Mau Xuyên Chi Phi Thường Sinh Vật Hiểu Biết Ghi Chép

Mau Xuyên Chi Phi Thường Sinh Vật Hiểu Biết Ghi Chép - Chương 270: Yêu đương não không được ( 30 ) (length: 8348)

"Minh tinh là gì? Nghệ nhân là gì?"
"Cái gì gọi là truyền hình điện ảnh?"
"Không phải nói hương hỏa tín ngưỡng có độc sao?"
Những lời Khúc Khiết nói ra, từng chữ thì mọi người đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau, họ lại khó mà lý giải, hoàn toàn không biết Khúc Khiết định làm gì.
Trước tình hình đó, Khúc Khiết chỉ có thể tiếp tục giải thích:
"Mọi người im miệng hết cho ta! Nghe ta nói này. Nói một cách đơn giản, truyền hình điện ảnh chính là việc lấy những câu chuyện kịch bản trong tiểu thuyết, thoại bản, rồi dùng người thật diễn lại, đồng thời ghi lại hình ảnh đó, biên tập, chế tác thành video, phát đi phát lại cho mọi người xem.
Người diễn những kịch bản tiểu thuyết thoại bản đó được gọi là nghệ nhân, diễn viên, ai được "đóng gói" tốt hơn thì gọi là minh tinh."
"Nghe như vậy có dễ hiểu hơn không?"
Nghe vậy, Hoàng Cửu Lang nóng lòng muốn thử, hưng phấn nói:
"Tỷ, ta hiểu rồi, hẳn là cũng gần giống với hát tuồng, hát chèo, có điều không phải hát mà là diễn. Không hát, thì nghệ nhân, diễn viên bình thường là những nhân vật tầm thường trong tuồng, còn minh tinh thì là đào kép nổi danh.
Còn cái 'vi-đeo' là dùng để ghi lại hình ảnh hát tuồng của họ, rồi phát đi phát lại, nó giống như hệt những viên đá ghi hình bán ở Vạn Bảo Các, có thể ghi lại một đoạn thời gian có sự kiện chân thực xảy ra, rồi phát đi phát lại, Thập Cửu tỷ, ta hiểu như vậy có đúng không?"
"Ừm, có thể hiểu như vậy." Khúc Khiết ngẫm nghĩ một lát, cũng thấy lời Hoàng Cửu Lang nói không có gì sai, thậm chí hắn giải thích như vậy còn dễ hiểu hơn cho mọi người.
Lúc này, những người khác mới bừng tỉnh gật đầu.
"Thế cái gọi là nghệ nhân, minh tinh đó, là có thể thu được hương hỏa và tín ngưỡng sao? Nếu dễ dàng như vậy, sao ta chẳng thấy ai tranh nhau đi hát tuồng cả!
Hồ tộc chúng ta cũng có truyền thừa dùng hương hỏa thành thần.
Chuyện này có ghi trong truyền thừa cơ bản của Thanh Khâu.
Nhưng trong đó chẳng hề nhắc tới việc hát tuồng gì cả.
Khuê nữ, ta không phải chất vấn con, mấu chốt là chuyện này liên quan đến tính mạng cả nhà ta, phải cẩn thận!"
Lúc này, Hồ Nhai đứng ra chất vấn. Chủ yếu là lão cảm thấy truyền thừa Thanh Khâu là đỉnh nhất, mà những chuyện truyền thừa Thanh Khâu không hề nhắc tới, xem thế nào cũng thấy không đáng tin.
Khúc Khiết biết, việc giải thích tiếp theo vẫn không hề dễ dàng. Dù sao với những thứ mình chưa biết, có khi người ta rất khó mà lý giải được. Nhưng để mọi người phối hợp, nàng chỉ còn cách cố gắng giải thích tiếp:
"Việc sinh ra hương hỏa tín ngưỡng đòi hỏi sự kính sợ và sùng kính, kém nhất cũng phải thực sự yêu thích. Nhưng bây giờ những người đi xem hát tuồng là ai chứ, toàn là quan lại quyền quý hoặc phú thương thân hào.
Họ xem hát tuồng có được bao nhiêu phần thực sự yêu thích?
Huống hồ, thân phận diễn viên hát tuồng giờ rất thấp, là loại thân phận bị coi là hạ cửu lưu, làm sao có thể thu được sự sùng kính, yêu thích? Hơn nữa, khán giả của họ cũng chẳng có bao nhiêu, dân đen thì căn bản không được nghe, không hiểu, thậm chí không có tiền nghe. Cộng thêm những yếu tố đó, dĩ nhiên không có tín ngưỡng lực để hấp thụ.
Nhưng nếu đem những câu chuyện trong tiểu thuyết, thoại bản, dùng người thật diễn lại, chế tác thành video, rồi đi khắp các thành trì, thậm chí thôn trang phát miễn phí, hơn nữa những người công khai diễn nhân vật chính đều là tu hành giả thật sự, lẽ nào vẫn bị xem thường, hoặc là không thu được tín ngưỡng lực sao?
Thôi đi, ta cũng mặc kệ các ngươi có hiểu hay không.
Tóm lại, tình hình là như thế, các ngươi bằng lòng thì phối hợp ta, không bằng lòng thì cứ làm theo ý các ngươi, tự cầu phúc, không vượt được lôi kiếp thì đừng tới tìm ta!"
Thấy mình ra sức giải thích, mà đám người kia vẫn ngơ ngác, Khúc Khiết thực lòng thấy nản. Cuối cùng, nàng dứt khoát buông xuôi, mặc kệ họ nghe hiểu hay không. Ai bằng lòng nghe theo phối hợp nàng thì giúp một tay.
Ai không bằng lòng phối hợp thì nàng cũng lười quản.
Dù sao đến lúc đó chết cũng không phải nàng.
"Phối hợp, phối hợp hết mình luôn! Cô bảo chúng tôi làm gì thì làm đó, chúng tôi tin cô sẽ không hại chúng tôi. Vậy, tiếp theo cô muốn chúng tôi làm gì?"
"Thập Cửu Muội, muội đừng nóng, bọn ta thực sự nghe không hiểu, nhưng bọn ta nhất định sẽ nghe lời, được chưa?"
"Chúng ta chắc chắn tin ngươi."
Những người ở đó đâu có ngốc. Họ rất rõ ràng, chỉ dựa vào bản thân thì đại khái là không cách nào thuận lợi vượt qua được tứ cửu kim đan lôi kiếp. Dù phần lớn họ mới chỉ Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ.
Khoảng cách ngưng kết Kim Đan còn xa vời vợi.
Nhưng cũng phải tính cho tương lai chứ. Dù sao họ giờ đã biến thành Nhân tộc, nếu không thể đột phá cảnh giới Kim Đan, sống thêm hơn trăm năm là sẽ chết.
Nên dù không hiểu, cũng phải phối hợp!
Họ vốn có biết biện pháp nào khác để tự mình độ kiếp đâu.
"Haiz, cũng là ta quá gấp. Thôi vậy, nhiều thứ mới đầu nghe có thể không hiểu, cứ xem rồi sẽ hiểu thôi. Ta nói những điều đó không hiểu thì thôi vậy. Sau này cứ nghe theo an bài của ta, quay vài bộ 'vi-đeo' gì đó.
Nghiên cứu con đường truyền bá các thứ.
Đến lúc đó hẳn là sẽ từ từ hiểu ra thôi!
Đây là bộ kịch đầu tiên ta định quay, hẳn là có thể tính là kịch thần thoại. Ta định lấy bộ kịch này làm cơ sở, xây dựng cả một 'vũ trụ' thần thoại ra. Các ngươi mỗi người có một thần chức.
Như vậy cũng tiện cho các ngươi hội tụ tín ngưỡng lực.
Kịch bản ở đây, mọi người xem trước đi, lát nữa lần lượt đến chỗ ta thử vai, ta xem các ngươi hợp với nhân vật nào. Đừng có cười đùa, cũng đừng có nhất nhất đòi diễn nhân vật mình không hợp. Các ngươi nghiêm túc nghe ta an bài, như vậy ta mới đỡ phải lo lắng.
Cho mọi người một canh giờ xem kịch bản.
Xem xong thấy mình hợp với nhân vật nào, thì đến cái phòng kia tìm ta, ta sẽ an bài casting cho mọi người.
Đừng hỏi cái gì gọi là casting.
Đến lúc đó cứ nghe ta an bài!"
Vài từ ngữ chuyên môn, Khúc Khiết thực sự rất khó giải thích cho tất cả mọi người đều hiểu được. Nên nàng dứt khoát không giải thích nữa.
Trực tiếp yêu cầu mọi người nghe theo an bài.
Sau đó, nàng đi vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Tiếp theo là một số người hơi hiểu ra thì bắt đầu đọc kịch bản, một số người vẫn còn mơ hồ đọc kịch bản.
Đọc xong kịch bản, thì chọn nhân vật mình thích.
Rồi đến phòng của Khúc Khiết, nghe Khúc Khiết chỉ thị casting.
Tiếp đó, Khúc Khiết căn cứ biểu hiện của họ, xác định họ có hợp với nhân vật họ chọn hay không. Hợp thì quyết định luôn, không hợp thì bảo đối phương chọn lại, hoặc Khúc Khiết căn cứ biểu hiện của họ, phán đoán họ đại khái hợp với loại nhân vật nào, rồi quyết định.
Tóm lại, buổi casting đầu tiên của bộ phim truyền hình đầu tiên trên thế giới này, cứ như vậy khai mạc trong trạng thái khá mơ hồ của không ít người, rồi hạ màn kết thúc sau hai ngày. Mỗi người đều nhận được một nhân vật.
Và nhận được kịch bản của mình.
Cùng lời thoại của mình.
Sau đó, Khúc Khiết làm đạo diễn, làm biên kịch, còn phải lo lắng rất nhiều mặt, thậm chí chỉ đạo họ diễn kịch như thế nào, cố gắng gây dựng một đoàn làm phim, mọi thứ bắt đầu từ con số không, thực sự khiến Khúc Khiết hao tâm tổn sức!
Dù sao, những người khác đều không hiểu những thứ này, chỉ có Khúc Khiết hiểu, nàng không lo thì ai lo? Đôi khi gặp phải kẻ quá ngốc, Khúc Khiết còn có ý định mặc kệ cho hắn bị lôi kiếp đánh chết cho xong, thật là hao tâm tổn trí!
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận