Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 354:Tiến vào một cái ngành nghề liền công ích một cái ngành nghề, Lang Vương Chân tới

Chương 354: Bước vào ngành nào là làm công ích cho ngành đó, Lang Vương thật sự đến
#Diễn viên niết bàn kế hoạch# chính thức khởi động, Tô Tần dự kiến trong bốn năm đầu tư 50 triệu để trợ giúp những diễn viên có thiên phú được học tập nâng cao, Dương lão bản, Địch Lệ Nhiệt Ba trở thành học viên khóa đầu tiên.
Bên dưới chủ đề #Diễn viên niết bàn kế hoạch#, còn giới thiệu chi tiết về đội ngũ giáo viên của lớp huấn luyện này, mục tiêu, tôn chỉ, quy mô, chu kỳ huấn luyện, cùng phương thức đăng ký các loại.
Tin tức này vừa ra, lập tức gây bão trên toàn cõi mạng.
Tô Tần khi tham gia « Long Quốc mộng thanh âm », đã đem mười triệu tiền thưởng toàn bộ quyên ra, thành lập Kháng Ức Úc hội ngân sách đến nay đã trợ giúp hơn vạn bệnh nhân trầm cảm.
Hiện tại hắn vừa mới quay phim xong, lại bỏ ra số vốn khổng lồ xây dựng lớp huấn luyện diễn viên, dốc toàn lực khai quật và thúc đẩy những diễn viên có thiên phú hoàn thành sự lột xác.
Có thể nói hắn chỉ cần đi vào lĩnh vực nào, sẽ vì lĩnh vực đó làm một việc công ích.
Sự giác ngộ tư tưởng này, tinh thần cống hiến vì xã hội này, trực tiếp bỏ xa các ngôi sao trong ngành trên dưới một trăm con phố.
Bởi vậy tin tức truyền ra sau, lập tức nhận được sự ủng hộ của đông đảo dân mạng.
“Tô Tần đúng là được ông trời phái xuống để cứu khổ cứu nạn mà, trước thì cứu giúp bệnh nhân trầm cảm, giờ lại cứu vớt những diễn viên có thiên phú nhưng không có cơ hội, người như vậy trong toàn bộ ngành giải trí khó tìm ra người thứ hai.” “Khá lắm, dám chi tiền thật, bốn năm 50 triệu đấy, hắn phải cố gắng đến mức nào mới kiếm được nhiều tiền như vậy?” “Tô Tần thật sự là ‘nhân gian thanh tỉnh’, hắn biết diễn xuất của mình còn chưa được đại chúng công nhận, nên hắn dứt khoát mời các danh sư. Toàn là giáo viên hàng đầu của Bắc Ảnh, Trung Hí, Hỗ Hí đó, nếu không phải Tô Tần đứng ra tổ chức, diễn viên bình thường có lẽ cả đời cũng không có cơ hội nghe họ giảng một tiết.” “Khó trách Dương lão bản cùng Địch Lệ Nhiệt Ba lần lượt nói mình muốn bế quan, thì ra là đã trở thành học viên khóa đầu tiên của #Diễn viên niết bàn kế hoạch#, rất mong chờ sau khi các nàng xuất quan thì thực lực diễn xuất sẽ tăng lên đến tầm cao nào.” “Dương lão bản cùng Nhiệt Ba trước kia đều đi theo con đường nhan sắc, rất mong chờ các nàng có thể biến thành phái thực lực, làm rạng danh #Diễn viên niết bàn kế hoạch#.”
Trên internet tràn ngập lời khen ngợi, những kẻ dám giễu cợt phun lời độc địa chỉ lác đác vài người.
Dù sao đối với sự nghiệp mang tính công ích như thế này, chỉ cần có người dám buông lời chỉ trích, liền sẽ có vô số dân mạng nhào tới tấn công điên cuồng.
Thậm chí chỉ cần một câu “ngươi giỏi thì ngươi cũng bỏ 50 triệu mở một cái đi” là có thể chặn họng những kẻ đó.
Dưới sức nóng của đề tài này, thậm chí đã không còn ai quan tâm đến việc ba nữ minh tinh hàng đầu có bao nhiêu đất diễn trong « Chiến Lang ».
Nhưng mà chuyện lớn như vậy trong mắt Tô Tần, cũng chỉ là một viên đá nhỏ trên đường đời mà thôi.
Dù sao chính hắn sở hữu Thần cấp giải trí hệ thống vạn năng, diễn xuất có thể trực tiếp nâng lên mức tối đa, việc duy nhất cần làm là dùng thời gian để khán giả nghiệm chứng.
Như vậy trên con đường tiến lên của mình, hắn rất sẵn lòng giúp đỡ những người có được thiên phú lại không nắm được cơ hội.
Bên trong đoàn làm phim.
Sự rời đi của ba nữ minh tinh hàng đầu khiến phim trường bớt đi nhiều sự rực rỡ, nhưng cũng trở nên chuyên tâm hơn.
Dưới sự khích lệ bằng nhiều biện pháp liên tiếp, nhiệt tình của các diễn viên tăng vọt chưa từng có, họ hận không thể nắm bắt mọi cơ hội để thể hiện và phát huy bản thân.
“Chuẩn bị, action!” Lãnh Phong ở trong phòng tạm giam, gác hai chân lên giường tập hít đất.
Lúc này hắn toàn thân mồ hôi đầm đìa, hiển thị rõ khí chất đàn ông.
Long Tiểu Vân đẩy cửa bước vào.
“Vì sao lại nhập ngũ?” “Tham gia quân ngũ hối hận hai năm, không làm lính hối hận cả một đời.” Cuộc đối thoại của Lãnh Phong và Long Tiểu Vân trong phòng tạm giam đã kéo ra một màn đối đầu kịch tính về mặt nội tâm.
Các thành viên đoàn phim đang quan sát cảnh diễn tay đôi của hai người họ, đều cảm thấy kích động vạn phần.
“Ta ba tuổi bắt đầu uống rượu, năm tuổi chuốc say gục hai thằng nhóc lớn hơn ta sáu tuổi, mười hai tuổi lấy rượu thêm can đảm đi nhìn lén nữ sinh tắm rửa, mười bảy tuổi......” “Mười bảy tuổi thế nào?” Lãnh Phong lập tức chìm vào hồi ức.
Tình cảm tinh tế tỉ mỉ bộc lộ trong ánh mắt hắn, khiến các diễn viên ở đây biết thế nào gọi là ‘thiết hán nhu tình’.
Khi người quân nhân tự nhận ngàn chén không say lại đang nằm ngủ trên chiếc giường khung sắt trong phòng tạm giam, tất cả mọi người lại không nhịn được mà cười đầy tâm đắc.
Quả nhiên, dù là người theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân, cũng không phải chỉ là một kẻ vũ phu chỉ biết chấp hành nhiệm vụ và giết chóc, hắn cũng có những tình cảm rộng khắp, chân thực lại tinh tế tỉ mỉ của con người.
Tựa như hắn trả lời khi được cấp trên hỏi thăm.
“Ta không có cảm giác giết người, chỉ có cảm giác cứu người, loại cảm giác này, rất thoải mái.” Kết nối những điểm này trước sau lại với nhau, hình tượng cá nhân của Lãnh Phong liền hoàn toàn trở nên sống động.
Ngay sau đó là cảnh hắn được bộ đội đặc chủng chiêu mộ một cách đặc biệt, bị máy bay trực thăng treo đưa vào địa bàn của Chiến Lang Trung Đội.
Cách các đội viên của Chiến Lang Trung Đội dùng máy bay trực thăng, xe tăng đối mặt để nghênh đón cũng thực sự khiến các diễn viên tại hiện trường bị choáng váng mạnh mẽ.
Có một số người trong bọn hắn đã làm phim điện ảnh, phim truyền hình mấy năm, thậm chí vài chục năm.
Đây vẫn là lần đầu tiên họ gặp một đạo diễn mới mà có thể điều động được nhiều trang bị tại ngũ như vậy để quay phim.
Nhưng cảnh quay tiếp theo lại càng làm thay đổi nhận thức của bọn hắn về Tô Tần.
“Đạo diễn, cảnh quay tiếp theo cần phải chiến đấu với một bầy sói, chúng ta định dùng kỹ xảo máy tính hậu kỳ phải không?” “Nhưng mà thời gian đến dịp phim chiếu Tết không còn nhiều lắm, làm kỹ xảo sợ là không kịp, vả lại chi phí sản xuất sẽ cực kỳ cao.” Theo kinh nghiệm hành nghề của bọn hắn, loại cảnh quay này chỉ có thể dùng kỹ xảo máy tính.
Nhưng chi phí kỹ xảo lại vô cùng đắt đỏ, sơ sơ cũng tốn hơn chục triệu.
Nếu thiếu kinh phí khiến hiệu quả không đạt yêu cầu, sau khi công chiếu chắc chắn sẽ bị khán giả mắng chửi thậm tệ, trở thành điểm yếu chí mạng của cả bộ phim.
Nhưng câu trả lời của Tô Tần lại một lần nữa nằm ngoài dự liệu của mọi người.
“Đóng phim cùng sói thì mời sói thật tới làm diễn viên chứ, tại sao phải dùng kỹ xảo máy tính? Thứ đó vừa tốn tiền lại vừa không chân thực.” “Huống chi phim của chúng ta tên là « Chiến Lang », không đánh một trận với sói thì sao có thể gọi là Chiến Lang đúng nghĩa được?” Người ở đó đều nghe mà sững sờ.
Sao cơ, chẳng lẽ ngươi còn hiểu tiếng sói, còn có thể dạy sói cách đóng phim ư?
Diễn cùng sói thật, ý tưởng này quả là quá to gan và phi lý.
Nhưng Tô Tần thậm chí không cho bọn hắn thời gian để hoài nghi, trực tiếp chu môi huýt sáo một tiếng về phía xa.
Soạt!!!
Một bầy sói hoang từ khu rừng bên cạnh xông ra, bao vây bọn hắn lại.
“Ngọa tào, có sói, là sói thật!” “Trời ạ, làm sao lại có nhiều sói như vậy? Bọn chúng muốn nhào lên cắn chúng ta, cứu mạng a!” “Khoan đã, các ngươi vội cái gì? Có khả năng nào đám sói này chính là do đạo diễn tìm đến để diễn cùng chúng ta không?” “Ngọa tào, ngươi não động thật to lớn! Nhìn là biết sói hoang rồi, bản tính hoang dã lắm. Đến sói trong vườn bách thú còn không có khả năng phối hợp với chúng ta quay phim đâu!” Các diễn viên thật sự bị dọa sợ rồi.
Trong nhận thức của bọn hắn, từ trước đến nay làm gì có chuyện sói có thể nghe hiểu tiếng người, huống chi là phối hợp với con người để đóng một bộ phim có độ khó cao như vậy.
Nhưng giọng nói của Tô Tần lại vang vọng bên tai bọn hắn.
“Đúng là có người đoán trúng rồi đấy, bầy sói này chính là do ta mời đến để phối hợp quay phim. Không tin, các ngươi nhìn ta chào hỏi chúng nó đây.” Hắn vẫy tay về phía con sói đầu đàn, con có dáng người cường tráng nhất, biểu lộ hung tợn nhất.
“Lang Vương, ngươi qua đây một cái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận