Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 137:Hướng quân nhân quân tẩu gửi lời chào, Bách Điểu Nháo Xuân đón người mới đến sinh

“Trời ơi, tân lang vậy mà không có hai chân, nước mắt của ta không kềm được.” “Rất khó tưởng tượng hắn đã từng trải qua trận chiến tàn khốc đến cỡ nào, mới có thể biến thành cái dạng này.” “Những kẻ ngày ngày bôi đen tổ quốc, bôi đen con em nhân dân bộ đội, đám bình xịt kia hãy ra xem thật kỹ một chút, bọn hắn đã trả cái giá lớn thế nào, mới khiến cho ngươi có cơ hội trốn trong bóng tối gõ bàn phím.” “Trên đời nào có cái gì tuế nguyệt tĩnh hảo, chỉ là có người thay chúng ta phụ trọng tiến lên. Đây cũng không phải là một thời đại hòa bình, chỉ là chúng ta sinh ra ở một quốc gia hòa bình.” “Không chạy theo võng hồng, không chạy theo minh tinh, chỉ ca ngợi con em nhân dân bộ đội, ta vĩnh viễn ủng hộ quân nhân ưu tiên.”
Trên internet, vô số người lên tiếng vì vị anh hùng không chân này.
Người tại hiện trường, khi nhìn thấy tân lang bước ra cũng bị chấn động tâm thần.
Chỉ thấy trên xe lăn, một người đàn ông mặt mũi đầy kiên nghị mặc quân trang, lưng thẳng tắp.
Gài trên ngực là sáu cái quân công chương, lấp lánh hào quang rạng rỡ.
Chỉ là bên dưới đầu gối của hắn, hai chân đã bị cắt cụt.
Ống quần tây bên dưới đầu gối được buộc lại, không tung bay theo gió, lại càng thêm chói mắt, cũng càng thêm đau lòng.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn.
Mọi người phảng phất nhìn thấy vô số quân nhân đương đầu với hỏa lực địch mà tiến lên, anh dũng chém giết.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn.
Mọi người phảng phất nhìn thấy hết lớp con em bộ đội này đến lớp khác đổ đầu lâu, vẩy máu nóng, dù chân gãy tay cụt, vẫn kiên cường đánh trả, không hề nhượng bộ.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn.
Mọi người phảng phất nhìn thấy hết chiến sĩ này đến chiến sĩ khác ngã vào vũng máu, dù chỉ còn giọt máu cuối cùng, hơi thở cuối cùng, bọn hắn cũng quyết tâm tiêu diệt địch nhân, bảo vệ bách tính sau lưng.
Trong thoáng chốc.
Hiện trường hôn lễ vốn ồn ào náo nhiệt trở nên yên lặng không tiếng động, phảng phất có cuồng phong bão táp đang âm thầm nhen nhóm.
Bốp —— Bốp bốp —— Bốp bốp bốp ——
Một tiếng vỗ tay vang lên.
Mấy chục tiếng vỗ tay vang lên.
Mấy trăm tiếng vỗ tay vang lên.
Tiếng vỗ tay dày đặc dần dần hợp lại, thống nhất, cuối cùng tạo thành thế kinh thiên động địa, trên có thể làm rung chuyển tiên nhân chín tầng trời, dưới đủ sức kinh động anh linh hộ quốc đang yên nghỉ!
Vô số người vỗ tay.
Vô số người mỉm cười.
Vô số ánh mắt ngấn lệ.
Tình yêu của nhân dân đối với con em nhân dân bộ đội, đã hòa vào máu thịt, khắc sâu tận xương tủy.
Tô Tần và mọi người nghe từ miệng Lý Thời Nhượng, không chỉ biết về một quân nhân anh hùng, mà còn biết về một người phụ nữ phi thường.
“Vị chiến sĩ bị cắt cụt hai chân này tên là Lư Trung Quân, là một người thuộc bộ đội biên phòng, đã đồn trú ba năm ở biên giới tỉnh Vân.” “Theo kế hoạch ban đầu, hắn và vợ sắp cưới muốn tổ chức hôn lễ vào năm ngoái, nhưng một mệnh lệnh khẩn cấp đã khiến hôn lễ này bị trì hoãn một năm.” “Ai cũng không ngờ rằng, hắn vừa về đơn vị không lâu, trong lúc bắt tội phạm ma túy vượt biên đã giẫm phải địa lôi, hai chân bị nổ đứt ngay tại chỗ.” “Sau khi bị tàn tật, hắn từng muốn từ bỏ cuộc hôn nhân này, cho vị hôn thê cơ hội lựa chọn lại cuộc đời.” “Nhưng nhà gái không những không đồng ý, ngược lại còn nhanh chóng đăng ký kết hôn với hắn, và mang thai con của hắn, đợi đến khi hắn xuất viện mới có thể cử hành hôn lễ.” “Quân nhân là anh hùng, vợ của hắn cũng là anh hùng. Ta cảm thấy mình không xứng đáng thổi nhạc cho họ, nên mới mời ngươi đến đây.”
Mọi người nghe xong, đều vô cùng khâm phục hai vợ chồng này.
Quân nhân khổ.
Quân tẩu càng khổ.
Mỗi một người phụ nữ quyết tâm trở thành quân tẩu đều phải có dũng khí và sự đảm đương to lớn.
Huống chi Lư Trung Quân đã tàn tật hai chân, suýt nữa đã hy sinh tính mạng vì quốc gia và nhân dân.
Tân nương đã cần bao nhiêu dũng khí, vượt qua bao nhiêu khó khăn, mới có thể toại nguyện đăng ký kết hôn và mang thai con của hắn.
Tô Tần vỗ vỗ vai hắn, thở ra một hơi.
“Yên tâm đi, khúc nhạc mới sẽ không phụ lòng đôi quân nhân, quân tẩu vĩ đại này đâu.” “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi phải không? Chúng ta thổi đoạn thứ hai trước, rồi thổi đoạn thứ ba sau.”
« Bách Điểu Triều Phượng » có ba đoạn, đoạn thứ nhất dùng cho lễ tang của bậc lão nhân đức cao vọng trọng, đoạn thứ hai dùng cho lễ đầy tháng của trẻ nhỏ, đoạn thứ ba dùng cho tân hôn.
Tô Tần trước đây đã thổi đoạn thứ nhất, bây giờ vừa hay có dịp thể hiện đoạn thứ hai và thứ ba.
Theo tiến trình hôn lễ, buổi lễ cũng tiến vào phần chính thức.
Đột nhiên, một tiếng kèn to rõ vang lên truyền vào tai mọi người.
“Chíu chíu chíu thu.” Âm thanh đột ngột giống hệt tiếng chim hót, thậm chí không ít người nhìn quanh, tưởng rằng có chim bay tới.
Sau khi Tô Tần ngẩng đầu lên, phần nhạc đệm của dàn nhạc gánh hát lập tức nối theo.
Một khúc nhạc « Bách Điểu Triều Phượng » vui tươi lập tức mở màn.
Sau khúc dạo đầu, Tô Tần dùng kèn thổi trước một đoạn giai điệu nhiệt tình, vui sướng, khiến bầu không khí vốn náo nhiệt càng thêm sôi động.
Sau đó, trên nền nhạc đệm với giai điệu cố định, tiếng kèn liên tục biến đổi âm thanh, mô phỏng tiếng hót của mấy chục loài chim, tấu lên hình ảnh cảm giác của trăm loài chim cùng hót vang.
Giờ phút này, những người am hiểu âm nhạc như Uông Phong đã nhận ra sự lợi hại của bản nhạc này.
Toàn bộ bản nhạc lấy giai điệu nhiệt tình, vui sướng, thậm chí có phần hoạt bát, cùng với hai đoạn nhạc vui tươi mô tả cảnh bách điểu kêu to làm nền tảng, tiến hành biến tấu tuần hoàn, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đặc biệt là sau khi Uông Phong đếm qua, lại phát hiện trước sau tổng cộng lặp lại đến hơn sáu lần, điều này chưa từng có trong các bản nhạc phổ trước đây.
Sau đó bọn họ lại phát hiện, dù chỉ có một cây kèn mô phỏng tiếng trăm chim hót vang, những tiếng chim này cũng hoàn toàn khác biệt.
Tiếng hót của "đàn chim" khi thì du dương, khi thì ngắn ngủi, khi thì trong sáng, khi thì trầm buồn.
Thông qua việc kiểm soát tiết tấu và cảm xúc, cảnh tượng trăm chim hót vang được khắc họa vô cùng nhuần nhuyễn, sống động như thật.
Trong mắt người nghe, hiện ra là một bức tranh Bách Điểu Nháo Xuân.
Một khung cảnh tươi mát, du dương, tràn đầy sức sống, cùng với cảnh tượng thiên nhiên vạn vật đua nhau khoe sắc, sinh sôi nảy nở.
Dùng sức sống để diễn tả sức sống, dùng điều này để làm nổi bật sự ra đời của hài tử, sự giáng lâm của sinh mệnh mới, không nghi ngờ gì là vô cùng phù hợp với chủ đề.
Lạch cạch.
Có vật thể không rõ từ trên trời rơi xuống, trúng ngay đầu của một vị khách mời nào đó.
Người kia đưa tay quệt một cái, thấy là phân chim liền chửi ầm lên.
“Mẹ kiếp, chim ngu nào ở đâu ra, vậy mà lại ị lên đầu lão tử.” Thế nhưng hắn vừa chửi xong, liền bị cảnh tượng trên bầu trời làm cho kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận