Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 362:Quá điên cuồng, đây tuyệt đối muốn sáng tạo lịch sử, thu hoạch được dong binh đoàn tối cao lễ ngộ

"Ngươi lại chết vì quốc gia của ngươi."
Tay phải Mèo Già dùng dao kề lấy cổ Lãnh Phong, tay trái lấy xuống quân hàm của hắn, cười nhạo sự ngu xuẩn của bộ đội đặc chủng Long Quốc.
Bọn họ có tố chất chiến đấu siêu cường, vậy tại sao không đi làm lính đánh thuê, vì sao không đi kiếm từng bó tiền lớn, vì sao không trở thành kẻ kiêu hùng khiến người khác nghe tin đã sợ mất mật?
Vua lính đánh thuê đánh đâu thắng đó không thể nào hiểu được.
Đã cùng là liều mạng, tại sao không nghĩ cho bản thân, mà lại đi tận trung cho một quốc gia và những người dân không hề liên quan tới mình.
Màu đỏ và ngôi sao năm cánh trên quân hàm, lại càng là sự tồn tại mà hắn mãi mãi không thể nào hiểu được.
Nhưng khi màu sắc và hình dạng của chúng lọt vào mắt Lãnh Phong, trong khoảnh khắc liền có thể thăng hoa thành sức mạnh không thể địch nổi.
Ngay trước ngưỡng cửa sống chết.
Lãnh Phong đột nhiên bắt lấy tay cầm dao của Mèo Già, thể hiện ra lực bộc phát kinh người.
Sau một cú phát lực xảo diệu, mũi dao dã chiến chỉ sượt qua cổ họng của hắn một chút, nhưng lại hoàn toàn đâm vào bên trong cổ họng Mèo Già.
Phản sát cực hạn!
Lãnh Phong vậy mà lại dùng phương thức như vậy để phản sát cực hạn!
Mãi cho đến khi hắn rút thanh dao dã chiến kia ra.
Mãi cho đến khi Mèo Già dù che cổ họng thế nào cũng không ngăn được máu tươi phun ra.
Mọi người mới kịp phản ứng, Lãnh Phong vậy mà thật sự đã thắng.
Nhưng Lãnh Phong không hề dừng lại.
Hắn dựa vào chút sức lực còn sót lại, đoạt lại quân hàm bị gỡ xuống từ tay Mèo Già, một lần nữa gắn lên vai mình.
Đây là vinh dự của quân nhân Long Quốc.
Đây là tín ngưỡng của Trung Đội Chiến Lang.
Bất luận lúc nào.
Bất luận nơi đâu.
Hắn mãi mãi không thể để nó phải chịu nửa điểm vũ nhục.
“Hay! Cắt!” “Nhân viên y tế, lập tức kiểm tra tình trạng cơ thể của diễn viên.” Phó đạo diễn Lưu Bình không còn để ý đến chuyện khác, lập tức điều động tất cả nhân viên y tế theo đoàn đi tới.
Cho dù bọn họ đều đến từ bệnh viện quân khu, dù chỉ một y tá cũng không phải là người hắn có thể tùy tiện điều khiển.
Nhưng lúc này cả thể xác và tinh thần hắn đều đang chú ý đến tình trạng cơ thể của Tô Tần và Coster, căn bản không để ý nhiều như vậy.
May mắn kết quả rất hoàn hảo, nhân viên y tế sau khi kiểm tra xong thì vẻ mặt nhẹ nhõm.
“Vấn đề không lớn, chỉ là một chút bị thương ngoài da, cộng thêm tiêu hao thể lực mà thôi.” Nghe được tin này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Đạo diễn, ngài làm ta sợ muốn chết, các người đánh thật sự quá đỉnh, ta chưa bao giờ thấy qua trận đấu một chọi một chân thực như vậy.” “Hoàn mỹ, đơn giản là quá hoàn mỹ, các người đã tạo ra kỳ tích về cảnh quay dài trong lịch sử điện ảnh, cảnh quay này tuyệt đối phải được ghi vào sử sách điện ảnh.” “Bốn phút, trọn vẹn bốn phút đó! Một trận đánh nhau dài như vậy, đặc sắc như vậy lại không hề gián đoạn, đã hoàn mỹ khắc họa toàn bộ quá trình chiến đấu của một chiến sĩ từ lúc thể lực dồi dào đến khi khô kiệt, đây là hình ảnh mà việc cắt ghép nhiều cảnh quay mãi mãi không thể nào so sánh được, chỉ dựa vào cảnh quay dài này thôi cũng chắc chắn có thể đoạt giải rồi.” Tất cả mọi người vây quanh chúc mừng, không hề keo kiệt những lời tán dương dành cho Tô Tần.
Xét về năng lực đạo diễn, Tô Tần ngay từ ngày đầu tiên khai máy đã nhận được sự công nhận của tất cả mọi người.
Bây giờ năng lực chỉ đạo võ thuật và các động tác võ đánh mà hắn thể hiện ra cũng lại một lần nữa chinh phục tất cả mọi người.
Ai dám tin tưởng, người này một tháng trước vẫn là ca sĩ, hai tháng trước còn livestream, hơn nửa năm trước còn chưa hề xuất hiện trong ngành giải trí.
Chưa đến một năm, hắn đã làm ra thành tích khiến vô số người chú ý, cũng khiến vô số người nể phục.
Đối mặt với những lời khen ngợi đầy trời, việc đầu tiên Tô Tần muốn làm dĩ nhiên là đi đỡ Coster dậy.
“Sao rồi, không sao chứ?” Hai bàn tay lớn nắm chặt lấy nhau, trong lòng Coster dâng lên một dòng nước ấm.
Hắn đóng phim không ít, gặp qua đạo diễn cũng không phải là ít, nhưng không có một ai giống như Tô Tần lại quan tâm đến sức khỏe của hắn như vậy.
Những nhà tư bản kia mãi mãi chỉ quan tâm cảnh quay có hoàn mỹ không, có ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé hay không.
Về phần thân thể và trạng thái của ngươi, chỉ có nam nữ chính mới có tư cách nhận được sự quan tâm của bọn họ.
Nhưng Tô Tần thì khác.
Từ ngày đầu tiên hắn vào đoàn, hắn đã thấy Tô Tần đối xử bình đẳng với mọi người, quan tâm bình đẳng đến mọi người.
Sự chân thành này khiến hắn vô cùng cảm động.
“Cảm ơn ngài, đạo diễn, ta không sao.” “Ngài không chỉ là một đạo diễn tràn đầy tài hoa, mà còn là một chiến sĩ phi thường mạnh mẽ.” “Ngài biết đấy, ta là đội viên đặc nhiệm và chiến sĩ lính đánh thuê giải ngũ thực thụ, trên phim trường chưa từng có ai có thể đánh bại ta một cách chính diện.” “Ngài có thể không hiểu được, khi ta vì nội dung kịch bản mà buộc phải bị những người kém xa ta đánh bại, tâm trạng của ta khó chịu đến mức nào đâu, ta thậm chí cảm thấy đó là một loại sỉ nhục.” Hắn nói hết tất cả lời trong lòng ra, thật dài phun ra một ngụm trọc khí.
“Nhưng ngài thì khác, mỗi một chiêu mỗi một thức của ngài đều là thực chiến, ngài đại diện cho niềm kiêu hãnh và vinh dự của quân nhân đặc chủng Long Quốc, ta thua tâm phục khẩu phục.” Bất luận là khi ở trong đội đặc nhiệm hay đội ngũ lính đánh thuê liếm máu trên lưỡi đao, hay là trong mấy năm làm diễn viên vừa qua, hắn chưa từng chịu thua bất kỳ ai.
Nhưng hôm nay, hắn đối với Tô Tần lại cam tâm tình nguyện chịu thua.
Tay phải hắn nắm lại thành quyền, nắm đấm vang dội nện vào vị trí lồng ngực mình, âm thanh đinh tai nhức óc.
“Tô Tần tiên sinh, ta lấy ngài làm vinh!” Những diễn viên đi cùng hắn, lúc này tất cả đều lộ vẻ kinh ngạc.
Động tác này, câu khẩu hiệu này, chính là nghi lễ cao nhất của bọn họ khi còn là lính đánh thuê.
Coster lại dành nghi lễ này tặng cho một đạo diễn sao?
Nhưng chỉ một giây sau.
Bọn họ liền tất cả đều tay phải nắm quyền, đồng loạt nện vào ngực trái của mình.
“Tô Tần tiên sinh, ta lấy ngài làm vinh!” Đều răm rắp.
Đinh tai nhức óc.
Những người khác trong đoàn làm phim dù chưa hiểu rõ ý nghĩa của việc này, nhưng họ đều có thể hiểu rằng, đây là Tô Tần đã hoàn toàn nhận được sự công nhận của đám người Coster.
Một cảm xúc tự hào dâng lên, khuấy động trong lòng mỗi người.
Nhất là mấy người Sói Đen vốn quen thuộc quy tắc của lính đánh thuê nước ngoài, càng hâm mộ Tô Tần đến đỏ cả mắt.
Đây chính là nghi lễ cao nhất của những lính đánh thuê bước ra từ máy xay thịt đó! Dong binh đoàn tối cao lễ ngộ!
Bình thường mà nói, chỉ có lãnh tụ tối cao của họ, hoặc những nhân vật siêu quan trọng đã có hy sinh trọng đại cho đoàn lính đánh thuê, mới có thể nhận được sự tôn sùng như vậy.
Người như Tô Tần nhận được sự công nhận của họ, có lẽ cả thế giới cũng chưa chắc tìm được người thứ hai.
“Được rồi được rồi, tất cả mọi người nghỉ ngơi một lát.” “Trận vụ, lập tức chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.” Trận vụ nghe vậy sững sờ, vừa mới hô Cắt lại quay tiếp sao? Có cần phải liều mạng như vậy không?
Phải biết cảnh tiếp theo cũng là cảnh đối đầu giữa Lãnh Phong và lão đại phe địch Mẫn Đăng, điều này có nghĩa là hắn gần như không được nghỉ ngơi chút nào mà phải quay tiếp một cảnh nữa.
Bọn họ vô thức nhìn về phía Lưu Bình, hy vọng Lưu Bình có thể khuyên nhủ vị đạo diễn quay phim liều mạng này.
Lưu Bình liếc mắt, giận dỗi nói với họ:
“Các người nhìn ta làm gì, đạo diễn là người ta có thể khuyên được sao?” “Các người cứ thành thật đi chuẩn bị đi, ta sẽ tìm cách giữ chân đạo diễn, để hắn nghỉ ngơi thêm được giây nào hay giây đó.” Nghe đoạn đối thoại không giống bình thường của họ, Tô Tần không nhịn được bật cười, nhưng hắn cũng ý thức được một vấn đề.
Bản thân mình từng được cải tạo bởi dịch cường thân kiện thể, lại trải qua khóa đặc huấn ma quỷ Chu, nên thể lực hồi phục rất nhanh.
Nhưng những người khác chỉ là người bình thường, họ không có năng lực thích ứng mạnh mẽ như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức mở miệng nói.
“Vậy trước tiên không vội, để mọi người nghỉ ngơi nửa giờ đồng hồ.” “Cảnh quay cuối cùng, ta hy vọng mọi người có thể thể hiện trạng thái tốt nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận