Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 104:Phong phú tiệc rượu, làm cho người khiếp sợ theo phần tử

Chương 104: Tiệc rượu phong phú, tiền mừng khiến người ta kinh sợ
Thổi cả ba đoạn một lần sao?
Tô Tần quả quyết từ chối yêu cầu này.
“Không được, điều này không thích hợp.”
Không thích hợp?
Sao lại không thích hợp?
Đám người đang mong chờ màn biểu diễn tiếp theo của Tô Tần vẫn chưa ý thức được trọng điểm trong lời nói của hắn.
Tô Tần lườm bọn hắn một cái, nói: “Hiện tại là tang lễ, các ngươi cảm thấy ta thổi điệu nhạc mừng trẻ con ra đời và người mới kết hôn thì có thích hợp không?” “Nói theo hướng khác, ngày nào đó các ngươi kết hôn sinh con, ta thổi khúc nhạc buồn bã hôm nay thì có thích hợp không?”
Lời này vừa nói ra.
Đám người bỗng cảm thấy như bị Tô Tần gõ một cây côn vào đầu, vô cùng khó chịu.
Hà Linh là người phản ứng lại đầu tiên, vội vàng hòa giải.
“Đúng đúng đúng, thổi kèn cũng phải xem hoàn cảnh, lúc này thổi hai đoạn kia quả thực không thích hợp.”
Dương Tứ thì lại nhìn Trương Ức Sơn chằm chằm.
“Khỉ nhỏ ngươi còn ngẩn ra đó làm gì, để được nghe Tô Tần thổi hai đoạn kia, ngươi mau chóng kết hôn đại đi.” “Với lại tốt nhất ngươi nên đăng ký kết hôn trước rồi hãy làm đám cưới, như vậy tiệc đầy tháng con ngươi và tiệc cưới có thể làm cùng lúc, chúng ta có thể nghe trọn vẹn cả hai khúc nhạc.”
Trương Ức Sơn lập tức phản bác.
“Vậy dựa vào cái gì không phải ngươi kết hôn sinh con trước đi?” “Với lại ngươi cũng lớn tuổi rồi, không sinh nữa là không kịp đâu.”
Oanh!!!
Đám người bị cuộc đối thoại của hai người làm cho choáng váng, tê cả da đầu.
Bên trong phòng livestream, khán giả đã cười điên rồi.
“Ha ha ha, không hổ là Hạ Tuyết với Hạ Băng Báo, hai người này đúng là rất hay đấu khẩu.” “Trời ạ, tiệc đầy tháng với tiệc cưới làm cùng lúc, Dương Tứ vì nghe nhạc mà thật biết cách tiết kiệm tiền thay Trương Ức Sơn ghê.” “Trương Ức Sơn cũng là cái miệng độc địa thật, bốn chữ ‘lớn tuổi rồi’ mà cũng dám dùng với Dương Tứ.” “Van cầu hai người các ngươi kết hôn tại chỗ đi, như vậy chúng ta liền có thể nghe được hai đoạn còn lại của « Bách Điểu Triều Phượng ».” “Không hổ là đôi bạn thân yêu nhau lắm cắn nhau đau, hai người họ đúng là hết chỗ nói, nhưng ta luôn cảm thấy có thể nhìn thấy một loại thâm tình khác lạ của hắn dành cho Dương Tứ trong mắt Trương Ức Sơn, chẳng lẽ đây là ảo giác của ta?”
Tại hiện trường, Dương Tứ và Trương Ức Sơn đã lao vào đánh nhau.
“Khỉ nhỏ ngươi nói lại lần nữa xem, ai lớn tuổi rồi, ai lớn tuổi rồi?” Trương Ức Sơn vội vàng trốn sau lưng Tô Tần, nhưng Tô Tần lại gặp vạ lây.
Hai khối thịt trước ngực Dương Tứ lúc xông tới suýt nữa thì đập vào người hắn.
Nhất là lúc nàng tức giận phồng lên, hai khối đó còn nở lớn thêm một vòng, thật sự rất dọa người.
“Này này này, hai người các ngươi đừng làm loạn nữa được không, nhà gia chủ này còn đang lo tang lễ đó.” Nghe vậy, Trương Ức Sơn và Dương Tứ lập tức kiềm chế lại.
Bọn hắn cũng tự biết, cãi nhau ở nơi tang lễ thế này dù sao cũng là thiếu giáo dục.
Đúng lúc này, chủ gánh Lý Thời Nhượng đến mời Tô Tần.
“Tô Sư Phó, chúng ta vẫn phải tiếp tục tấu nhạc, ngươi xem...” Tô Tần gật đầu đồng ý.
“Được, ta tới ngay đây.”
Hắn vừa định bảo những người khác đi tìm chỗ ngồi trước, kết quả phát hiện bọn hắn chạy còn nhanh hơn thỏ.
“Không phải chứ, ta nói các ngươi có cần phải thế không?” Những người khác rất tán thành mà trả lời hắn.
“Cần chứ, rất cần là đằng khác.” “Khúc nhạc ngươi thổi uy lực quá lớn, ta không muốn trải qua tâm trạng buồn bã đó thêm lần nào nữa đâu.” “Bên kia sắp dọn món ăn lên rồi, chúng ta mau đi tìm chỗ ngồi thôi.”
Mấy người không dừng lại nữa, đi thẳng đến dưới mái che tìm một bàn lớn ngồi xuống.
Bàn bát tiên.
Tám người.
Bọn hắn vừa đủ một bàn.
Khi đội nhạc đi theo đoàn đưa tang rời núi, thức ăn bên này cũng đã được dọn lên bàn.
“Oa, tiệc rượu ở đây lạ quá, sao lại có nhiều bát bát thế này?” “Món chân heo này trông hấp dẫn quá, thèm chết đi được, giờ ăn được chưa~~?” “Nếu có Tô Tần ở đây thì tốt rồi, hắn nấu ăn giỏi như vậy, chắc chắn biết lai lịch của những món ăn này.”
Ngọa Tào!
Tô Tần đâu?
Mãi đến lúc này, bọn hắn mới phát hiện trên ghế không hề có bóng dáng của hắn.
Hà Linh nhìn về phía có tiếng nhạc truyền đến, nói: “Hắn chắc là đi theo đoàn đưa tang để tấu nhạc rồi.” “Trước khi người mất được hạ táng, đội nhạc không thể ngừng.” “Các ngươi có gì không hiểu có thể hỏi Hoàng lão sư, anh ấy là người đàn ông có kiến thức về ẩm thực phong phú nhất trong giới giải trí đấy.”
Hoàng Tiểu Trù bị câu nói này của hắn làm giật mình kêu lên, liên tục xua tay khiêm tốn.
“Đừng đừng đừng, bây giờ Tô Tần mới là người nấu ăn giỏi nhất trong giới giải trí, ta không dám nhận đâu.” “Đội nhạc của bọn hắn có cơm riêng, hay là chúng ta ăn trước đi, đợi Tô Tần về rồi chúng ta hỏi hắn sau?” Hắn vừa dứt lời, đũa còn chưa kịp đưa ra, bảy đôi đũa khác đã như gió cuốn mây tan trên bàn.
“Này này này, các ngươi giữ chút hình tượng được không, bây giờ đang ghi hình tiết mục đó.” “Dương Tứ, Tử Phong muội muội, các ngươi là nữ minh tinh không phải rất chú ý dáng người sao, ăn uống thả cửa thế này không tốt cho thân thể các ngươi đâu.”
Dương Tứ và Trương Tử Phong đang ăn ngon lành, đến nỗi trả lời hắn cũng không rõ ràng.
“Giữ dáng người cái gì chứ, chỗ ta đây không có quy tắc đó.” “Ta đang tuổi ăn tuổi lớn, mẹ ta bảo không cần ăn kiêng, ăn được nhiều thì cứ ăn nhiều.”
Hoàng Tiểu Trù hoàn toàn hết cách.
Nếu cứ nói chuyện tiếp thế này, hắn sẽ chẳng gắp được miếng nào mất.
Đến lúc Tô Tần trở về, tám người này ai nấy đều đã ăn no căng bụng.
Thấy gia chủ để lại cho đội nhạc một bàn thức ăn đầy đủ, mấy người này lại bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực, đáng tiếc dạ dày bọn hắn thực sự không chứa thêm được gì nữa.
“Tô Tần, chúng ta đều thấy món ăn ở đại tiệc bên này rất đặc biệt, ngươi có thể kể cho chúng ta nghe một chút không?” Tô Tần là người có hack hệ thống, chút chuyện này sao làm khó được hắn?
“Muốn nghe à? Vậy để ta kể cho các ngươi nghe một chút.” Hắn vừa gặm móng heo, vừa giải thích cho bọn hắn nghe.
“Bên Thường Đức này thịnh hành món bát bát, cho nên tiệc rượu cũng chủ yếu là các món bát bát.” “Mấy món này theo thứ tự là bát chân heo, bát ba ba, bát thịt bò, bát thịt dê, bát thịt lươn, bát cá chép, hoàn toàn phù hợp với quy tắc sáu món bát bát trên tiệc ở địa phương này.” “Còn có những món như bún thịt, thịt xào ớt, cá chiên giòn, ngó sen hầm, đậu hũ hầm, rau xanh xào các loại, những món này các ngươi đều nhận ra được.” “Ta nghe nói tiệc ở bên này không chỉ có mười tám món, mà còn có hai mươi bốn món, phong phú hơn hẳn đại đa số các nơi khác trong cả nước, có thể khiến thực khách ăn uống thỏa thích.”
Sau khi hắn nói những lời này, lập tức gây ra tranh luận kịch liệt trong phòng livestream.
“Ngọa Tào, Tô Tần đỉnh thật đấy, cái này mà hắn cũng biết sao? Không phải là cố ý lên mạng tra cứu trước đấy chứ?” “Điên rồi sao, làm tiệc rượu mà có mười tám món thậm chí hai mươi bốn món? Chỗ chúng ta mười hai hay mười ba món đã là rất phong phú rồi.” “Một bàn ăn mà mười tám món, thậm chí hai mươi bốn món, tiền mừng chắc chắn cũng không rẻ đâu nhỉ?” “Ta chính là người Thường Đức đây, ta có thể làm chứng, lương không đủ tiêu thì thật không dám tùy tiện đi ăn tiệc, tiền mừng động một tí là mấy trăm đến hơn nghìn ai mà chịu nổi.” “Ta cũng là người Thường Đức, bạn thân thì thường mừng một đến hai nghìn, bạn học bình thường thì hai đến năm trăm, đồng nghiệp bình thường thì chỉ hai trăm.” “Nhưng cũng phải xem thực đơn của đối phương là gì nữa, nếu là loại hai mươi bốn món như trên kia, không mừng tám trăm trở lên thì không tiện đưa ra.”
Bình luận trên mạng lập tức đẩy tiệc rượu Thường Đức lên top tìm kiếm.
Đương nhiên, là người khởi xướng chủ đề này, Tô Tần lại khó hiểu mà nhận thêm một hot search kỳ lạ.
#Tô Tần thực sự là dân sành ăn#.
Nhưng ngay lúc bọn hắn chuẩn bị trở về Nhà Nấm để tiếp tục chương trình, chủ gánh Lý Thời Nhượng lại đuổi theo lần nữa.
“Tô Sư Phó, tiền công của ngươi còn chưa lấy.” Tô Tần cười đẩy lại, nói: “Ta đã hẹn kỹ với gia chủ rồi, chỉ nhận tiền công tác và tiền cơm thôi.” Nhưng Lý Thời Nhượng kiên quyết muốn đưa: “Đó là gia chủ đồng ý, còn phần ta đưa cho ngươi là chuyện khác.”
Tô Tần liếc mắt là nhìn ra ý đồ của hắn, nói: “Lý Ban Chủ có gì cứ nói thẳng đi.” Lý Thời Nhượng ngượng ngùng nói: “Thực ra là ta vừa nhận một đám thổi kèn tang lễ ở thôn bên cạnh, muốn hỏi ngươi có thể đi cùng ta không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận