Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 83:Vừa phát sóng liền phá hư quy tắc, còn có chuyện gì ngươi không dám làm ?

Chương 83: Vừa lên sóng đã phá vỡ quy tắc, còn có chuyện gì ngươi không dám làm?
“Tử Phong muội muội, sao lại là ngươi?”
Nhìn thẻ tre chỉ dài một tấc trong tay Trương Tử Phong, tất cả mọi người đều không bình tĩnh.
Nhất là bốn nữ minh tinh lớn, bọn hắn vốn chính là nhắm vào Tô Tần mà tới, kết quả suất ghép đôi lại bị một người không liên quan nhất cướp đi?
Dương lão bản, người đã lăn lộn trong giới thương trường và tư bản, phản ứng nhanh nhất, vội vàng kéo Trương Tử Phong sang một bên.
“Tử Phong muội muội, ngươi nhường suất ghép đội với Tô Tần cho ta được không?”
“Để trao đổi, ta nguyện ý dành tặng cho ngươi tài nguyên cấp cao nhất của toàn công ty.”
Lời này vừa nói ra.
Oanh!!!
Trong lòng nhóm khách quý dấy lên sóng lớn kinh hoàng.
Hiện tại ai mà không biết Dương lão bản nắm trong tay vô số tài nguyên?
Ai mà không biết chỉ cần nàng dốc hết vốn liếng nâng đỡ ai, người đó liền có thể nổi tiếng?
Thế nhưng vì một cơ hội ghép đội với Tô Tần, nàng vậy mà lại hứa hẹn tài nguyên cấp cao nhất của công ty?
Đây là muốn đẩy giá trị của Tô Tần lên tận trời a!
Sau này ai muốn hợp tác với Tô Tần, chẳng phải phải tham khảo mức giá nàng đưa ra hôm nay sao?
Trương Tử Phong cũng bị mức giá nàng đưa ra làm cho choáng váng.
Có thể nói không chút khoa trương, chỉ cần nàng đồng ý với Dương lão bản, cuộc đời nàng liền có thể bước lên một nấc thang mới.
Nhưng người được ghép đôi lại là Tô Tần ca ca a!
Hiện tại ai mà không biết, nắm giữ Tô Tần chính là nắm giữ tài nguyên đỉnh cấp?
Coi như lần này Tô Tần không sáng tác bài hát cho nàng, chỉ cần giữ mối quan hệ tốt, còn sợ sau này không lấy được sao?
Sau khi nghĩ thông suốt trong nháy mắt, nàng quả quyết từ chối.
“Thật xin lỗi, ta không đổi.”
Thật xin lỗi, ta không đổi.
Năm chữ ngắn ngủi, lại gây nên sóng to gió lớn trong phòng livestream.
“Ngọa Tào, Tử Phong muội muội thật sự có thể chịu được cám dỗ a, tài nguyên đỉnh cấp của Gia Hành Truyền Thông mà cũng không đổi?”
“Dương lão bản thật hào phóng, Tử Phong muội muội cũng thật kiên định, Tô Tần cũng thật là hàng hiếm.”
“Qua chuyện lần này, giá trị của Tô Tần đã thể hiện ra, trực tiếp có thể sánh ngang nghệ sĩ hạng A.”
“Còn chưa chính thức ra mắt đã có giá trị cao như thế, thử hỏi ngươi có sợ không.”
Hiện trường chương trình.
Trương Tử Phong vẫn cắn chặt răng, bất luận ai ra giá bao nhiêu, nàng vẫn không đổi.
Trong sự tiếc nuối của bốn nữ minh tinh lớn, tất cả khách quý được chia thành bốn tổ.
Tô Tần và Trương Tử Phong một tổ.
Dương lão bản và Hoàng Tiểu Trù một tổ.
Dương Ảnh và Hà lão sư một tổ.
Địch Lệ Nhiệt Ba và Bành Ngọc Sướng một tổ.
Theo sự sắp xếp của tổ chương trình, bọn họ sẽ chia tổ hoàn thành nhiệm vụ lao động để đổi lấy thức ăn cho tối nay.
Dưới sự điều phối của Hà lão sư, ba tổ còn lại đều thuận lợi nhận nhiệm vụ, nhưng đến lượt nhóm của Tô Tần lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
“Hà lão sư, ta có thể không tiếp nhận nhiệm vụ không?”
Cái gì?
Không tiếp nhận?
Lời này vừa nói ra.
Bất kể là người ở hiện trường hay người xem trong phòng livestream đều sững sờ.
“Trời ơi, Tô Tần thế này là không theo kịch bản thông thường rồi.”
“Phân công lao động, dùng thành quả lao động đổi lấy thức ăn là quy tắc trước nay của «Hướng Vãng», chẳng lẽ Tô Tần muốn phá vỡ quy tắc?”
“Tô Tần đỉnh thật, vừa xuất hiện đã tỏ thái độ ngôi sao, lần này có thần tiên đến cũng không cứu được hắn.”
Hiện trường chương trình.
Người quay phim và đạo diễn đang âm thầm lo lắng.
Tô Tần làm như vậy, bọn họ còn có thể phát sóng được không?
Hà lão sư, người trước nay nổi tiếng với IQ cao, EQ cao, khả năng cứu nguy thần sầu, cũng lập tức hỏi Tô Tần.
“Tô Tần, có phải ngươi có ý tưởng gì đặc biệt không, nói ra để mọi người cùng tham khảo xem nào.”
Tô Tần biết hắn đang cứu nguy, cũng không úp mở nữa.
“Theo yêu cầu của chương trình, có phải là phải thông qua lao động để đổi lấy thức ăn không?”
“Phải.”
“Vậy có phải có thể hiểu cốt lõi của chương trình này, chính là vì để sống và hưởng thụ cuộc sống, nên mới gọi là Hướng Vãng Đích Sinh Hoạt?”
“Phải.”
Hai câu hỏi liên tiếp khiến mọi người bắt đầu nhận ra Tô Tần đang ngầm sắp đặt một “âm mưu” nào đó.
Mà hai câu trả lời khẳng định liên tiếp, khiến Tô Tần cuối cùng cũng để lộ cái đuôi cáo của hắn.
“Vậy có phải chỉ cần ta có thể kiếm được thức ăn, thì ta cũng không cần bị giới hạn trong khuôn khổ của chương trình để làm công việc lao động đã quy định?”
Câu hỏi vừa đặt ra.
Trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên hai chữ lớn “Ngọa Tào”.
“Tô Tần đỉnh thật, hắn vậy mà lại bắt đầu gài bẫy tổ chương trình.”
“Trời ạ, mạch não kiểu gì thế này, mới lên sóng vài phút đã muốn tính kế tổ chương trình?”
“Nhưng mà Tô Tần nói cũng đúng, chỉ cần kiếm được thức ăn là được, tại sao cứ nhất định phải làm công việc lao động quy định?”
“Đúng vậy, tùy tâm sở dục mới có thể vui vẻ, bị khuôn khổ hạn chế cứng nhắc thì còn gì là Hướng Vãng Đích Sinh Hoạt nữa.”
Hà lão sư cũng nhận ra cái bẫy trong lời nói của Tô Tần, thế là lập tức lấp nó lại.
“Dự định ban đầu của chương trình chúng ta, là để mọi người trải nghiệm cuộc sống lý tưởng mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, yên bình tự tại, vì vậy mới thiết lập quy tắc cơ bản là lao động đổi lấy thức ăn.”
“Ngươi có thể không làm công việc lao động do tổ chương trình sắp xếp, nhưng ngươi bắt buộc phải thực hiện lao động hữu ích, không được lợi dụng danh tiếng, sự nổi tiếng của mình, để nhận quà tặng của người khác.”
“Nếu không thì bất kỳ ai ở đây cũng đều có thể không làm mà hưởng, như vậy sẽ đi ngược lại dự định ban đầu của chương trình.”
Lời nói này của hắn.
Coi như đã dập tắt hoàn toàn những ý tưởng lách luật vừa nảy sinh trong đầu mấy vị minh tinh.
Muốn há miệng chờ sung, có người mang đồ tới ư?
Chuyện đó không tồn tại đâu.
Tô Tần thấy hắn nghiêm mặt nhắc lại quy tắc, chợt cảm thấy hơi buồn cười.
“Yên tâm đi Hà lão sư, ta nhất định sẽ thông qua lao động hữu ích để thu hoạch thức ăn hoặc vật tư khác, sẽ không ngồi không hưởng lợi đâu.”
“Huống chi với thân phận nhỏ bé mờ nhạt này của ta, nơi này e rằng cũng chẳng có mấy thôn dân nhận ra ta đâu nhỉ.”
Nghe hắn nói vậy, những người khác nhao nhao phản bác.
“Tô Tần, ngươi là người mới mờ nhạt không sai, nhưng độ nổi tiếng của ngươi thì chẳng kém cạnh bọn ta chút nào đâu.”
“Sao ta lại cảm thấy, Tô Tần đang cố tình 'Versailles' thế nhỉ?”
“Ha ha, kiểu giả vờ khiêm tốn này là độc nhất, ta bắt đầu bực rồi đấy...”
Nhóm khách quý nói đùa, Tô Tần đương nhiên không để trong lòng.
Sau khi bốn tổ tách ra, Trương Tử Phong lập tức lẽo đẽo theo sau Tô Tần hỏi này hỏi kia.
“Tô Tần ca ca, chúng ta bây giờ đi làm gì đây?”
“Nếu như lao động của ngươi không thu hoạch được thức ăn, tối nay chúng ta sẽ phải nhịn đói đó.”
“Hà lão sư rất nghiêm khắc, hắn thà để chúng ta đói một đêm chứ không thương hại mà cho chúng ta đồ ăn đâu.”
Từ vẻ mặt sợ hãi của nàng, Tô Tần không khó đoán ra, nha đầu này thật sự từng bị bỏ đói rồi.
Hắn chỉ vào con sông nhỏ trước mặt hỏi: “Trong này có cá không?”
“Có, mà còn rất to nữa.” Trương Tử Phong hưng phấn trả lời hắn.
Do các biện pháp bảo vệ thủy vực, một trăm ki-lô-mét quanh khu vực cổ trấn nghiêm cấm đánh bắt cá, vì vậy cá trong sông vừa to, chủng loại lại nhiều.
Tô Tần nghe được câu trả lời như dự liệu, hài lòng gật gật đầu.
“Có cá là được rồi, tối nay chúng ta không lo thiếu đồ ăn.”
Nói rồi quay về căn nhà nhỏ nơi họ ở, tìm một vòng, cuối cùng lôi ra một hộp kim thêu và chỉ may quần áo.
“Tô Tần ca ca ngươi định làm gì vậy, không phải là định dùng kim để đâm cá chứ?”
Trong nhận thức của nàng.
Câu cá đều dùng cần câu, dây câu, lưỡi câu chuyên nghiệp, nàng hoàn toàn không hiểu ý định của Tô Tần.
Tô Tần cười cười nói: “Có kim, có chỉ, chặt thêm một cành tre nữa là có thể câu cá rồi.”
Nói rồi, trước sự chứng kiến kinh ngạc đến trợn mắt há mồm của Trương Tử Phong.
Hắn đem kim thêu nung đỏ rồi uốn thành lưỡi câu.
Đem chỉ buộc vào lưỡi câu và cành tre.
Một bộ đồ câu cá đơn sơ đã thành hình.
Khi cộng đồng mạng nhìn qua màn ảnh, thấy hắn ngồi câu cá dưới bóng cây.
Bình luận lại một lần nữa bùng nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận