Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 437:Ngươi hỏng nhân gia chuyện tốt, nhân gia muốn phái quân đội diệt ngươi

Chương 437: Ngươi phá hỏng chuyện tốt của người ta, người ta muốn phái quân đội diệt ngươi
Lúc chạng vạng tối.
Tô Tần cùng Khương Linh Chi xuất hiện tại trước mặt lão gia tử.
Phịch một tiếng.
Chén trà tr·ê·n bàn bởi vì r·u·ng động dữ dội mà nảy lên, suýt chút nữa rơi vỡ nát tr·ê·n mặt đất.
“Tiểu tử thối, không phải ăn nói khéo léo lắm sao, ngươi nói gì đi chứ.” Khương lão gia tử căm tức nhìn Tô Tần, hai mắt trừng trừng, giống như Quan công nổi giận.
Tô Tần rụt đầu rụt cổ ngồi ở trước mặt hắn, giống hệt học sinh tiểu học bị quở mắng, đến cái rắm cũng không dám thả một cái.
Thực tế trong lòng hắn cũng một bụng ấm ức.
Lão già này không tử tế gì cả, cho dù muốn tra hỏi ta thì cũng phải cho ta chút gợi ý chứ?
Cứ thế này mơ mơ hồ hồ mà ép ta khai, ta biết nói mình sai chỗ nào đây?
Lỡ như nói sai, nói hớ, nói nhiều ra, đây chẳng phải là không đánh đã khai sao?
Cho nên sau mấy hơi thở sâu, hắn dần dần ổn định lại tâm tình của mình, sau đó ánh mắt thản nhiên nhìn xem lão gia tử.
“Gia gia phê bình rất đúng, nhưng ta muốn biết gia gia phê bình về phương diện nào?” “Ngài cũng biết tính ta vốn không yên tĩnh, luôn đông một búa tây một gậy, nếu có chỗ nào làm không tốt xin ngài cứ chỉ ra thẳng mặt, để ta còn sửa chữa.”
Thấy tiểu xảo của mình bị hắn nhẹ nhàng hóa giải, lão gia tử cũng không giả bộ phẫn nộ nữa, mà bưng ly trà trước mặt lên bắt đầu nhấp từng ngụm.
Mà động tác uống trà mang tính chiến thuật này, thường thường chính là quá trình gây áp lực tâm lý cho đối phương.
Chỉ cần Tô Tần không chịu nổi, sẽ hoàn toàn sụp đổ, khai hết những chuyện mình đã làm ra.
Nhưng lão gia tử lại đánh giá thấp sự giảo hoạt của Tô Tần, tiểu tử này vững như một pho tượng Phật mới, tính kiên nhẫn rất tốt, chỉ cần lão gia tử không nói, Tô Tần cũng im lặng theo.
Cứ như vậy hai người nhịn nhau hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng vẫn là Khương Linh Chi không nhịn được nữa.
“Ta nói hai người các ngươi đủ rồi đấy, một già một trẻ so kè cái gì chứ?” “Nửa giờ nữa là đến giờ cơm tối rồi, tin hay không bà nội không cho hai người lên bàn ăn, để hai người cùng một chỗ ngồi xổm ở cổng uống gió tây bắc đấy.”
Phải công nhận rằng, màn trợ công của tiểu tôn nữ này đã hoàn hảo hóa giải tình thế giằng co lúng túng hiện tại.
Lão gia tử hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Tô Tần hỏi: “Ngươi tự nói xem, tối hôm qua ở lễ trao giải ngươi đã nói bao nhiêu lời khó nghe.” “Hiện tại đang là thời kỳ trăng mật giữa hai bờ eo biển, ban tổ chức của bọn họ thiển cận, thì cứ để bọn họ tự vui tự ca với nhau là được, chúng ta ở đại lục không cần thiết phải nhúng một chân vào.” “Kết quả ngươi thì hay rồi, tối qua một mình ngươi đắc tội hết toàn bộ Đài Loan, đắc tội hết tất cả ca sĩ tham dự giải Kim Khúc.”
Nghe xong lời ông răn dạy, Tô Tần chỉ thờ ơ nhếch miệng.
“Lão gia tử, ta không tin lòng dạ và tầm nhìn của ngươi lại hạn hẹp như vậy, chút chuyện nhỏ này tuyệt đối không đáng để ngươi cố ý gọi ta đến quở mắng một trận.”
Lão gia tử nghe vậy, tính tình lại bùng lên.
“Hầy, tên tiểu tử thối nhà ngươi, tự cho mình là thông minh phải không? Cho ngươi tí thuốc màu là ngươi muốn mở phường nhuộm ngay phải không? Lão đầu tử hôm nay phải dạy dỗ ngươi một trận ra trò mới được!” Hắn đưa tay định vớ lấy cây chổi lông gà bên cạnh, lại bị Khương Linh Chi nhanh tay lẹ mắt đoạt mất trước một bước.
“Con bé hư này, đưa chổi lông gà cho ta.” “Không đưa, ta nhất định không đưa. Ngươi cái lão xương già này giờ còn nóng nảy như vậy, không sợ ngã một cái à, đến lúc đó ta cũng không có rảnh vào bệnh viện trông ngươi nửa năm đâu.” Khương lão gia tử suýt nữa bị nàng tức hộc máu.
“Con bé hư này còn chưa xuất giá đâu mà đã bắt đầu khuỷu tay đẩy ra ngoài rồi. Nếu quan hệ của hai đứa mà tiến thêm bước nữa, sau này trong mắt ngươi còn có ông gia gia này nữa không?” Khương Linh Chi bị hắn dạy cho đỏ bừng cả mặt, cầm lấy chổi lông gà, chạy thẳng vào bếp giúp bà lão.
Phòng khách lại lần nữa yên tĩnh, chỉ còn lại một già một trẻ, hai ông cháu đang giằng co với nhau.
“Tiểu tử, ngươi ở Somalia làm bất cứ chuyện gì, dù lớn dù nhỏ đều bị quốc gia giám sát chặt chẽ, nếu không ngươi tưởng mình có thể yên ổn quay bộ phim Hành Động Biển Đỏ này sao?” “Hải tặc Somalia có hoàn cảnh sinh tồn riêng, cũng có quy luật phát triển riêng của nó. Thậm chí cộng đồng quốc tế đã hình thành một công ước ngầm, chính phủ bất kỳ quốc gia nào cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào giúp đỡ bọn hắn.” “Vì hành động tự tiện của ngươi, quốc gia đã phải chịu áp lực dư luận rất lớn trên trường quốc tế, điểm này nếu ta không nói cho ngươi, có lẽ ngươi sẽ không bao giờ biết được.” “Giờ thì ngươi biết rồi đấy, nhất cử nhất động của ngươi đều đang đẩy quốc gia vào hoàn cảnh bất lợi cho sự phát triển ổn định.”
Nói đến chuyện chính, Tô Tần cũng âm thầm le lưỡi.
Hắn không ngờ trên trường quốc tế lại có một quy định ngầm như vậy, nếu quy định này không bị phá bỏ, Somalia sẽ mãi mãi rơi vào hỗn loạn.
Nhưng điều này đối với quốc gia ngũ đại thiện nhân mà nói, có thật sự quan trọng không?
Ví dụ như đối với Long Quốc mà nói, đám hải tặc Somalia đó về cơ bản đã hình thành nhận thức chung, sẽ không cướp tàu hàng của Long Quốc.
Nhưng đối với tứ đại thiện nhân còn lại mà nói, bọn hắn cũng không mấy quan tâm đến mấy nhà tư bản đó, việc bị cướp một hai chiếc tàu thủy như vậy.
Ngược lại, tổn thất là của những nhà tư bản đó, có liên quan gì đến đám chính khách bọn hắn đâu?
Hoàn toàn ngược lại, bọn hắn lại có thể lợi dụng những mâu thuẫn bên ngoài này để chuyển dời mâu thuẫn trong nước, khiến dân chúng tập trung sự chú ý nhiều hơn vào bên ngoài, thay vì nội bộ.
Đặc biệt là quốc gia như đầu bạc ưng, chỉ cần xuất động quân đội là tốn một khoản kinh phí khổng lồ.
Bọn hắn liền lại có đủ lý do để hợp lý hóa việc thu thuế, cũng có thể hợp lý che đậy và ẩn giấu những ghi chép sử dụng tài sản vốn không đúng quy phạm.
Nghĩ đến đây, Tô Tần không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Nếu mình thật sự đắc tội tứ đại thiện nhân đó, rồi trong quá trình quay phim đột nhiên bị một vài đội quân nước ngoài xông tới dưới vỏ bọc ngụy trang trừng ác dương thiện tấn công, vậy thì việc mình bị “chết ngoài ý muốn” cũng sẽ rất “hợp lý”.
Hơn nữa đến lúc đó người tử trận có lẽ không chỉ mình hắn, mà là cả đoàn làm phim.
Hơn nữa khu vực Somalia vốn khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, cũng sẽ lại lần nữa rơi vào hỗn loạn và chia cắt.
Lão gia tử nhìn bộ dạng của hắn, không khỏi cười lạnh.
“Sao nào, bây giờ bắt đầu biết sợ rồi à? Không phải vừa rồi còn tỏ ra bản lĩnh lắm sao?” “Tiểu tử nhà ngươi đúng là có năng lực, có nhiệt huyết, điểm xuất phát cũng tốt, điểm này ta chưa bao giờ phủ nhận.” “Nhưng có nhiều chuyện không thuộc tầng lớp mà ngươi có thể nghĩ tới, một khi ngươi nhúng tay vào sẽ rơi vào nguy hiểm cực lớn, đến lúc đó thần tiên tới, cũng chưa hẳn cứu được ngươi.”
Tô Tần vốn đang cúi đầu nghe hắn răn dạy, nhưng nghe một hồi liền phát hiện có gì đó không đúng.
Lão gia tử này không giống kiểu người chỉ biết răn dạy mà không giải quyết vấn đề, hắn đã dám gọi mình đến, chắc chắn chứng tỏ chuyện này đã không còn rủi ro gì nữa.
Thế là đang trong lúc bị răn dạy, hắn đột nhiên bật cười thành tiếng.
“Thôi nào lão gia tử, ngươi cũng đừng lại hù dọa ta.” “Mặc dù ngươi nói một tràng dài răn dạy ta, nhưng thật ra ngươi lại mong ta làm như vậy, đúng không?” “Màn răn dạy lấy lệ này xong rồi, bây giờ chi bằng nói một chút xem thái độ của cấp trên rốt cuộc là thế nào, và còn cần ta làm gì nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận