Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 402:Không có trải qua sinh tử, vậy liền kinh nghiệm bản thân sinh tử

Chương 402: Chưa từng trải qua sinh tử, vậy thì tự mình trải nghiệm sinh tử
“Ca, lúc đại ca chết, ngươi có ở bên cạnh hắn không?”
Tại một khe núi bị băng tuyết bao phủ, Dịch Dương Thiên Tỉ và Tô Tần đang diễn một cảnh tay đôi.
Đây là một trong số ít những cảnh tình cảm giữa em trai Ngũ Vạn Lý và anh trai Ngũ Thiên Lý trong quá trình tác chiến liên miên.
Cảnh này diễn tốt hay xấu, ở một mức độ rất lớn sẽ quyết định sự thăng hoa tình cảm của bộ phim.
Bởi vì giữa anh cả Ngũ Bách Lý, anh hai Ngũ Thiên Lý và em ba Ngũ Vạn Lý, bản thân họ đại diện cho sự tiếp nối và kế thừa của một loại tinh thần cách mạng.
Tinh thần cách mạng của anh cả Ngũ Bách Lý cần được thể hiện thông qua những cảnh tình cảm tăng tiến dần giữa người anh hai và người em ba.
Tô Tần có kỹ năng diễn xuất Thần cấp gia trì, muốn diễn ra cảnh này không có bất kỳ khó khăn nào.
Do đó, cuối cùng có thể thể hiện được bao nhiêu, có thể nói hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực diễn xuất của Dịch Dương Thiên Tỉ.
Thế nhưng, hắn vừa mới hỏi xong câu đó, liền bị Tô Tần đang diễn đối mặt trực tiếp hô cắt.
“Thiên Tỉ, trạng thái này của ngươi hoàn toàn không đúng.” “Ngươi bây giờ không giống như đang cùng ta thảo luận về đại ca của chúng ta, mà càng giống như đang bàn luận về sinh tử của một người xa lạ.” “Ngươi còn trẻ, có lẽ ngươi chưa từng trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt của người thân, nhưng ngươi nhất định phải tìm được điểm đồng cảm, nếu không cảnh này không thể quay được.”
Tô Tần phê bình một tràng, trực tiếp làm cho Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩn người.
Từ khi hắn hiểu chuyện đến nay đã mười mấy năm, quả thực hắn chưa từng trải qua việc người thân yêu nhất âm dương cách biệt.
Muốn hắn hoàn toàn thấu hiểu cái chết của đại ca, lại còn phải thể hiện ra được loại cảm giác đó, xác thực vô cùng khó khăn.
Khi đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tô Tần, hắn thậm chí còn thẳng thắn nói ra khuyết điểm của mình.
“Ca, ta thật sự diễn không ra được cảm giác đó, cho dù để ta diễn lại một lần nữa thì ta vẫn sẽ diễn y như vừa rồi.”
Tô Tần nghe vậy thì đau cả đầu.
Hiện tại đã là cuối tháng Ba, thêm một đến hai tuần nữa tuyết sẽ tan trên diện rộng, hắn không thể lãng phí thời gian chờ đợi.
“Ngươi chưa trải qua cũng không sao, vậy ta hỏi ngươi, trong đoàn làm phim chúng ta, ngươi có ấn tượng sâu sắc nhất với ai, tình cảm tốt nhất với ai?”
Dịch Dương Thiên Tỉ có chút mờ mịt nhìn xung quanh, ánh mắt lập tức khóa chặt vào một người.
“Là Lôi cha, từ lúc ta lên tàu hỏa ông ấy đã luôn chăm sóc ta, ông ấy giống như người thân của ta vậy.”
Lôi cha?
Tô Tần nhìn Lôi cha một cái, lập tức nảy ra ý hay.
“Nếu trước đây ngươi chưa từng trải qua cảnh người thân sinh ly tử biệt, vậy chúng ta hãy quay cảnh Lôi cha hy sinh trước.” “Chờ ngươi trơ mắt nhìn ông ấy chết dưới bom đạn của địch, ngươi sẽ biết đó là cảm giác gì.”
Tô Tần nói thì đơn giản, nhưng việc thực hiện lại vô cùng phức tạp.
Bởi vì Lôi cha hy sinh trong lúc tác chiến với địch, khi ông dùng xe quân dụng kéo vật đánh dấu lao về phía trại địch thì bị trúng bom.
Cảnh tượng chiến đấu hùng vĩ, máy bay địch oanh tạc trên bầu trời, bộ đội tác chiến trên bộ xung phong, đội hình xe tăng địch tiến lên...
Vô số những đại cảnh hoành tráng.
Đẩy kế hoạch quay nhiều cảnh như vậy lên sớm, cần phải điều động vật tư, nhân lực, tài nguyên thực sự quá lớn.
Dịch Dương Thiên Tỉ ở bên cạnh nghe xong, không nhịn được níu lấy Tô Tần khuyên can.
“Ca, hay là ta thử lại lần nữa đi.” “Thay đổi trình tự quay phim sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều thứ, cái giá phải trả quá lớn.”
Nhưng Tô Tần là ai chứ?
Hắn là người có thể vì hiệu quả của một cảnh quay mà mài đi mài lại.
Cảnh đối thoại tình cảm quan trọng như vậy giữa Ngũ Thiên Lý và Ngũ Vạn Lý, kiên quyết không thể làm qua loa.
“Ngươi đừng nói nữa, cứ theo sắp xếp của ta mà học hỏi là được rồi.” “Chỉ cần có thể giúp ngươi quay tốt cảnh đó, đừng nói là thay đổi trình tự quay, cho dù phải bỏ ra nhiều thứ hơn ta cũng thấy đáng giá.” “Lát nữa ngươi cũng đừng cho ta như xe bị tuột xích đấy nhé, nếu cảnh Lôi cha hy sinh quay xong mà ngươi vẫn không lĩnh ngộ được trạng thái, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Nhìn bộ dáng dữ dằn của hắn, trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ lại cảm thấy ấm áp.
Trước kia khi hắn mới bước chân vào giới điện ảnh truyền hình, bất kể là đạo diễn hay diễn viên, đều vì thân phận minh tinh lưu lượng của hắn mà giữ kẽ, bó tay bó chân.
Lời thật nào cũng không dám nói.
Tình cảm chân thật nào cũng không dám trao.
Cho nên lúc đó, mặc dù hắn có thể dựa vào tư bản mà thuận buồm xuôi gió, nhưng bản thân lại chẳng có tiến bộ gì.
Nhưng từ khi theo Tô Tần thì hoàn toàn khác.
Cái gì là minh tinh đỉnh lưu, cái gì là được nhà tư bản chống lưng, ở đây tất cả đều là cái rắm, diễn không tốt là đáng bị mắng.
Nhưng khi xác định hắn thật lòng muốn chuyển hình một cách nghiêm túc, Tô Tần lại dồn đủ loại tài nguyên, đủ loại sự ưu ái lên người hắn.
Vì giúp hắn trưởng thành, thật sự đã dốc hết khả năng.
Hắn theo đoàn làm phim Chiến Lang và đoàn làm phim Trường Tân Hồ mới nửa năm, nhưng những gì học được, sự tiến bộ đạt được còn nhiều hơn mấy năm về trước.
“Các bộ phận chuẩn bị, Action!”
Theo lệnh của Tô Tần, một trận đại chiến kinh thiên động địa bùng nổ tại một góc sân bay hoang vắng giữa băng thiên tuyết địa.
Diễn viên Đàm Tử Vi trong vai Đoàn Nhất Hồng đã nhập hồn chỉ bằng một phát bắn, biến chiếc máy bay chiến đấu F4U của không quân Ưng Tương thành khói lửa giữa trời.
Nhưng trước khi chiếc máy bay chiến đấu rơi xuống, vật đánh dấu có thể phun ra khói đặc màu vàng đã bị ném xuống mặt đất.
Ngũ Thiên Lý là người đầu tiên phát hiện điểm bất thường, khàn giọng hét lên bảo các huynh đệ dưới trướng tản ra, tránh bị máy bay ném bom xác định vị trí qua vật đánh dấu mà nổ thành tro bụi.
Nhưng những chiếc máy bay ném bom của không quân Ưng Tương bám sát phía sau như những bóng ma đêm tối, rất nhanh đã lần theo vật đánh dấu khóa chặt vị trí, điên cuồng tấn công quân tình nguyện trên mặt đất.
Để tránh cho các huynh đệ bị không quân Ưng Tương ném bom đến mức toàn quân bị diệt, cũng là để dẫn dụ bom đạn của địch về phía đội xe tăng của Ưng Tương.
Lôi cha quả quyết ôm lấy vật đánh dấu có vỏ ngoài đã bị đốt nóng bỏng ném vào xe tải, sau đó tự mình lái chiếc xe tải lao về phía đội xe tăng Ưng Tương.
Nhưng khói đặc màu cam từ vật đánh dấu vẫn liên tục phụt ra, hắn mang theo vật đánh dấu đồng nghĩa với việc hoàn toàn phơi mình dưới tầm mắt của máy bay ném bom.
Máy bay ném bom trên không chẳng quan tâm nhiều như vậy, vật đánh dấu ở đâu, bom sẽ đuổi theo đến đó.
Đợi đến khi chiếc xe tải của Lôi cha đuổi kịp đoàn xe tăng của Ưng Tương, bom do không quân Ưng Tương ném xuống đã nổ tung mấy lượt trên đường đi.
Sát thương từ mảnh đạn.
Sát thương từ sóng xung kích.
Chúng liên tục tác động lên cơ thể hắn, khiến hắn bị nổ đến máu thịt be bét.
Rõ ràng gương mặt hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Rõ ràng trong miệng hắn máu tươi đã tuôn ra không ngớt.
Thế nhưng hắn vẫn đang lái xe lao đi vun vút, cố hết sức để đưa vụ nổ rời xa các huynh đệ của mình.
Lôi cha lòng dạ biết rõ, hắn không thể nào thoát khỏi vụ nổ tử vong lần này.
“Mọi người đều nói cái kia ai......” Hắn lại hát lên bài ca mà mình yêu thích nhất.
Như thể lưu luyến chiến trường này, lại như thể đang tạm biệt các huynh đệ.
Vèo ~~~ Uỳnh!!!
Không quân Ưng Tương vạn ác trực tiếp ném xuống một quả bom, không chỉ khiến chiếc xe tải của hắn nổ tung lên trời, mà sau khi rơi tự do, chiếc xe lại hung ác đè lên người hắn.
Tiếng hát của Lôi cha.
Tắt lịm.
Lúc này nội tạng hắn đã nát bấy, chỉ có thể ú ớ phun máu ra ngoài.
Hắn đã bất lực không thể đẩy chiếc xe tải đang đè trên người mình ra, chỉ thấy bên tai phảng phất vọng lại một tiếng hát xa xôi.
“Mọi người đều nói cái kia ai, núi Nghi Mông tốt......” “Nghi được cái kia trên núi ai, phong quang tốt đẹp......”
Khi Bình Xuyên, Ngũ Vạn Lý và những người khác chạy đến, họ nhìn thấy thân thể Lôi cha đã bị nổ thủng trăm ngàn lỗ, máu thịt be bét.
Trái tim Ngũ Vạn Lý bị xúc động sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận