Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 74:Bất cứ chuyện gì đều muốn vì thế nhường đường, không có ngoại lệ

Ngay lúc mọi người đang suy đoán rằng á quân Mã Đông Lương này sẽ về dưới trướng của ai, thì Uông Phong, người mặc bộ quần da bó sát, đã đi trước một bước đến trước mặt hắn.
“Mập à, có hứng thú cùng ta học diêu cổn không?”
“Tô Tần đã nói, khả năng vượt âm vực của ngươi rất mạnh, đây là ưu thế lớn nhất của ngươi khi chơi diêu cổn.”
“Chỉ cần ngươi nói nguyện ý, ta cam đoan có thể đào tạo ngươi thành ca sĩ diêu cổn còn lợi hại hơn cả ta.”
“Có lẽ vài năm sau, danh xưng giáo phụ diêu cổn này sẽ phải đổi chủ.”
Vài năm! Trở thành giáo phụ diêu cổn mới, vượt qua cả Uông Phong?
Phải công nhận rằng, lời hứa hẹn này thật sự quá hấp dẫn.
Mã Đông Lương không nói lời nào, bắt chước dáng vẻ của Trần Đăng Đăng, liền dập đầu một cái trước Uông Phong.
Uông Phong vốn muốn kéo hắn dậy nhưng cậu chàng mập quá nặng, căn bản kéo không nổi, ngược lại chính mình còn lảo đảo suýt ngã.
Cảnh tượng buồn cười lại một lần nữa gây ra tiếng cười vang.
Đến đây, tương lai của bốn người đều đã có sắp đặt.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Tô Tần và Hoa Thần Vũ.
Thế nhưng, trong lòng mọi người đều dâng lên một cảm giác hoang đường.
Nực cười sao? Để Tô Tần đi theo Hoa Thần Vũ gây dựng sự nghiệp ư?
Hắn xứng sao?
Chữ “hắn” này cụ thể là chỉ ai... Ta tin rằng các độc giả đại lão gia siêu cấp vô địch thông minh ắt hẳn đều biết.
Nhưng trên sân khấu, Hoa Thần Vũ lại rơi vào lúng túng.
Người "dễ xơi" thì hắn không giành được, còn Tô Tần thì hắn lại không có tư cách đoạt.
Mặc dù hắn luôn nhân danh ca hát để hành xử. Mặc dù hắn luôn về biệt thự đập bình hoa. Nhưng không có nghĩa là trong đầu hắn toàn là hồ dán.
Nếu bây giờ hắn dám mở miệng nói muốn thu Tô Tần làm đồ đệ, e rằng sẽ bị cư dân mạng dùng nước bọt dìm chết.
Nhưng đám khán giả thích gây chuyện lại không nghĩ như vậy. Bọn họ chỉ mong Hoa Thần Vũ ra vẻ ta đây. Chỉ mong Tô Tần “không biết điều”. Sau đó bọn họ mới có đất dụng võ. Đợi đến khi dư luận bùng nổ, bọn họ sẽ hô to một câu “khóa đến”. Là có thể khiến nơi nào trên mạng họ đi qua đều không còn một ngọn cỏ!
May mắn thay, lúc này, người dẫn chương trình nhanh trí đã ra mặt giải vây.
“Tô Tần, trước tiên chúc mừng cậu đã giành được ngôi vị quán quân.”
“Tôi nghĩ khán giả trước màn ảnh TV và trong phòng livestream đều đang vô cùng tò mò, tiếp theo cậu định làm gì.”
Microphone được đưa cho Tô Tần, sự chú ý của mọi người cũng theo đó chuyển dời đến trên người hắn.
Tô Tần nhìn quanh toàn trường, trên mặt nở nụ cười bình tĩnh.
“Thực ra trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ở hậu trường, ta đã nhận tổng cộng mười lăm cuộc điện thoại.”
“Chín lời mời tham gia show giải trí tổng hợp, sáu lời mời show âm nhạc tổng hợp, nhưng đều bị ta từ chối cả rồi.”
Ồ ——
Khán giả xôn xao bàn tán.
“Chắc kèo rồi chắc kèo rồi, chuyện Tô Tần từ chối nhiều đạo diễn là thật rồi.”
“Tô Tần ngầu thật chứ, vừa giành quán quân đã nhận được mười lăm lời mời, hắn chỉ cần tùy tiện nhận một hai show là số tiền kiếm được đủ cho người khác tiêu cả đời rồi.”
“Nhưng mà hắn cũng quá kiêu ngạo rồi, là một người mới mà lại từ chối nhiều đạo diễn như vậy, ai cho hắn dũng khí đó?”
“Lầu trên nói đùa đấy à? Dựa vào đâu ngươi mời thì ta bắt buộc phải đồng ý?”
“Dựa vào hiểu biết nông cạn của ta về Tô Tần, hắn từ chối lời mời chắc chắn là vì còn đang ém hàng chuyện lớn, cứ để đạn bay thêm một lúc đã.”
Tô Tần chỉ im lặng ba giây, như thể cho mọi người thời gian tiêu hóa thông tin. Sau đó ra hiệu cho Khương Linh Chi, bảo nàng dẫn Hạ Thiên Tuyết đang đợi ở hậu trường lên.
Là một bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm nặng, hiện tại Hạ Thiên Tuyết vẫn còn rào cản tâm lý rất lớn. Sau khi lên sân khấu cũng không dám nói chuyện, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh Tô Tần. Đối với nàng mà nói, trên đời này chỉ có Tô Tần là đáng tin cậy nhất.
Tô Tần đau lòng nhìn nàng, sự yêu thương đó phảng phất tràn ra khỏi màn hình, khiến tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được.
Một số khán giả yếu lòng liền không kìm được nước mắt.
“Trời ơi, Tô Tần thật sự đau lòng cho Thiên Tuyết muội muội, ánh mắt đó trực tiếp chạm đến trái tim ta.”
“Hắn có lẽ xem nàng như em gái ruột vậy, tình thương yêu trong ánh mắt đó không thể lừa dối được người khác.”
“Thiên Tuyết muội muội thật sự quá may mắn, đáng tiếc người như Tô Tần quá ít, hắn không thể làm anh trai của tất cả mọi người được.”
“Huhuhu, ánh mắt của Tô Tần dễ làm người ta tan chảy quá, nước mắt ta rơi rồi ai hiểu không.”
Tô Tần cầm microphone, cuối cùng cũng từ từ hé lộ sự thật cho mọi người.
“Tin rằng những người theo dõi ta vẫn còn nhớ bài đăng Weibo ta đăng đầu tuần trước.”
“Lúc đó ta đã nói rõ ý định ban đầu khi sáng tác bài «Đáy Biển», cũng đã cài cắm cho sự việc hôm nay.”
“Lúc đó ta nói, ta hy vọng những người bạn đang mắc bệnh trầm cảm, hoặc những người bạn từng có tiền sử trầm cảm có thể để lại lời nhắn dưới bài đăng đó, kể ra câu chuyện của các ngươi, ta sẽ tìm cách giúp đỡ.”
“Hiện tại, là lúc ta thực hiện lời hứa của mình.”
Ầm!!! Ầm!!! Ầm!!!
Khán giả như bị sét đánh giữa trời quang, tất cả đều nhìn Tô Tần với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Người dẫn chương trình, ban giám khảo, và các thí sinh trên sân khấu cũng tròn mắt kinh ngạc, Tô Tần rốt cuộc muốn làm gì?
Ngay cả bản thân Hạ Thiên Tuyết, trong mắt cũng tràn đầy sự sùng bái.
Tô Tần bình tĩnh đứng đó, im lặng chờ đợi họ tiêu hóa thông tin này, lặng lẽ nung nấu cảm xúc cho phần tiếp theo.
Ngay lúc mọi người đang suy đoán hắn sẽ giúp đỡ bằng cách nào, hắn đột nhiên hướng ánh mắt về phía phòng điều khiển.
“Đạo diễn, ta nhớ quán quân có mười triệu tệ tiền thưởng đúng không?”
Lương Bân trong phòng điều khiển sững sờ.
“Đúng vậy, quán quân có mười triệu quỹ tài trợ ước mơ.”
“Á quân có 5 triệu.”
“Quý quân có ba triệu.”
“Giải ưu tú mỗi người có 1 triệu.”
Khán giả có chút mơ hồ. Tiền thưởng của chương trình chẳng phải là chuyện ai cũng biết sao? Tại sao Tô Tần lại muốn xác nhận lần nữa?
Chẳng lẽ hắn ——
Một ý nghĩ táo bạo, kinh người, không thể tưởng tượng nổi điên cuồng nảy sinh trong lòng mọi người.
Sau khi đã nung nấu đủ cảm xúc, Tô Tần cuối cùng mới hoàn toàn vén màn bí mật.
“Cảm ơn đạo diễn, ta chuẩn bị dùng mười triệu này để thành lập một quỹ tài trợ đặc biệt, chuyên dùng để giúp đỡ những người bạn mắc bệnh trầm cảm.”
“Chuyện này trong mắt ta vô cùng quan trọng, và cũng cấp bách như lửa sém lông mày, bất cứ chuyện gì khác đều phải nhường đường cho nó.”
Ầm!!! Ầm!!! Ầm!!!
Cư dân mạng triệt để bùng nổ.
“Ngọa Tào, Tô Tần lại ém một chiêu lớn như vậy, ta thật sự không ngờ tới!”
“Việc này rõ ràng là hắn đã bắt đầu sắp đặt từ lúc cứu vãn Thiên Tuyết muội muội rồi, một kế hoạch dài hơi như vậy ngươi dám tin không?”
“Tô Tần ngầu quá! Đây chính là mười triệu tệ đó! Hắn còn chưa cầm nóng tay đã quyên góp đi rồi!!!”
“Không thể không nói quỹ này thật vĩ đại, nếu có thể vận hành thành công, ý nghĩa của nó đối với bệnh nhân trầm cảm cả nước là quá lớn.”
“Tô Tần YYdS, không hâm mộ một Tô Tần như thế này, chẳng lẽ lại đi hâm mộ mấy tên tiểu thịt tươi cắt rau hẹ vị thành niên kia sao?”
“Ta thề sẽ vĩnh viễn trung thành với nhân phẩm của Tô Tần, vĩnh viễn không bao giờ thoát fan, nếu vi phạm lời thề liền lấy huynh đệ lầu trên tế trời.”
Quyết định mà Tô Tần tuyên bố có ý nghĩa quá lớn, hiệu quả quá mức rung động. Ban giám khảo và các thí sinh đứng bên cạnh hắn là những người chịu ảnh hưởng trực tiếp nhất, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Nhất là một số thí sinh trong đó, lúc này như ngồi trên đống lửa.
“Thật xin lỗi Tô Tần, bệnh của mẹ ta cần một khoản tiền thuốc men lớn, ta có lẽ không thể quyên góp giống như ngươi được.” Trần Mạn nói năng cẩn trọng, trong lòng vô cùng áy náy, cũng sợ bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác.
Tô Tần ngược lại tỏ ra không để tâm, lại còn chủ động an ủi nàng.
“Chúng ta đều xuất thân từ tầng lớp bình dân (sợi cỏ), cần tiền gấp để thay đổi hiện trạng thì không có gì đáng trách, ta tin mọi người đều có thể thấu hiểu.”
Hắn nhìn về phía khán giả, nhìn về phía hàng vạn cư dân mạng sau ống kính máy quay.
“Ta hy vọng mọi người có thể lý trí đối đãi việc quyên góp này, không ép buộc các thí sinh khác quyên góp, các ngươi có thể đồng ý với ta không?”
【 Đồng ý —— 】
Khán giả toàn trường nhiệt liệt hưởng ứng, đồng thời dành tặng những tràng pháo tay nồng nhiệt. Bọn họ cũng là người bình thường, cũng đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của các thí sinh. Bản thân mình thật vất vả mới kiếm được cơ hội thay đổi cuộc đời, ai lại muốn bị ép quyên góp chứ?
Ngay lúc các thí sinh vừa thở phào nhẹ nhõm, Hàn Hồng đứng dậy.
“Tô Tần, nếu ngươi tin tưởng ta, có thể giao quỹ trợ giúp chống trầm cảm của ngươi cho ta giúp vận hành và quản lý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận