Mau Xuyên Chi Phi Thường Sinh Vật Hiểu Biết Ghi Chép

Mau Xuyên Chi Phi Thường Sinh Vật Hiểu Biết Ghi Chép - Chương 336: Mới thời đại tài thần nương nương ( 6 ) (length: 9601)

Sau khi gọi lại cho mẹ là Đỗ Quyên, Khúc Khiết còn chưa kịp nói gì, Đỗ Quyên đã vội vàng mở miệng:
"Có chuyện gì vậy? Mẹ đang làm việc đây..."
Khúc Khiết giật mình nhận ra Đỗ Quyên phải đi làm.
"À... Có chuyện tốt muốn nói với mẹ, mà mẹ đang làm thì để tối nói chuyện cũng được, không vội."
Nói rồi Khúc Khiết định cúp điện thoại trước.
Cô định đợi tối mẹ tan làm về rồi nói, lúc đó cả bố mẹ đều ở nhà, nói chuyện sẽ tiện hơn, đỡ phải gọi điện thoại hai lần cho từng người để thông báo riêng.
"Từ từ, có chuyện tốt thì cứ nói luôn đi, còn phải đợi đến tối làm gì, hay là con có bạn trai hay gì, không nói là mẹ cứ bồn chồn cả buổi trưa đấy!"
Tuy Đỗ Quyên đang nói nhỏ nhưng rõ ràng bà đã rời khỏi chỗ làm và đang đi về phía nhà vệ sinh.
Hiển nhiên bà không muốn chờ đợi.
Bà muốn biết ngay chuyện tốt là gì.
"À... Con trúng xổ số!" Khúc Khiết cũng nghe lời, liền thẳng thắn nói.
"Trúng xổ số, từ từ, lẽ nào trúng nhiều? Mười hai mươi tệ á? Hay vài ngàn tệ? Mà khi nào con biết mua vé số vậy? Mẹ bảo con từ lâu rồi, xổ số với cờ bạc có khác gì đâu, đừng dính vào cái thứ đó, con quên chuyện nhà số 4, tầng 4, tòa nhà số 7 ở khu mình rồi hả? Cái gã suốt ngày mê mua xổ số đó, vợ thì ly hôn, con gái cũng không muốn ở cùng, vất vả lắm trúng được giải ba, kích động quá ngã từ trên lầu xuống, giờ thì liệt giường, mẹ già phải hầu hạ đấy! Mẹ nói cho con biết, dù trúng bao nhiêu tiền cũng không được mua nữa, lần này cũng không được mua!"
Dù sao thì những lời này cũng đầy ắp tình thân, hầu hết các bậc cha mẹ trên đời đều vậy, tuy nói nhiều nhưng Đỗ Quyên thật lòng là vì con cái.
"Mẹ, con trúng năm triệu tệ, sau thuế còn bốn triệu tệ, với lại mẹ yên tâm, con chỉ ngẫu nhiên mua một lần thôi, sau này không mua nữa đâu ạ."
Cãi lại với bố mẹ, nhất là với mẹ, thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nên Khúc Khiết dứt khoát thuận theo mà nói, đồng thời tiết lộ số tiền trúng thưởng và hứa sau này không mua nữa.
Dù sao cô vốn cũng không có ý định mua tiếp.
Nhưng lúc này đầu dây bên kia im lặng đến cả chục giây.
Rất lâu sau Đỗ Quyên mới hạ giọng, không dám tin hỏi lại: "Cái gì, mẹ không nghe nhầm chứ, con nói con mua xổ số, trúng năm triệu tệ á?"
"Mẹ, mẹ không nghe nhầm đâu ạ, nhưng đến tay không có năm triệu tệ, trừ thuế còn bốn triệu thôi." Khúc Khiết vẫn bình tĩnh, ngữ điệu không hề rung động khi trả lời.
"Từ từ, để mẹ tiêu hóa đã! Không phải, sao con có thể bình chân như vại thế hả, sao con có thể bình thản nói với mẹ một chuyện lớn như vậy, con không thấy kích động à? Mẹ vừa nghe giọng con cứ như trúng mười hay hai mươi tệ ấy, lúc nhỏ con ăn trúng thưởng được một chai nước còn vui hơn!"
"Con không trêu mẹ đấy chứ?"
"Đừng có đem chuyện này ra đùa với mẹ à nha..."
Lúc đầu Đỗ Quyên không nghĩ đến việc con gái trúng số tiền lớn là vì giọng con gái bà không hề vui vẻ, người bình thường khi biết mình trúng năm triệu tệ, hẳn là phải hưng phấn đến mất kiểm soát, thậm chí sốc óc cũng là chuyện thường.
Con gái bà dù có học mấy năm đại học, thực tập mấy tháng, cũng không đến nỗi trầm ổn đến mức này, quả thực là vững như bàn thạch, không hề lay động.
"Trời ạ, mẹ à, con rảnh đâu mà đem chuyện này ra lừa mẹ, con đâu có bị bệnh, chuyện trúng số con biết từ tối qua rồi, tối qua hưng phấn cả đêm không ngủ được, sáng nay cũng hưng phấn suốt buổi sáng, đến khi sáng đi đổi thưởng, tiền vào túi rồi, con mới dám tin là thật, nên vội gọi cho mẹ. Con gọi điện cho mẹ là muốn hỏi ý kiến của mẹ, nếu con dùng số tiền này mua nhà thì bố mẹ có đồng ý không? Con không muốn ở trọ nữa!"
Kế hoạch dùng tiền mà nguyên chủ vạch ra cho bản thân có cả việc mua nhà, nên Khúc Khiết đương nhiên cũng chuẩn bị làm như vậy.
Hiện tại hộ khẩu của cô vẫn chưa chuyển đi, muốn mua nhà thì chắc chắn phải về nhà một chuyến, nên đương nhiên phải cho bố mẹ biết, chứ không thể lén lấy sổ hộ khẩu đi mua nhà rồi chuyển hộ khẩu đi được.
"Con chờ một chút...
Chuyện này của con đột ngột quá, để mẹ chậm rãi đã, vậy là những gì con nói đều là thật à, giờ muốn dùng số tiền này mua nhà... Ừm, mua nhà thì mẹ không có ý kiến, chúng ta thực sự không có tiền chuẩn bị cho con và em con mỗi đứa một căn nhà, con tự có khả năng mua thì mẹ có lý do gì mà ngăn cản."
Sau khi vất vả lắm Đỗ Quyên mới tin những gì con gái mình nói là thật, bà lại đột nhiên biết con gái còn muốn mua nhà, đương nhiên bà phải dựa trên cơ sở những lời con gái vừa nói đều là thật để đưa ra lời khuyên về việc mua nhà:
"Nhưng con định mua ở đâu? Con chắc là sau này sẽ làm việc ở thành phố hiện tại chứ, tuy con trúng năm triệu, đến tay có bốn triệu, nhưng bốn triệu ở cái thành phố con đang ở đó, mua nhà trang trí xong chắc là còn chẳng bao nhiêu. Phòng ở vị trí tốt chút, diện tích lớn chút, không chừng còn không đủ. Sau này kết hôn cũng phải tìm gần đây... À, đúng rồi, con là đi lấy chồng chứ có phải ở rể đâu, con mua nhà ở thành phố đang ở không sao cả, lấy chồng sang thành phố khác thì cùng lắm cho thuê lại, đâu cần thiết phải làm phòng cưới, đúng đúng đúng, mẹ quên mất con gái mua nhà với con trai mua nhà vẫn có sự khác biệt nhất định. Trừ phi đặc biệt giàu, không thì con trai mua nhà thường là để làm phòng cưới, coi như là tổ ấm, con gái mua nhà trừ phi tìm được thằng ở rể, không thì chủ yếu vẫn là đầu tư. Thế thì xác thực mua nhà ở thành phố loại một loại hai vẫn tốt hơn, ít nhất giá nhà không giảm, chắc là không giảm đâu nhỉ, còn thành phố loại một, con gái à, mẹ thấy con nên suy nghĩ kỹ chút, cố gắng cân nhắc theo hướng đầu tư. Mẹ thì chẳng hiểu gì về khoản này, cùng lắm là hay xem mấy cái tài khoản công chúng, nhưng con đừng vội, dù sao tiền để ngân hàng cũng không mất đi đâu, dạo này giá nhà cũng không có xu hướng tăng vọt, cứ hỏi thăm nhiều chút, nếu con định mua để ở thì cân nhắc xem tương lai con có muốn làm việc ở đó không, nếu để đầu tư thì chọn mấy khu có khả năng tăng giá trong tương lai mà mua, à, mẹ chỉ biết nói thế thôi, còn lại con tự suy nghĩ đi!"
Ban đầu Đỗ Quyên định để con gái tự quyết định, nhưng nghĩ lại thì chuyện này dù sao cũng liên quan đến tương lai, nhỡ đâu bà quyết định sai lầm, quay đầu con gái lại oán trách mình.
Nên cuối cùng bà chỉ đưa ra vài lời khuyên dựa trên những gì mình hiểu, còn lại thì để con gái tự chọn đi.
Với lại mua nhà đâu phải là đầu tư cổ phiếu giao kỳ hạn.
Có thể bồi đến cắt thịt nhảy lầu.
Giá nhà ở thành phố loại một loại hai, chỉ cần không bị lừa thì có lẽ vẫn được, đầu tư không vấn đề.
"Vâng, được ạ, mẹ, cảm ơn mẹ, con chỉ có ý tưởng vậy thôi, vẫn chưa quyết định đâu, mà giá nhà ở quê mình giờ rẻ lắm đúng không ạ? Con nhớ có năm mươi vạn là mua được một căn rồi. Con chuyển hai trăm vạn cho bố mẹ nhé, rồi bố mẹ tự xem rồi thêm vào một ít, mua mấy căn nhà, hoặc mua mặt tiền cũng được, vừa hay để dưỡng già, đúng rồi, mua bằng tên bố mẹ nhé, tuyệt đối đừng mua bằng tên con hay em con, kẻo chiếm mất suất mua nhà đầu tiên, nhà đầu tiên có ưu đãi, không thể để nhà ở quê chiếm mất."
Nếu Đỗ Quyên ép Khúc Khiết mua nhà, hoặc ép Khúc Khiết đưa tiền cho bà giữ thì có lẽ thái độ của Khúc Khiết bây giờ không phải thế này, nguyên tắc sống của cô là, tôi có thể cho, nhưng bà không được ép buộc.
Điều quan trọng nhất là, hiện tại Khúc Khiết hoàn toàn không biết sau khi tài vận tăng lên cho cha mẹ thì rốt cuộc sẽ thông qua con đường gì để cha mẹ cô phát tài, đến mức không mua xổ số, không đầu tư cổ phiếu, cũng không làm thao tác tài chính mà ngày ngày nghiêm túc đi làm.
Chẳng lẽ là thăng chức tăng lương? Bốn năm mươi tuổi đầu rồi, còn có đường sống nào nữa?
Để phòng ngừa vạn nhất.
Phòng ngừa xuất hiện con đường tổn hại đến thân thể.
Vẫn là đưa tiền trực tiếp cho họ an toàn hơn.
Dù sao đều là người một nhà, nguyên chủ muốn ban thưởng tài vận cho họ, chỉ là muốn họ có chút tiền, cần gì phải đi qua trung gian thương là thần tài làm gì.
Nhưng bất kể là vì lý do gì, dù sao lời của Khúc Khiết đã nói ra, ngón tay cũng đã bắt đầu chuyển khoản.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận