Ta Một Con Rắn, Dạy Dỗ Một Đám Ma Đầu Rất Hợp Lý Đi
Chương 326: Nhật nguyệt hoán tân thiên
**Chương 326: Nhật nguyệt hoán tân thiên**
Triệu Mậu Dần, quân vương Tiên quốc, thân thể ẩn trong áo bào đen rộng thùng thình, bước vào cổ miếu.
Lam Mê Cơ nhận dù xong, trực tiếp rời đi, nhường lại không gian cho hai vị Lục Địa Thần Tiên và Triệu Mậu Dần.
Nam nhân cởi áo bào đen, để lộ ra cẩm y xinh đẹp bên trong, vóc người không cao lớn, ngược lại có chút gầy yếu, dung mạo cũng phổ thông, thuộc loại người dù cho gặp qua ba năm lần, gặp lại cũng rất khó liếc mắt nhận ra ngay.
Lưng thậm chí có chút còng, quá mức bình thường, khó có thể tưởng tượng một người bình thường không có gì lạ như vậy, lại là vị Cửu Ngũ Chí Tôn của vương triều có cương vực rộng lớn 19 châu của Tiên quốc.
Nam nhân hướng Chu Cửu Âm và Tề Khánh tật khom người chắp tay, hành lễ theo kiểu giang hồ nhân sĩ, thanh âm hơi khàn khàn nói: "Vãn bối Triệu Mậu Dần, bái kiến hai vị tiền bối."
Dù đối mặt với hoàng đế của một vương triều, Chu Cửu Âm thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, mang theo chút lãnh mạc, "Ngồi."
Mà Triệu Mậu Dần không hổ danh là quân vương một triều, đối diện với hai vị Lục Địa Thần Tiên, tuyệt đỉnh nhân gian, ngôn hành cử chỉ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, rất thỏa đáng. Đối mặt với việc Chu Cửu Âm ban cho ghế ngồi, cũng không hề ra vẻ quân vương, lập tức hai chân khoanh lại, mông đặt xuống mặt đất vừa băng lãnh thô ráp lại vừa tràn đầy tro bụi.
Nếu để nhóm quyền quý ở Tiên Kinh nhìn thấy, tròng mắt chắc hẳn đều phải theo hốc mắt trừng ra ngoài.
Chu Cửu Âm: "Nói ngắn gọn thôi, ta không thích người vòng vo tam quốc."
Trong thần sắc Triệu Mậu Dần lộ ra một cỗ ủ rũ sâu sắc, nhìn qua rất mệt mỏi, vị quân vương này vẫn chưa lập tức nói ra mục đích, mà lại nói về ngàn năm lịch sử của Tiên quốc.
"Tính tới nay một ngàn năm trước, tiên nhân trên núi đã giáng xuống cương vực Tiên quốc của ta."
"Tự xưng là Hậu Chiếu Tư Mệnh, đến từ một trong ngũ cực nhân gian, Phong Tuyết miếu."
"Hai vị tiền bối là Lục Địa Thần Tiên, hẳn là biết rõ, như các tiền bối, như loại tồn tại Hậu Chiếu Tư Mệnh này, đối với quân vương vương triều thế tục mà nói, có ý nghĩa như thế nào."
"Đối với dân chúng mà nói, hoàng đế Cửu Ngũ Chí Tôn là thần linh cao cao tại thượng, không thể chạm tới."
"Thế nhưng đối với các tiền bối, Hậu Chiếu Tư Mệnh dạng thần tiên này mà nói, quân vương hay bách tính, đều là sâu kiến."
"Sâu kiến chính là sâu kiến, giẫm hoàng đế chết không cần dùng nhiều khí lực hơn so với giết bách tính."
"Cho nên, Tiên Hoàng đem Hậu Chiếu Tư Mệnh phụng làm khách quý, tôn kính sùng bái đến gần như mức cuồng nhiệt, hoàng đế vương triều, lại cũng sẽ lộ ra tư thái nịnh nọt như thái giám."
"Hai vị tiền bối có biết Tiên Hoàng tại sao sẽ..."
Chu Cửu Âm trực tiếp đánh gãy lời nói của Triệu Mậu Dần, phun ra hai chữ: "Trường Sinh."
Tề Khánh tật khẽ thở dài một cái, Triệu Mậu Dần thì gật đầu một cái, "Không sai, là Trường Sinh."
"Bất luận là quyền quý, hay là bách tính, không ai không khát cầu trường sinh."
"Quyền quý khát cầu trường sinh là bởi vì tham mộ quyền lợi, không bỏ xuống được quyền lợi mang tới cuộc sống giàu có, cùng khoái cảm khi an bài người khác."
"Bách tính khát cầu trường sinh, là bởi vì tin tưởng vững chắc chỉ cần mình sống được đủ lâu, liền có thể vượt qua giai cấp, cải biến vận mệnh, trở thành quyền quý."
"Dù sao, thiếu niên nào lòng tràn đầy khổ sở hậm hực, không có nghĩ qua bỗng nhiên có một ngày, mình có thể Trường Sinh, dùng ngàn năm vạn năm thời gian, đi tích lũy tài nguyên, hậu tích bạc phát, trở thành thiên hạ đệ nhất tòa nhân gian này!"
Triệu Mậu Dần cười một tiếng, nụ cười tràn ngập vị đắng chát.
"Hậu Chiếu Tư Mệnh cho Tiên Hoàng sự Trường Sinh trên ý nghĩa phàm nhân."
"Tiên Hoàng sống trọn vẹn hơn bảy trăm năm."
Chu Cửu Âm và Tề Khánh tật không thể bình tĩnh, trong một người một mắt rắn đều lóe qua vẻ kinh dị, khó có thể tin.
Phải biết thọ nguyên của Lục Địa Thần Tiên, ngắn thì bảy, tám trăm năm, lâu là một ngàn hai, ba trăm năm, mà Tiên Hoàng của Tiên quốc, lại sống hơn bảy trăm năm, khiến người ta kinh hãi.
Chính là Cửu Ngũ Chí Tôn thì sao? Truy cứu nền tảng vẫn là nhục thể phàm thai, lại làm đế hoàng của vương triều, quân lâm thiên hạ, tranh kỳ đấu diễm mỹ nhân nhi tuyệt không thiếu.
Bao nhiêu đế hoàng bởi vì không biết tiết chế, bị hút khô rồi cốt tủy, lung tung vào phục các loại bổ dược, sau cùng họa vô đơn chí, thanh niên trai tráng đã hồn về địa phủ.
Đơn giản là không thể tin được, vị Hậu Chiếu Tư Mệnh này, lại có thủ đoạn để một kẻ phàm nhân sống trên bảy trăm năm!
"Cái giá của việc Tiên Hoàng Trường Sinh, chính là trở thành khôi lỗi, con rối bị điều khiển, Tiên quốc, cuối cùng thành Tiên quốc của Hậu Chiếu Tư Mệnh."
"Tế tiên đại điển, trăm năm một lần, tế sống trăm vạn con dân Tiên quốc của ta."
Trong giọng nói Triệu Mậu Dần tràn đầy thương cảm, không hổ là quân vương thống ngự mười biển Cửu Châu cương vực, dù là Chu Cửu Âm và Tề Khánh tật, cũng nhìn không ra, cũng nghe không hiểu, phần thương cảm này đến tột cùng là chân tình thực lòng phát ra từ phế phủ, hay là đang diễn trò một cách giả dối.
"Màn ánh sáng bao phủ đảo Tiên quốc của ta, hai vị tiền bối hẳn là đã nhìn thấy?"
Chu Cửu Âm và Tề Khánh tật gật đầu, không phải là màn sáng đơn giản, mà chính là một tòa cổ trận pháp, giống như một cái chén ngọc úp ngược, đem Tiên quốc bao phủ kín kẽ.
Triệu Mậu Dần: "Ta từng nỗ lực thay đổi hết thảy."
"Ta nuôi dưỡng một đám tử sĩ, khi bọn hắn trưởng thành đến khi đủ để ta hoàn thành kế hoạch, ta đã nhờ Lam huynh bí mật mở ra một góc màn sáng, đưa đám tử sĩ rời đảo."
Tề Khánh tật rất là tò mò, "Đưa đi nơi nào?"
Triệu Mậu Dần: "Một trong Tiên Cương thập quốc, cách Tiên quốc của ta gần nhất, Bắc Tấn!"
Tề Khánh tật biểu lộ kinh ngạc, giống như là nghĩ đến cái gì.
Triệu Mậu Dần: "Đám tử sĩ này, sẽ chấp hành kế hoạch ám sát thái tử Bắc Tấn mà ta đã lập ra trong bóng tối."
"Bất luận thành công hay không, Bắc Tấn tất sẽ chỉ huy xuôi nam, diệt Tiên quốc của ta."
"Hai vị tiền bối cũng biết, Tiên Cương thập quốc, đều có Lục Địa Thần Tiên tọa trấn."
"Ta đi tìm Hậu Chiếu Tư Mệnh, lấy việc vong quốc diệt chủng của Tiên quốc làm cái giá, ép hắn rời đi."
Đây là một chiêu rất cao minh, nhưng cũng là một nước cờ cực kỳ nguy hiểm, khu hổ trục lang. Nam nhân trước mắt, ôm quyết ý thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, hạ nước cờ này.
"Đáng tiếc..."
Triệu Mậu Dần tự giễu cười một tiếng, "Khi ta ôm quyết tâm hẳn phải chết, tìm tới Hậu Chiếu Tư Mệnh, nói thẳng ra kế hoạch của ta, mệnh hắn rời đi Tiên quốc."
"Hắn chỉ mặt không biểu tình, mây trôi nước chảy nói một câu, 'Uy hiếp của ngươi, ta không quan tâm'."
"Hắn nói, chỉ cần hắn nghĩ, diệt Bắc Tấn, một trong cái gọi là Tiên Cương thập quốc, dễ như trở bàn tay."
"Hắn còn nói, nếu ta dám hạ lệnh, để tử sĩ thật sự ám sát thái tử Bắc Tấn, thì không cần trăm vạn hùng binh của Bắc Tấn, hắn gắng gượng chống lại thiên đạo phản phệ, cũng muốn ở ngay trước mặt ta, tự tay diệt con dân Tiên quốc của ta, có một người tính một người, cho đến khi giết sạch, diệt chủng."
"Trăm năm trước, ta thậm chí đã cả gan đến mức bí mật triệu tập thái y, nghiên cứu chế tạo một loại ôn dịch có tính truyền bá cực kỳ khủng bố."
"Loại ôn dịch này có tỷ lệ tử vong cực cao, lại có thể thông qua nguồn nước, nước bọt, thậm chí không khí trực tiếp truyền bá, tỷ lệ truyền nhiễm rất đáng sợ, căn cứ thái y phỏng đoán, nhanh thì bảy, tám tháng, lâu là hai, ba năm, mười Cửu Châu con dân Tiên quốc của ta sẽ triệt để chết hết."
"Ta lần thứ hai uy hiếp Hậu Chiếu Tư Mệnh."
"Hắn mặt không biểu tình, trong mắt thậm chí xẹt qua một tia khinh miệt, vẫn là câu nói kia, 'Uy hiếp của ngươi, ta không quan tâm'."
"Hắn ở ngay trước mặt ta, đem một bình đầu nguồn ôn dịch mà ta mang tới, trực tiếp uống như uống rượu."
"Hắn nói, mạc ngôn chỉ là ôn dịch do sâu kiến phàm nhân nghiên cứu ra, cho dù là Lục Địa Thần Tiên nghiên cứu ra, chỉ cần hắn không đồng ý, thì đừng mơ tưởng đến việc làm chết dù chỉ một con chó ở Tiên quốc."
Chu Cửu Âm và Tề Khánh tật lại hơi xúc động trước sự kiên cường, không chịu khuất phục của nam nhân trước mắt.
Đối mặt với mười tế Phong Tuyết miếu, Tư Mệnh cao cao tại thượng, không lựa chọn mặc kệ nhận mệnh, mà lại tràn đầy đấu chí chống lại.
Người bình thường gặp vị Hậu Chiếu Tư Mệnh kia, đoán chừng e ngại đến mức có thể đem đầu đập xuống đất.
Thế mà nam nhân trước mắt, lại có thể trong tuyệt vọng sâu thẳm phát động hết lần này đến lần khác chống lại.
Là đấng nam nhi!
Triệu Mậu Dần: "Ta tới đây cầu kiến hai vị tiền bối, chỉ muốn hỏi một vấn đề!"
Triệu Mậu Dần, quân vương Tiên quốc, thân thể ẩn trong áo bào đen rộng thùng thình, bước vào cổ miếu.
Lam Mê Cơ nhận dù xong, trực tiếp rời đi, nhường lại không gian cho hai vị Lục Địa Thần Tiên và Triệu Mậu Dần.
Nam nhân cởi áo bào đen, để lộ ra cẩm y xinh đẹp bên trong, vóc người không cao lớn, ngược lại có chút gầy yếu, dung mạo cũng phổ thông, thuộc loại người dù cho gặp qua ba năm lần, gặp lại cũng rất khó liếc mắt nhận ra ngay.
Lưng thậm chí có chút còng, quá mức bình thường, khó có thể tưởng tượng một người bình thường không có gì lạ như vậy, lại là vị Cửu Ngũ Chí Tôn của vương triều có cương vực rộng lớn 19 châu của Tiên quốc.
Nam nhân hướng Chu Cửu Âm và Tề Khánh tật khom người chắp tay, hành lễ theo kiểu giang hồ nhân sĩ, thanh âm hơi khàn khàn nói: "Vãn bối Triệu Mậu Dần, bái kiến hai vị tiền bối."
Dù đối mặt với hoàng đế của một vương triều, Chu Cửu Âm thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, mang theo chút lãnh mạc, "Ngồi."
Mà Triệu Mậu Dần không hổ danh là quân vương một triều, đối diện với hai vị Lục Địa Thần Tiên, tuyệt đỉnh nhân gian, ngôn hành cử chỉ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, rất thỏa đáng. Đối mặt với việc Chu Cửu Âm ban cho ghế ngồi, cũng không hề ra vẻ quân vương, lập tức hai chân khoanh lại, mông đặt xuống mặt đất vừa băng lãnh thô ráp lại vừa tràn đầy tro bụi.
Nếu để nhóm quyền quý ở Tiên Kinh nhìn thấy, tròng mắt chắc hẳn đều phải theo hốc mắt trừng ra ngoài.
Chu Cửu Âm: "Nói ngắn gọn thôi, ta không thích người vòng vo tam quốc."
Trong thần sắc Triệu Mậu Dần lộ ra một cỗ ủ rũ sâu sắc, nhìn qua rất mệt mỏi, vị quân vương này vẫn chưa lập tức nói ra mục đích, mà lại nói về ngàn năm lịch sử của Tiên quốc.
"Tính tới nay một ngàn năm trước, tiên nhân trên núi đã giáng xuống cương vực Tiên quốc của ta."
"Tự xưng là Hậu Chiếu Tư Mệnh, đến từ một trong ngũ cực nhân gian, Phong Tuyết miếu."
"Hai vị tiền bối là Lục Địa Thần Tiên, hẳn là biết rõ, như các tiền bối, như loại tồn tại Hậu Chiếu Tư Mệnh này, đối với quân vương vương triều thế tục mà nói, có ý nghĩa như thế nào."
"Đối với dân chúng mà nói, hoàng đế Cửu Ngũ Chí Tôn là thần linh cao cao tại thượng, không thể chạm tới."
"Thế nhưng đối với các tiền bối, Hậu Chiếu Tư Mệnh dạng thần tiên này mà nói, quân vương hay bách tính, đều là sâu kiến."
"Sâu kiến chính là sâu kiến, giẫm hoàng đế chết không cần dùng nhiều khí lực hơn so với giết bách tính."
"Cho nên, Tiên Hoàng đem Hậu Chiếu Tư Mệnh phụng làm khách quý, tôn kính sùng bái đến gần như mức cuồng nhiệt, hoàng đế vương triều, lại cũng sẽ lộ ra tư thái nịnh nọt như thái giám."
"Hai vị tiền bối có biết Tiên Hoàng tại sao sẽ..."
Chu Cửu Âm trực tiếp đánh gãy lời nói của Triệu Mậu Dần, phun ra hai chữ: "Trường Sinh."
Tề Khánh tật khẽ thở dài một cái, Triệu Mậu Dần thì gật đầu một cái, "Không sai, là Trường Sinh."
"Bất luận là quyền quý, hay là bách tính, không ai không khát cầu trường sinh."
"Quyền quý khát cầu trường sinh là bởi vì tham mộ quyền lợi, không bỏ xuống được quyền lợi mang tới cuộc sống giàu có, cùng khoái cảm khi an bài người khác."
"Bách tính khát cầu trường sinh, là bởi vì tin tưởng vững chắc chỉ cần mình sống được đủ lâu, liền có thể vượt qua giai cấp, cải biến vận mệnh, trở thành quyền quý."
"Dù sao, thiếu niên nào lòng tràn đầy khổ sở hậm hực, không có nghĩ qua bỗng nhiên có một ngày, mình có thể Trường Sinh, dùng ngàn năm vạn năm thời gian, đi tích lũy tài nguyên, hậu tích bạc phát, trở thành thiên hạ đệ nhất tòa nhân gian này!"
Triệu Mậu Dần cười một tiếng, nụ cười tràn ngập vị đắng chát.
"Hậu Chiếu Tư Mệnh cho Tiên Hoàng sự Trường Sinh trên ý nghĩa phàm nhân."
"Tiên Hoàng sống trọn vẹn hơn bảy trăm năm."
Chu Cửu Âm và Tề Khánh tật không thể bình tĩnh, trong một người một mắt rắn đều lóe qua vẻ kinh dị, khó có thể tin.
Phải biết thọ nguyên của Lục Địa Thần Tiên, ngắn thì bảy, tám trăm năm, lâu là một ngàn hai, ba trăm năm, mà Tiên Hoàng của Tiên quốc, lại sống hơn bảy trăm năm, khiến người ta kinh hãi.
Chính là Cửu Ngũ Chí Tôn thì sao? Truy cứu nền tảng vẫn là nhục thể phàm thai, lại làm đế hoàng của vương triều, quân lâm thiên hạ, tranh kỳ đấu diễm mỹ nhân nhi tuyệt không thiếu.
Bao nhiêu đế hoàng bởi vì không biết tiết chế, bị hút khô rồi cốt tủy, lung tung vào phục các loại bổ dược, sau cùng họa vô đơn chí, thanh niên trai tráng đã hồn về địa phủ.
Đơn giản là không thể tin được, vị Hậu Chiếu Tư Mệnh này, lại có thủ đoạn để một kẻ phàm nhân sống trên bảy trăm năm!
"Cái giá của việc Tiên Hoàng Trường Sinh, chính là trở thành khôi lỗi, con rối bị điều khiển, Tiên quốc, cuối cùng thành Tiên quốc của Hậu Chiếu Tư Mệnh."
"Tế tiên đại điển, trăm năm một lần, tế sống trăm vạn con dân Tiên quốc của ta."
Trong giọng nói Triệu Mậu Dần tràn đầy thương cảm, không hổ là quân vương thống ngự mười biển Cửu Châu cương vực, dù là Chu Cửu Âm và Tề Khánh tật, cũng nhìn không ra, cũng nghe không hiểu, phần thương cảm này đến tột cùng là chân tình thực lòng phát ra từ phế phủ, hay là đang diễn trò một cách giả dối.
"Màn ánh sáng bao phủ đảo Tiên quốc của ta, hai vị tiền bối hẳn là đã nhìn thấy?"
Chu Cửu Âm và Tề Khánh tật gật đầu, không phải là màn sáng đơn giản, mà chính là một tòa cổ trận pháp, giống như một cái chén ngọc úp ngược, đem Tiên quốc bao phủ kín kẽ.
Triệu Mậu Dần: "Ta từng nỗ lực thay đổi hết thảy."
"Ta nuôi dưỡng một đám tử sĩ, khi bọn hắn trưởng thành đến khi đủ để ta hoàn thành kế hoạch, ta đã nhờ Lam huynh bí mật mở ra một góc màn sáng, đưa đám tử sĩ rời đảo."
Tề Khánh tật rất là tò mò, "Đưa đi nơi nào?"
Triệu Mậu Dần: "Một trong Tiên Cương thập quốc, cách Tiên quốc của ta gần nhất, Bắc Tấn!"
Tề Khánh tật biểu lộ kinh ngạc, giống như là nghĩ đến cái gì.
Triệu Mậu Dần: "Đám tử sĩ này, sẽ chấp hành kế hoạch ám sát thái tử Bắc Tấn mà ta đã lập ra trong bóng tối."
"Bất luận thành công hay không, Bắc Tấn tất sẽ chỉ huy xuôi nam, diệt Tiên quốc của ta."
"Hai vị tiền bối cũng biết, Tiên Cương thập quốc, đều có Lục Địa Thần Tiên tọa trấn."
"Ta đi tìm Hậu Chiếu Tư Mệnh, lấy việc vong quốc diệt chủng của Tiên quốc làm cái giá, ép hắn rời đi."
Đây là một chiêu rất cao minh, nhưng cũng là một nước cờ cực kỳ nguy hiểm, khu hổ trục lang. Nam nhân trước mắt, ôm quyết ý thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, hạ nước cờ này.
"Đáng tiếc..."
Triệu Mậu Dần tự giễu cười một tiếng, "Khi ta ôm quyết tâm hẳn phải chết, tìm tới Hậu Chiếu Tư Mệnh, nói thẳng ra kế hoạch của ta, mệnh hắn rời đi Tiên quốc."
"Hắn chỉ mặt không biểu tình, mây trôi nước chảy nói một câu, 'Uy hiếp của ngươi, ta không quan tâm'."
"Hắn nói, chỉ cần hắn nghĩ, diệt Bắc Tấn, một trong cái gọi là Tiên Cương thập quốc, dễ như trở bàn tay."
"Hắn còn nói, nếu ta dám hạ lệnh, để tử sĩ thật sự ám sát thái tử Bắc Tấn, thì không cần trăm vạn hùng binh của Bắc Tấn, hắn gắng gượng chống lại thiên đạo phản phệ, cũng muốn ở ngay trước mặt ta, tự tay diệt con dân Tiên quốc của ta, có một người tính một người, cho đến khi giết sạch, diệt chủng."
"Trăm năm trước, ta thậm chí đã cả gan đến mức bí mật triệu tập thái y, nghiên cứu chế tạo một loại ôn dịch có tính truyền bá cực kỳ khủng bố."
"Loại ôn dịch này có tỷ lệ tử vong cực cao, lại có thể thông qua nguồn nước, nước bọt, thậm chí không khí trực tiếp truyền bá, tỷ lệ truyền nhiễm rất đáng sợ, căn cứ thái y phỏng đoán, nhanh thì bảy, tám tháng, lâu là hai, ba năm, mười Cửu Châu con dân Tiên quốc của ta sẽ triệt để chết hết."
"Ta lần thứ hai uy hiếp Hậu Chiếu Tư Mệnh."
"Hắn mặt không biểu tình, trong mắt thậm chí xẹt qua một tia khinh miệt, vẫn là câu nói kia, 'Uy hiếp của ngươi, ta không quan tâm'."
"Hắn ở ngay trước mặt ta, đem một bình đầu nguồn ôn dịch mà ta mang tới, trực tiếp uống như uống rượu."
"Hắn nói, mạc ngôn chỉ là ôn dịch do sâu kiến phàm nhân nghiên cứu ra, cho dù là Lục Địa Thần Tiên nghiên cứu ra, chỉ cần hắn không đồng ý, thì đừng mơ tưởng đến việc làm chết dù chỉ một con chó ở Tiên quốc."
Chu Cửu Âm và Tề Khánh tật lại hơi xúc động trước sự kiên cường, không chịu khuất phục của nam nhân trước mắt.
Đối mặt với mười tế Phong Tuyết miếu, Tư Mệnh cao cao tại thượng, không lựa chọn mặc kệ nhận mệnh, mà lại tràn đầy đấu chí chống lại.
Người bình thường gặp vị Hậu Chiếu Tư Mệnh kia, đoán chừng e ngại đến mức có thể đem đầu đập xuống đất.
Thế mà nam nhân trước mắt, lại có thể trong tuyệt vọng sâu thẳm phát động hết lần này đến lần khác chống lại.
Là đấng nam nhi!
Triệu Mậu Dần: "Ta tới đây cầu kiến hai vị tiền bối, chỉ muốn hỏi một vấn đề!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận