Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 191:Bắt được Mục Dương chó, cuộc sống tạm bợ giao lưu đoàn âm mưu

Chương 191: Bắt được Mục Dương c·h·ó, âm mưu của đoàn giao lưu cuộc sống tạm bợ
Tối hôm đó, video Tô Tần cùng Tiêu Trường Cung tiếp đãi đoàn giao lưu cuộc sống tạm bợ liền bị lan truyền ra ngoài.
"Cuộc sống tạm bợ: Văn hóa Đường Triều ở tại hoa anh đào đảo. Tô Tần: Ngươi đánh rắm!"
"Cuộc sống tạm bợ: Ngươi không biết tôn trọng phụ nữ. Tô Tần: Quỳ xuống xin lỗi 200 ngàn úy an phụ!"
"Cuộc sống tạm bợ: Mau gọi cây đàn năm dây cung tỳ bà ra đây. Tô Tần: Ngươi có bệnh!"
Chỉ trong hơn nửa tiếng đồng hồ.
Những tiêu đề với cảm giác xung đột cực kỳ mãnh liệt này liền lan tràn khắp mọi ngóc ngách trên internet.
#Tô Tần đối cứng với cuộc sống tạm bợ, vì nước lên tiếng# những chủ đề này càng leo lên top tìm kiếm nóng, náo nhiệt không kể xiết.
Phàm là bài viết hoặc video liên quan đến việc này, đều dễ dàng thu về hơn vạn lượt thích, mấy ngàn bình luận.
“Nói về khoản Đốp người thì vẫn phải là Tô Tần, ta thích cái tính cách không sợ trời không sợ đất, chẳng ưa gì đám cuộc sống tạm bợ của hắn.” “Chúng ta không có tư cách thay tiền bối tha thứ, quên đi lịch sử chính là phản bội!” “Tô Tần cũng quá ngầu, dám nói thẳng vào mặt đám cuộc sống tạm bợ chuyện ngựa đạp Anh Hoa đảo, hạch bình Đông Kinh Thành.” “Mấy tên cuộc sống tạm bợ này đúng là chuyên đến gây buồn nôn mà, cái chỗ viên đạn chi địa của bọn hắn còn không lớn bằng một tỉnh của chúng ta, cũng xứng nói Văn hóa Đường ở nhà bọn hắn?” “Tô Tần tam quan quá chính, bây giờ ngành giải trí phải dựa vào hắn chống đỡ, nhất định phải đánh cho đám cuộc sống tạm bợ kia hoa rơi nước chảy!”
Đối với tuyệt đại đa số người Long Quốc mà nói, mối thù với cuộc sống tạm bợ không hề nghi ngờ đã khắc sâu vào xương tủy.
Chỉ cần nghe thấy chuyện động đến cuộc sống tạm bợ, bất kể ở đâu, tuyệt đối sẽ có một đám người gào thét xông lên.
Nhưng trong bối cảnh lớn như vậy, cũng khó tránh khỏi có một vài tiếng nói không hòa hợp.
Có lẽ là bẩm sinh ngu xuẩn, hoặc là lũ chó do người Nhật Bản nuôi.
“Gạt lịch sử sang một bên mà nói, đoàn giao lưu người ta đến là để giao lưu âm nhạc chứ không phải đến đánh trận, Tô Tần mắng người ta như vậy là đánh mất phong phạm đại quốc.” “Tô Tần chẳng qua chỉ là một tên hotdouyin (*võng hồng con hát*), chẳng có tác phẩm tiêu biểu nào cả, dựa vào đâu mà pháo kích người ta, đúng là làm mất hết mặt mũi Long Quốc.” “Cuộc sống tạm bợ với mảnh đất viên đạn chi địa đã trở thành cường quốc kinh tế, rất nhiều khoa học kỹ thuật lại càng vượt xa nước ta. Chúng ta nhìn thẳng vào chênh lệch khó lắm sao? Thừa nhận người khác ưu tú khó đến vậy sao?” “Không tôn trọng cường giả, không tôn trọng phụ nữ, không giữ thể diện cho quốc gia, mãnh liệt đề nghị phong sát Tô Tần.”
So với hàng trăm triệu dân mạng, số người hát luận điệu kiểu này cũng không tính là quá nhiều.
Nhưng sự tồn tại của bọn hắn tựa như là cứt chuột, chỉ cần rơi vào là hỏng cả nồi nước, khiến người ta vô cùng khó chịu, buồn nôn.
Vì vậy chẳng mấy chốc, đã có lượng dân mạng gấp vài chục lần, thậm chí vài trăm lần pháo kích bọn hắn.
“Hay cho câu gạt lịch sử sang một bên mà nói, tên này tuyệt đối là phản đồ, chỉ cần tóm được chắc chắn là Hán gian.” “Ta nhìn thẳng vào chênh lệch mẹ ngươi ấy, chỉ biết thiểm Dương đại nhân, không nhìn thấy sự tiến bộ của quốc gia mình đúng không?” “Các huynh đệ, cùng nhau thịt người tên khốn này ra, lão tử muốn hấp thụ ánh sáng bọn chúng, để thân thích bạn bè của hắn xem cho kỹ đây là cái thứ cẩu bức gì.”
Trên thực tế, không cần bọn họ thịt người, Tô Tần đã làm như vậy rồi.
Lần trước vì chuyện quân nhân kết hôn đã câu ra một đám nữ quyền sư, sau khi thanh lý xong, môi trường mạng đã trong sạch hơn rất nhiều.
Lần này vì vấn đề lịch sử lại câu ra một đám bồi Tây, nếu không thanh lý hết bọn chúng, Tô Tần thật có lỗi với tổ tông tiền bối đã đổ máu chiến đấu.
“Hệ thống, tìm kiếm và tập hợp cho ta tất cả những lời lẽ công kích Long Quốc, tung hô Nhật Bản, khuyên người khác tha thứ, lấy hết IP, tên, thẻ căn cước, thậm chí cả ảnh chụp của bọn chúng ra đây.” “Lần này ta phải chơi một trận đóng cửa đánh chó cho ra trò, để những kẻ chủ nhân nuôi chó kia cũng biết hai chữ đau đớn viết thế nào.”
Tô Tần hao phí tám triệu điểm nhân khí (*người khí trị*), để hệ thống thu thập toàn bộ tài liệu cặn kẽ của những phần tử thân Nhật, liếm Nhật, tinh Nhật.
Chỉ nửa giây trôi qua, Tô Tần lại một lần nữa được chứng kiến trí tuệ nhân tạo siêu cấp này mạnh mẽ đến mức nào.
“Tốt, rất tốt.” “Lập tức phân phát những tài liệu này ra ngoài, để dân mạng nhận rõ bộ mặt thật của những kẻ này.” “Đồng thời gửi một phần cho cảnh sát, để họ lập tức tiến hành bắt giữ những người này.”
Hắn không chút do dự, lập tức tiến hành các hành động liên quan.
Không lâu sau.
Một loạt tài khoản mới mang nhãn “chính nghĩa Hacker” bắt đầu tùy ý hấp thụ ánh sáng những hắc liệu của các nhân vật mục tiêu.
Có kẻ âm thầm chuyển tài sản cho phía cuộc sống tạm bợ.
Có kẻ nhận đầu tư của cuộc sống tạm bợ để xử lý các công việc chống phá sự hài hòa, đoàn kết.
Có kẻ bán rẻ tình báo quốc gia, giúp cuộc sống tạm bợ tung tin đồn nhảm.
Có kẻ tổ chức, huấn luyện, chỉ huy các hội nhóm lập thành đoàn thể để tạo ra các hoạt động, thậm chí là gây ra ma sát.
Từng vụ việc bị vạch trần, khiến quần chúng ăn dưa nhìn mà thấy kinh hãi.
Dù lúc đầu có người xem thường, những kẻ bị lộ thông tin cũng đang ra sức biện giải cho mình.
Nhưng khi một lượng lớn ghi chép chuyển khoản, ghi chép hành động, video, ảnh chụp được công bố ra.
Những kẻ kêu oan cho mình đều câm nín.
Những kẻ dẫn dắt dư luận cho bản thân, những kẻ điên cuồng bảo vệ thần tượng của mình, tất cả đều im bặt.
Một số người ý thức được bão tố sắp ập đến, đã vội vàng hoảng loạn thu dọn hành lý chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng Long Quốc vốn được mệnh danh là quốc gia an toàn nhất thế giới, nó có hệ thống giám sát vô cùng hoàn thiện.
Những kẻ đó muốn chạy trốn, muốn xuất cảnh (*ra kính*), liệu có thể sao?
Theo lệnh từ lãnh đạo cấp cao, từng cửa ngõ xa lộ, bến tàu, cảng thông thương, đều đồng loạt thực hiện chế độ kiểm tra nghiêm ngặt nhất.
Đừng nói ngươi có thẻ căn cước (*thân phận chứng*), có hộ chiếu, cho dù ngươi có thẻ xanh nước ngoài, chỉ cần bị tra ra cũng bắt giữ không tha.
Đêm đến.
Mười người trong đoàn giao lưu học thuật cuộc sống tạm bợ, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ tùy hành, đã tổ chức một cuộc họp bí mật.
Đoàn trưởng Trúc Dã Nhất Lang, ngoài bốn mươi tuổi, lúc này ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ.
“Tên người Long Quốc đáng chết kia, hắn dám vũ nhục Thánh chiến của chúng ta, sỉ nhục phụ nữ Anh Hoa đảo của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể tha cho hắn.” Hắn nhìn về phía Hạc Điền Tuấn Kỳ, kẻ đã thảm bại trong trận khẩu chiến hôm nay, trong mắt lóe lên nộ khí.
“Hạc Điền Quân, hôm nay ngươi đúng là làm mất hết mặt mũi của Đế quốc!” “Cây đàn năm dây cung tỳ bà bằng gỗ tử đàn khảm trai mới được phát hiện kia, chúng ta phải giành được bằng mọi giá, chỉ có bảo tồn tại quốc gia chúng ta, nó mới có thể phát huy giá trị lớn nhất.” “Nếu ngày mai ngươi vẫn thua hắn, ta sẽ đích thân đưa đoản đao cho ngươi, nhìn ngươi mổ bụng tạ tội.”
Hạc Điền Tuấn Kỳ bị dọa đến toàn thân run lên, vội vàng cam đoan.
“Xin đoàn trưởng yên tâm, khúc nhạc đó ta đã luyện tám năm, sớm đã thấm vào xương tủy và linh hồn của ta, ngày mai ta tuyệt đối sẽ không thua hắn nữa.” Trúc Dã Nhất Lang hừ lạnh một tiếng, chẳng hề xem lời hứa của hắn ra gì.
Ấn tượng mà Tô Tần để lại hôm nay khiến hắn tràn đầy cảm giác nguy cơ, phảng phất như luôn có một con rắn độc đang nhìn chằm chằm hắn.
Hắn lại nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp nhất toàn đoàn, vẫn dùng giọng điệu ra lệnh.
“Lương đẹp huệ tử, ngươi là do ta nuôi lớn từ nhỏ, ta đối với trà đạo của ngươi sớm đã có mười hai phần lòng tin.” “Nếu ngày mai cuộc thi trà đạo thất bại, ta nghĩ không cần ta phải nói thêm gì nữa, ngươi hẳn tự mình rõ hậu quả.” Mặt Lương đẹp huệ tử trắng bệch đi, không còn một tia huyết sắc.
Hậu quả mà Trúc Dã Nhất Lang nói, tuyệt đối không phải điều nàng muốn thấy.
Cuối cùng, Trúc Dã Nhất Lang nhìn về phía người đàn ông vẫn giữ im lặng ở xa nhất.
Chỉ thấy hắn dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây.
Rõ ràng là tạo hình rất sáng sủa, nhưng trên người hắn lại toát ra một luồng khí tức băng lãnh, lạnh thấu xương.
Thấy Trúc Dã Nhất Lang nhìn về phía mình, hắn lạnh lùng mở miệng.
“Yên tâm, hắn sẽ không chết dưới tay ta, nhưng cũng sẽ không sống khỏe mạnh được đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận