Mau Xuyên Chi Phi Thường Sinh Vật Hiểu Biết Ghi Chép

Mau Xuyên Chi Phi Thường Sinh Vật Hiểu Biết Ghi Chép - Chương 477: Phiên ngoại —— Hai nhà kết cục + minh giới sơ sinh ( 2 ) (length: 9924)

Ngược lại, hai vợ chồng nhà bọn họ không phải vừa bắt đầu đã gặp chuyện ngoài ý muốn gì, thậm chí còn dựa vào tiền lễ hỏi của con gái và mười vạn tệ tiền bồi thường sau cái chết của nàng, trực tiếp xin nghỉ hưu sớm để dưỡng lão, đồng thời đã bắt đầu trông đợi con trai sau khi tốt nghiệp đại học sẽ kiếm tiền đưa cho bọn họ tiêu xài, hướng tới một tương lai với những ngày tháng thoải mái hơn.
Đúng vậy, bọn họ cũng không hẳn là trọng nam khinh nữ.
Bởi vì theo cách nhìn của bọn họ, con trai hay con gái đều như nhau, đều là công cụ để cuộc sống tương lai của chính mình được thoải mái hơn một chút, khác biệt chỉ nằm ở chỗ con gái phải gả chồng, thuộc về mua bán một lần, sau đó muốn con gái vẫn luôn giúp đỡ bọn họ, hàng tháng gửi tiền phụng dưỡng bọn họ dưỡng lão thì tương đối khó khăn.
Con trai thì thực tế hơn chút, bất luận là dựa theo quy định pháp luật hay dựa theo truyền thống từ xưa đến nay, con trai phụ trách dưỡng lão cho bọn họ đều là chuyện đương nhiên theo lẽ thường.
Bọn họ cảm thấy mình đã đủ vất vả rồi, con trai tốt nghiệp đại học liền phụ trách cấp tiền dưỡng lão cho bọn họ là vô cùng hợp lý.
Chỉ có con cái có thể sớm kiếm tiền.
Bọn họ mới có thể sớm hưởng thụ mà.
Nếu không phải cảm thấy con trai học đại học thì tiền lương mới có thể cao hơn một chút, có lẽ bọn họ cũng không muốn cho Khúc Nham đi học đại học lắm. Mặt khác, lý do Khúc Nham tích cực đi làm thêm kiếm tiền, thật sự không phải là muốn sớm tự lập hay trải nghiệm cuộc sống, mà là bất đắc dĩ, cha mẹ không trả tiền, hắn không nghĩ cách tự mình kiếm chút tiền thì còn có thể làm thế nào?
Cũng chính vì lẽ đó, cuộc sống hiện tại của hai vợ chồng bọn họ trôi qua tương đối tốt, đã không cần đi làm, cũng không tiêu tiền hoang phí, lại không cần chăm sóc cháu trai cháu gái gì cả.
Mặc dù tuổi tác chưa tới năm mươi, nhưng lại sống thoải mái hơn rất nhiều so với các lão ông lão bà sáu bảy mươi tuổi đã nghỉ hưu.
Bất quá dưới ảnh hưởng chú thuật của Khúc Khiết, một hai năm bọn họ có thể còn chưa nhìn ra khác biệt gì, nhưng sau ba năm năm, cho dù hàng ngày bọn họ không có phiền não gì, tâm tình cũng tương đối vui vẻ, đáng lẽ phải già đi chậm hơn người bình thường.
Nhưng cũng bởi vì nguyên nhân tuổi thọ bị tiêu hao gấp đôi.
So với tuổi thực tế thì già hơn, thân thể cũng giống như vậy.
Cũng chính vào lúc này, liên tiếp hai chuyện xảy ra, lần lượt mang đến cho bọn họ hai đòn đánh mạnh. Một là sau khi bọn họ yêu cầu người con trai đã tốt nghiệp đại học nhanh chóng tìm việc làm, mỗi tháng đưa cho bọn họ ba ngàn tệ tiền dưỡng lão chưa đầy một tháng, bọn họ liền hoàn toàn không liên lạc được với Khúc Nham nữa.
Sau đó qua nhiều nguồn tin dò hỏi mới biết hắn đã ra nước ngoài.
Về phần khi nào trở về? Không biết.
Hoặc có thể nói có trở về hay không, kỳ thực cũng không biết.
Nếu như nói tin tức này làm bọn họ có chút sợ hãi lo lắng, buồn rầu việc con trai cứ thế bỏ đi, hoàn toàn không trở về, cũng không quan tâm đến bọn họ nữa, thì một chuyện khác giáng đòn lên bọn họ mới thật sự là loại đau thấu tim gan.
Thậm chí có thể dùng từ trời sập để hình dung?
Đó chính là người trung gian đã nhận của bọn họ sáu mươi vạn, thay bọn họ làm môi giới cho vay tiền thu lãi đã mất liên lạc. Phải biết rằng, đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của bọn họ, cộng thêm tiền lễ hỏi của con gái, tiền bồi thường, mới không dễ dàng gì có được số tiền đó.
Vừa mới bắt đầu bọn họ không yên tâm, chỉ lấy một vạn tệ ra, liên tiếp mấy năm, tiền lãi mỗi tháng đều đúng hạn vào tài khoản, tiếp theo liền lần lượt thêm vốn vào, mãi cho đến một năm trước, bọn họ mới đem toàn bộ số tiền trong tay ra, đồng thời cũng nhận được tiền lãi của năm đó.
Mãi cho đến tháng này không nhận được tiền, muốn gọi điện thoại hỏi thăm, mới phát hiện người làm trung gian kia đã bỏ trốn.
Chuyện sau đó còn cần phải nói sao?
Đương nhiên là cảm giác như trời sập.
Có thể nói trong một đêm, tinh thần của hai vợ chồng bọn họ liền hoàn toàn suy sụp, tiếp theo là không còn vẻ tự tại thoải mái trước kia nữa, mà bắt đầu dốc hết sức lực liên lạc người quen, tìm quan hệ, báo án, thậm chí khóc lóc gọi vào số điện thoại không liên lạc được kia hét lớn cầu xin ngươi, ta không cần tiền lãi, trả lại tiền gốc cho ta là được rồi.
Sau đó hiển nhiên là không có kết quả gì.
Hai vợ chồng bọn họ một đồng cũng không tìm lại được, số tiền lãi ít ỏi mà người ta trả về trước đó cũng đã sớm bị bọn họ tiêu hết. Dù sao mỗi tháng đều có lãi vào tài khoản, tháng này tiêu không hết, tháng sau lại có tiền vào. Hơn nữa còn có nhiều tiền gốc như vậy, tự nhiên không cần phải tiết kiệm gì.
Cho nên lúc này bọn họ mặc dù không thể nói là không một xu dính túi, nhưng cũng thực sự không còn tiền nữa, hơn nữa với ngần này tuổi tác, rõ ràng mới ngoài sáu mươi tuổi mà trông đã như bảy tám mươi tuổi, ai lại muốn thuê bọn họ?
Thậm chí bọn họ muốn xin hưởng trợ cấp năm bảo hộ (ngũ bảo hộ - chính sách trợ cấp cho người già neo đơn không nơi nương tựa ở TQ) cũng không có cách nào làm được.
Bởi vì bọn họ còn có một người con trai, cho dù người con trai này đã ra nước ngoài, không trở về, nhưng có là có.
Không phù hợp tiêu chuẩn.
Đương nhiên, tuy nói như thế, nhưng thời đại ngày nay cũng không đến mức để bọn họ chết đói, nhiều nhất là cuộc sống không tốt như trước kia, trong tay không có tiền, thu nhập mỗi tháng chỉ có thể cơ bản duy trì đủ ăn đủ mặc, cùng với việc rất vất vả mới tiết kiệm được một ít tiền, bọn họ phải cố gắng tìm mọi cách liên lạc với con trai, muốn tìm con trai trở về phụng dưỡng bọn họ.
Thậm chí còn đi tìm một số tổ chương trình làm hòa giải các kiểu!
Nhưng Khúc Nham căn bản không lộ diện, có lẽ đã đổi tên đổi họ, tổ chương trình nhiều nhất cũng chỉ có thể phát đi một vài lời kêu gọi, sau đó đương nhiên vẫn không có kết quả gì.
Mười năm sau, bọn họ ngoài bảy mươi tuổi, trông như đã hơn chín mươi. Hai mươi năm sau, chức năng cơ thể của bọn họ hoàn toàn già yếu đến mức không thể đi lại, được đưa vào viện dưỡng lão nhỏ ở địa phương, toàn thân đau ốm co quắp, phải mặc tã giấy người lớn, một ngày dọn dẹp một lần, những lúc khác xảy ra vấn đề, thì tự mình dựa vào tã giấy người lớn chống đỡ trước.
Ba mươi năm sau, bốn mươi năm sau.
Cho dù xương cốt của bọn họ đã giòn đến mức dùng chút sức là gãy, ngũ tạng lục phủ suy kiệt không còn hình dáng, thời thời khắc khắc chịu đủ loại đau ốm, bệnh tuổi già hành hạ, nhưng vẫn luôn treo một hơi thở, thậm chí còn trở thành biển hiệu của viện dưỡng lão.
Tuổi tác lớn như vậy mà vẫn chưa chết.
Có thể thấy viện dưỡng lão bọn họ chăm sóc tốt đến mức nào.
Hơn nữa đây cũng không phải là nằm trong phòng ICU của bệnh viện dựa vào các loại thiết bị để duy trì sinh mệnh, người ta chẳng cần thiết bị gì, chẳng cần uống thuốc gì, từ đầu đến cuối vẫn còn một hơi thở.
Năm thứ bốn mươi sáu, linh hồn của bọn họ ngược lại vẫn có thể chịu đựng được, nhưng thân thể già yếu gấp bội thì thực sự không chịu nổi nữa. Lúc này đã không còn là vấn đề xương cốt giòn hay không, mà là tay chạm vào một cái, da thịt cho đến xương cốt liền bắt đầu sụp đổ, giống như thi thể để lâu sắp phong hóa vậy.
Nhưng vẫn có thể cảm giác được bọn họ đang hô hấp.
Người của viện dưỡng lão thật sự sợ hãi, sợ đến mức vội vàng báo án, sau đó bị một sở nghiên cứu không rõ tên tuổi nào đó mang đi, đối ngoại thì tuyên bố bọn họ đã qua đời ở tuổi hơn một trăm.
Xem kìa, Khúc Khiết đối xử tốt với bọn họ, hiếu thuận biết bao, cho dù bọn họ hại chết nàng, vẫn để bọn họ sống đến hơn một trăm tuổi, đây chính là tuổi thọ mà các hoàng đế cũng không sống tới được.
Về phần phía sở nghiên cứu kia đã nghiên cứu ra cái gì.
Ai mà biết được?
Trăm năm sau.
Bốn hồn của Đậu Bình thông qua việc không ngừng lợi dụng lưu ly bảo châu hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, chuyển hóa hồn lực tu luyện, cùng với việc đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa, tích lũy công đức, cuối cùng còn sớm hơn thời gian Khúc Khiết dự tính, khoảng gần trăm năm, thời gian giữa mỗi người cách nhau chưa đến một năm, lần lượt đột phá cảnh giới dương thần.
Có thể sánh ngang với lục địa thần tiên.
Cũng chính trong năm này, các nàng cảm nhận được một không gian hư huyễn khác biệt với thế giới hiện thực, đồng thời nhìn thấy bên trong không gian hư huyễn đó vô số hồn phách bị một vật giống như cối xay làm hao mòn thành năng lượng nguyên thủy, cuối cùng chỉ còn sót lại một tia linh quang, ngẫu nhiên đầu nhập vào giữa phôi thai sinh mệnh.
Bọn họ biết đây chính là luân hồi trong truyền thuyết, chỉ là cái luân hồi này đã không còn lục đạo, cũng không có âm ty thẩm phán gì cả, bất kể sinh mệnh khi còn sống là thiện hay ác, là người hay súc sinh, sau khi tiến vào không gian này đều sẽ bị làm hao mòn đến chỉ còn một tia linh quang, và ngẫu nhiên đầu thai.
Có thể đầu thai thành người.
Cũng có thể đầu thai thành những thứ khác.
Phát hiện này khiến các nàng đau lòng vì Khúc Khiết có thể đã sớm hóa thành một tia linh quang, đầu thai chuyển thế, đồng thời càng khiến các nàng cảm thấy luân hồi như vậy không phải là luân hồi mà các nàng mong muốn. Sau khi phát hiện các nàng có thể tùy ý tiến vào không gian hư huyễn đó, các nàng bắt đầu thử làm chút gì đó.
Bắt đầu thử nghiệm cải tạo không gian hư huyễn đó.
Nhưng tác dụng không lớn, bởi vì các nàng mặc dù có thể ngăn cản hồn phách bị cái cối xay lớn kia làm hao mòn, lại không có cách nào khống chế cái cối xay lớn đó. Mãi cho đến một lần Đậu Bình mượn nhờ lưu ly bảo châu tu luyện trong không gian hư huyễn, lưu ly bảo châu trực tiếp mất kiểm soát, hóa thành mặt trời của không gian hư huyễn, Đậu Bình vốn đã sớm luyện hóa lưu ly bảo châu mới bất ngờ phát hiện, nàng có thể thông qua việc khống chế lưu ly bảo châu để khống chế không gian hư huyễn này.
Đồng thời khống chế cả cái cối xay lớn ở trung tâm.
Thậm chí lưu ly bảo châu còn có thể thông qua việc hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, nuôi dưỡng không gian hư huyễn, khiến nó từ hư chuyển thực.
Sau đó đương nhiên là toàn lực cải tạo không gian hư huyễn.
Hình thức ban đầu của Minh giới bắt đầu xuất hiện.
( Hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận