hòa đáp lễ bằng cách chắp tay, cười không nói.
Cố Thanh Dư thì lấy ra hộp ngọc, đưa cho hai huynh muội, "Chắc lâu rồi hai vị chưa dùng bữa, ăn nhiều một chút."
"Đa tạ Cố thiếu tông chủ khẳng khái."
Cố Thanh Dư khoát tay, "Gọi ta Tiểu Cố là được."
Mục Trường Xuyên và Mục Nam Tương sau đó vừa ăn ngấu nghiến món bánh nếp đậu đặc sản Quảng Lăng, vừa nhìn hai tỷ đệ đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần với vẻ mặt cổ quái.
Gặp quỷ.
Nửa tháng trước tại Hồ Châu, ở nơi núi hoang dã quán, còn hếch mũi lên trời, "Thiên hạ đệ nhị, ta là đệ nhất", một bộ dáng huyễn khốc cuồng ngạo của Cố thiếu tông chủ, nửa tháng sau lại đổi tính thành công tử nho nhã hiền hòa khiêm tốn.
Cũng không biết vị Cố thiếu tông chủ này rốt cuộc đã trải qua những gì.
Chỉ có Cố Thanh Dư tự mình biết.
Chính mình còn có thể sống mà nhảy nhót tưng bừng, hoàn toàn là một kỳ tích.
Cái đêm gió thảm mưa sầu, tòa quán trọ nơi núi hoang dã, vị tiền bối áo trắng chân trần, cơ hồ đã mang đến cho Cố thiếu tông chủ một nỗi ám ảnh tâm lý không thể xóa nhòa trong đời này.
Trong lồng ngực, trái tim thẳng thắn nhảy lên.
Không khí vô cùng trong lành.
Cảm giác còn sống thực tốt.
Chim bay thú chạy, cỏ cây núi đá, phàm là mỗi loại này, trước kia vốn không lọt vào pháp nhãn của hắn vì cho rằng là vật phàm tục, nhưng bây giờ trong mắt Cố Thanh Dư, tựa như đều giống với từng vị tiền bối áo trắng chân trần kia, những cao nhân ẩn sĩ không thích phô trương.
Điệu thấp! Về sau bất luận làm người hay làm việc, nhất định phải khiêm tốn điệu thấp!
Không chừng hôm nay g·iết c·hết một con kiến, đến mai liền sẽ có một vị Lục Địa Thần Tiên cảnh kiến chúa, đem Thần Ý tông của ta xóa sổ khỏi nhân gian.
Cố Thanh Dư trong lòng lẩm bẩm.
— —
Núi non như tụ, sóng nước như giận.
Trong ngoài Sơn Hà, Đồng Quan lộ.
Ngắm Tây Đô, lòng do dự.
Chu Cửu Âm đứng lặng bên bờ sông.
Thần sắc không buồn cũng không vui.
Gió lạnh thổi tung mái tóc đen và áo trắng.
Không ai biết Chu Cửu Âm đang suy nghĩ gì.
Chính Chu Cửu Âm cũng không biết.
【Lần thứ hai an bài tự do, tổng thời gian: 390 giờ
Đếm ngược: 02: 11: 37 】
Mặt trời dần dần ngả về tây.
Chu Cửu Âm tiếp tục xuôi nam.
Ước chừng nửa canh giờ sau, một thôn xóm nhỏ dựa vào núi ven sông đập vào mắt.
Đầu thôn, dưới gốc liễu già rụng đầy lá khô, một bé trai chừng bốn, năm tuổi, mặc yếm đang chơi chim.
Này chim không phải kia chim.
Chim là chim sẻ.
Chân trái chim sẻ bị buộc một sợi dây nhỏ, đầu kia của sợi dây nằm trong tay bé trai.
Chim sẻ thỉnh thoảng đập cánh.
Thân thể nho nhỏ vừa bay lên không trung, liền bị bé trai hung hăng kéo xuống.
Chim sẻ run rẩy một hồi lâu, mới có thể hoàn toàn tiêu trừ đau đớn.
Rồi lại tiếp tục vỗ cánh.
Tiếp tục bị bé trai kéo rơi.
Cứ lặp đi lặp lại.
Trông cực kỳ ngu xuẩn.
Chu Cửu Âm đi tới dưới gốc cây, chậm rãi ngồi xuống thớt gỗ.
Bé trai nhìn thêm vài lần, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi chim sẻ bay lên.
Chu Cửu Âm hỏi: "Chơi vui không?"
Bé trai gật đầu: "Vui."
Chu Cửu Âm lại hỏi: "Tại sao ngươi lại chơi nó?"
Bé trai ngây thơ nói: "Bởi vì khoái lạc nha."
Chu Cửu Âm: "Ngươi có biết nếu cứ ngã nữa, nó sẽ c·hết?"
Bé trai chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, "Biết nha."
"Thế nhưng là, có liên quan gì đến ta?"
"g·i·ế·t chim phạm pháp sao?"
Chu Cửu Âm cười, "Không đáng."
Trầm ngâm một lát, Chu Cửu Âm lấy ra mấy đồng tiền từ trong tay áo.
"Biết đây là cái gì không?"
Bé trai gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, "Biết, ta đâu phải trẻ con."
Chu Cửu Âm: "Mấy đồng tiền này cho ngươi, con chim sẻ này cho ta, thế nào?"
Bé trai vui vẻ nói: "Được, tốt lắm."
Lập tức.
Một lớn một nhỏ, một tay giao tiền, một tay giao chim.
Đối với mấy đồng tiền, sau khi vừa hôn vừa sờ, bé trai xem như tính mạng mà nắm chặt trong tay.
Cũng chưa rời đi, mà tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất, hướng Chu Cửu Âm tùy ý lộ ra tiểu ngưu ngưu.
Muốn xem xem Chu Cửu Âm sẽ đối xử với chim sẻ như thế nào.
Tay trái khẽ nắm chim sẻ, Chu Cửu Âm vươn ngón trỏ tay phải.
Vì xương cốt đứt gãy của chim chóc mà rót vào từng tia chân khí.
Rất nhanh, sinh cơ của chim sẻ như ngọn nến tàn trong gió, dần dần lớn mạnh, cho đến khi tràn đầy sức sống trở lại.
Có lẽ biết thiếu niên áo trắng chân trần trước mắt là ân nhân cứu mạng, chim sẻ vẫn chưa giãy dụa.
Ngược lại chớp đôi mắt đen láy như hạt gạo, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chu Cửu Âm.
Dò xét vươn ngón tay điểm nhẹ lên đầu chim sẻ, Chu Cửu Âm khẽ nói: "Bay đi, tự do tự tại mà bay; bay cao một chút, xa một chút."
Bàn tay nhẹ nhàng hất lên.
Một vệt bóng xám nhỏ bé bay vút lên như diều gặp gió.
Ngơ ngác nhìn chim sẻ đang bay lượn trên bầu trời, Chu Cửu Âm không kìm được lẩm bẩm: "Ai lại là Nam Chúc của ta đây ~ "
Chim sẻ càng bay càng cao, càng bay càng xa.
Chu Cửu Âm hiếm thấy nở nụ cười.
Bỗng nhiên.
Sau lưng Chu Cửu Âm trống rỗng xuất hiện một vòng xoáy.
Trong tiếng leng keng loong coong, mấy nhánh dây như thần kim quấn quanh thân thể Chu Cửu Âm.
Đột nhiên phát lực.
Đem Chu Cửu Âm kéo vào vòng xoáy.
Ngơ ngác nhìn vòng xoáy gần trong gang tấc tan biến.
Một hồi lâu sau.
Bé trai mới oa một tiếng, khóc lên.
"Cha, mẹ, yêu quái ăn thịt người rồi!"
Mặt trời chiều ngả về tây.
Chiếu rọi bé trai đang khóc lớn, nước mắt giàn giụa, vừa chạy về nhà vừa khóc.
— —
Phục Linh năm thứ 14, tháng chạp ngày 21.
Ngụy Quốc, Bảo Bình Châu.
Thái Hành sơn mạch, Thanh Bình trấn.
Hai ngày trước có một trận tuyết rơi.
Trời đất một màu trắng xóa.
Năm hết tết đến, người tha hương trở về, tiểu trấn so với ngày thường náo nhiệt hơn rất nhiều.
Khắp nơi có thể thấy các quầy hàng bán câu đối, thần giữ cửa, giấy cắt hoa, pháo đốt và những đồ vật hỉ khánh khác.
Thiếu nữ áo đỏ ôm bọc quần áo, giẫm lên tuyết đọng, đi về phía Ô Y hạng.
"Thương cô nương, mua gì vậy?"
Thương Tuyết quay đầu nhìn qua.
Đã thấy cách đó không xa có một quầy hàng đoán mệnh.
Trên bàn gỗ vuông đặt bút mực giấy nghiên, ống thẻ, và cả túi phúc.
Sau bàn, trên ghế đẩu, có một đạo nhân trung niên mặc đạo bào âm dương, tay đút ống tay áo đang ngồi xổm.
"Nguyên lai là Hoàng đạo trưởng."
Thương Tuyết cười tươi, vỗ vỗ bọc đồ, nói: "Mua quần áo mới cho sư phụ ta."
Đạo nhân mặt mày hiền lành, "Thật là một đứa trẻ hiếu thảo với sư phụ."
"Vô Lượng Thiên Tôn, hay là mua thêm cho sư phụ cô nương một cái túi phúc nữa?"
Thương Tuyết: "Được ạ."
Đi tới trước gian hàng, cẩn thận xem xét hồi lâu, thiếu nữ mới chọn đồ.
Tổng cộng chọn năm cái túi phúc với màu sắc rực rỡ.
Đạo nhân thiện ý nhắc nhở, "Thương cô nương, túi phúc của bần đạo không rẻ đâu."
"Hơn nữa, phúc nhiều khó tiêu tan, một cái là đủ."
Thương Tuyết: "Sư phụ một cái, Phong tỷ tỷ một cái, Tuyết tỷ tỷ một cái, Trư Hoàng thúc thúc một cái."
"Còn có ta một cái."
"Vừa vặn."
Đạo nhân: "Thật là một đứa trẻ có tấm lòng lương thiện."
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thương cô nương, đưa tay cho ta, bần đạo miễn phí xem tướng cho cô nương."
"Vậy đa tạ đạo trưởng."
Thương Tuyết đưa một bàn tay thon dài tới trước mặt đạo nhân.
Nhìn mười ngón tay thon dài, trắng nõn như ngọc của thiếu nữ, đạo nhân cười hắc hắc, đang muốn cầm lấy.
Thương Tuyết đột nhiên rụt tay về.
"Đạo trưởng, không phải xem tướng mặt sao, muốn tay ta làm gì?"
"Cũng không phải xem tướng tay."
Đạo nhân mặt không đỏ tim không đập nói: "Miệng trượt."
"Đừng cười, ngồi trên ghế, sắc mặt bình tĩnh một chút, bần đạo bắt đầu đây."
Ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt sâu thẳm của đạo nhân không ngừng dao động trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của thiếu nữ.
Một hồi sau.
Đạo nhân chậm rãi nhắm mắt lại.
Khóe mắt tuôn ra dòng huyết lệ đỏ tươi.
— —
Ps: Xác định, ngày mai Thương Tuyết sẽ kết thúc ở chương cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận