Mau Xuyên Chi Phi Thường Sinh Vật Hiểu Biết Ghi Chép

Mau Xuyên Chi Phi Thường Sinh Vật Hiểu Biết Ghi Chép - Chương 245: Yêu đương não không được ( 5 ) (length: 8232)

"Không hay rồi, con hồ yêu kia là giả vờ!"
"Sao có thể, làm sao có yêu tộc nào vượt qua bốn chín lôi kiếp mà thực lực không hề tổn hao gì? Nàng rốt cuộc là huyết mạch gì? Sao chưa từng thấy loại hồ ly màu sắc này!"
"Vì sao hồ yêu có thể điều khiển lôi đình!"
Khúc Khiết đột nhiên bộc phát, khiến mấy tu sĩ Kim Đan của nhân tộc lập tức bão đoàn lại, đồng thời kinh hãi trước trạng thái và lôi pháp công kích mà Khúc Khiết thể hiện ra lúc này.
Nhưng sự kinh hãi của bọn họ không thể cứu được họ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ bị Khúc Khiết tinh khí thần cùng tu hành hung hăng càn quét, nhưng Khúc Khiết cuối cùng không có g·i·ế·t c·h·ế·t bọn họ, chỉ là gom hết vốn liếng của bọn họ.
Ngay cả pháp y đai lưng trêи người cũng lột sạch sẽ.
Để lại cho họ một cái quần rồi thả đi.
Sau đó đương nhiên là mang theo chiến lợi phẩm, cùng với Hoàng Cửu Lang vẫn còn kẹp dưới đuôi, hóa thành một đạo lôi quang nhanh chóng bỏ chạy, một đường bay hơn ba ngàn dặm, cuối cùng dừng lại tại một nơi non xanh nước biếc, phong cảnh tú lệ, hạ xuống một sơn cốc có hồ có cây, có động vật.
Lúc này mới thả Hoàng Cửu Lang toàn thân xụi lơ ra.
Hắn không chỉ toàn thân xụi lơ, bộ lông màu vàng cũng dựng đứng hết cả lên, có cảm giác như bị sét đánh.
Khúc Khiết tuy rằng kẹp hắn dưới đuôi cáo để che chở, nhưng khi đ·á·n·h nhau với mấy tu sĩ nhân tộc, trêи người không tránh khỏi phát ra chút lôi đình chi lực, dù phần lớn đều tập hợp một chỗ.
Để công kích tu sĩ nhân tộc.
Nhưng vẫn không tránh khỏi một ít bám vào trêи lông tóc, Khúc Khiết bản thân không sợ lôi đình, cũng không có cảm giác gì, nhưng Hoàng Cửu Lang vẫn còn là một tiểu nhược kê thì khác.
Hắn bị điện giật tê cả người.
Cũng may chỉ là một chút lôi đình chi lực, nếu nhiều hơn chút nữa, có khi bị dán thành than, chín nhừ ấy chứ!
"Tiểu Cửu, ngươi không sao chứ!" Thấy Hoàng Cửu Lang thê thảm, Khúc Khiết vội vàng kết động ấn quyết, hấp thu cỏ cây chi lực xung quanh, ngưng tụ hơn mười đạo Ất Mộc tinh khí, lại lần nữa đ·á·n·h vào thể nội Hoàng Cửu Lang, giúp hắn hồi phục.
"Không, hiện tại không sao. . ."
Hoàng Cửu Lang lúc này như con cá khô nằm trêи mặt đất, hai mắt vô hồn, hồi lâu mới cảm giác thân thể không còn tê dại, bốn móng vuốt cũng dần khôi phục linh hoạt.
Sau đó hóa thành hình người, ngơ ngác nhìn Khúc Khiết:
"Thập Cửu Muội, ta cảm giác ngươi bây giờ xa lạ quá, kiếp trước rốt cuộc lưu lại cái gì cho ngươi vậy, khoa trương vậy? Mấy ngày đã ngưng kết yêu đan.
Kiếp trước của ngươi không lẽ là yêu tiên?"
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của Hoàng Cửu Lang nhíu lại: "Có thể là vậy, nhưng hình như không đúng lắm!
Nếu kiếp trước ngươi là yêu tiên, còn là đan linh, hẳn là nổi danh lắm chứ, nhưng ta chưa từng nghe nói, chẳng lẽ ta quá cô lậu quả văn? Cũng đúng, chúng ta chỉ là tầng dưới chót yêu tộc trêи giới tu hành, đến linh mạch cấp thấp nhất cũng không chiếm được, chỉ có thể lẫn lộn với phàm nhân ở nhân gian, ngụy trang thành phàm nhân sống qua ngày.
Thập Cửu Muội, không đúng, Thập Cửu tỷ, không phải ngươi luôn gọi ta Tiểu Cửu, muốn làm tỷ tỷ của ta sao, hôm nay ta nhận ngươi làm tỷ tỷ đó, c·ẩ·u phú quý, vô vong nhau nha!"
Dù Hoàng Cửu Lang có chút không hiểu rõ, nhưng hắn biết rõ nhà mình chỉ là tầng dưới chót của giới tu hành, có một số việc không biết cũng bình thường thôi, bản thân vốn không có nội tình gì mà.
Quan trọng nhất là Hồ Thập Cửu Muội đã thể hiện ra sự k·h·ủ·n·g b·ố của kiếp trước, lúc này không ôm đùi thì ôm lúc nào? Cho nên Hoàng Cửu Lang lập tức xông lên nịnh bợ.
Đồng thời bắt đầu bán manh làm bộ đáng yêu, gọi tỷ tỷ.
"Ha ha ha, Tiểu Cửu, mười năm trước ta nói nhất định phải khiến ngươi chân tâm thật ý gọi ta tỷ tỷ, ngươi còn bảo ta si tâm vọng tưởng, không ngờ hôm nay thành sự thật rồi.
Tiểu Cửu! Tiểu Cửu! Ặc. . .
Xem như ngươi gọi ta tỷ tỷ, với lại lúc trước đi cứu ta, sau này tỷ che chở ngươi, có tỷ một miếng t·h·ị·t ăn, nhất định có ngươi một miếng t·h·ị·t ăn, tỷ muội ta nhiều nhất húp miếng canh, ngươi là đệ đệ ruột của ta."
Khúc Khiết từ trước đến nay yêu ai thì yêu hết thảy của người đó, ghét ai cũng là ghét hết thảy của đối phương.
Cho nên lúc này hành vi ôm đùi của Hoàng Cửu Lang, trong mắt Khúc Khiết thuần túy là hành vi đáng yêu, vừa mềm vừa manh vừa đáng yêu, tuy rằng dáng vẻ chồn không đẹp lắm, nhưng khi biến thành hình người thì vẫn rất thảo hỉ, cho nên Khúc Khiết vừa cười vừa xoa mặt Hoàng Cửu Lang, vừa bảo đảm, cho phép hắn ôm đùi.
Hai yêu vui vẻ nô đùa một hồi.
Khúc Khiết lấy hết đồ cướp được từ mấy tu sĩ Kim Đan nhân tộc ra, đem những vật phẩm thích hợp cho Hoàng Cửu Lang đều cho hắn, còn lại thì đóng gói cất lại, chuẩn bị quay về đưa cho cha mẹ nguyên thân.
Sau đó, Khúc Khiết bố trí một ít trận pháp giữa sơn cốc này, mới nghiêm túc nói với Hoàng Cửu Lang:
"Cửu Lang, ngươi ở đây tiềm tu trước, ta đi làm một việc, làm xong sẽ đến đón ngươi về nhà, ngươi ở trong trận pháp đừng đi ra, trận pháp của ta tu sĩ Kim Đan bình thường chắc là c·ô·ng k·h·ô·ng p·h·á được đâu, đủ để bảo vệ an toàn cho ngươi."
"Thập Cửu Muội. . . Tỷ, ngươi muốn đi làm gì?
Không lẽ ngươi còn muốn tìm cái họ Lý kia!"
Hoàng Cửu Lang đoán chuẩn phóc, Khúc Khiết cũng không cố ý l·ừ·a hắn, mà trực tiếp gật đầu, nói tiếp:
"Ngươi yên tâm, ta sớm không còn tình cảm gì với hắn, ta chỉ muốn đi cho xong chuyện, với lại lấy lại đồ đã đưa cho hắn, yên tâm, ta không g·i·ế·t hắn, làm ô danh hồ tộc, nhưng cũng không để hắn sống tốt đâu, ta bây giờ đã là tu vi Kết Đan rồi.
Dù hắn mời sư trưởng đạo sĩ kia đến, cũng không phải đối thủ của ta, nên ngươi đừng lo lắng cho ta.
Cứ an tâm tu luyện ở đây là được!"
Khúc Khiết muốn hoàn thành nguyện vọng đầu tiên của nguyên thân, nên nhất định phải đi tìm Lý Lang kia, mặt khác Khúc Khiết cũng không muốn để gia hỏa kia dùng hoàng kim bạc trắng bất động sản của nguyên thân.
Nếu không thật là tức c·h·ế·t mất.
Mà những chuyện này, kỳ thật không liên quan gì đến Hoàng Cửu Lang, hơn nữa nói ra thì không hay, nhưng hắn ở lại có khi kéo chân sau.
"Ặc. . . Thật không sao chứ?" Hoàng Cửu Lang vẫn có chút lo lắng, nhưng sau nghĩ lại, Khúc Khiết tốt xấu gì cũng là một yêu tu Kết Đan, sao so được với cảnh giới Luyện Khí của hắn, chắc là không đến mức còn bị tên kia l·ừ·a đâu.
Dù lại bị l·ừ·a cũng không đến mức chịu tổn thương gì!
Cho nên cuối cùng, hắn vẫn nghe lời ở lại sơn cốc, bắt đầu cố gắng tu luyện, muốn sớm ngày tu luyện thành công, để khi gặp chuyện không cần chỉ có đào m·ạ·n·g, có thể cân nhắc những lựa chọn khác.
Mà Khúc Khiết dặn dò những nơi then chốt của trận pháp xong.
Liền hóa thành lôi đình chi quang bay m·ấ·t.
Hướng đến thành trì của Lý Lang.
. . .
Thời gian quay về mấy ngày trước.
Sau khi Thanh Minh đạo sĩ bị Khúc Khiết dùng thần hồn t·r·ảm d·i·ệt g·i·ế·t c·h·ế·t, hồi lâu sau, Lý Lang mới hơi lo lắng chạy tới, phát hiện Thanh Minh đạo sĩ không còn hô hấp nữa.
Suýt nữa bị hù c·h·ế·t tại chỗ.
Còn tưởng rằng Thanh Minh đạo sĩ không phải đối thủ, hai yêu tinh kia chiếm thượng phong, không chừng sắp đến tìm hắn.
Sợ đến nỗi không để ý nhặt x·á·c hay báo quan cho Thanh Minh đạo sĩ, suốt đêm thu thập bạc của mình, vàng bạc nguyên thân để lại, đồng thời còn bán rẻ phòng ốc của nguyên thân, mang theo vàng bạc cùng gia nhân đến thư viện cầu học.
Rồi sáng sớm hôm sau bỏ chạy.
(hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận