Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 69:Một khúc hướng vận mệnh gửi lời chào, một khúc hướng vận mệnh chống lại

Chương 69: Một khúc hướng vận mệnh gửi lời chào, một khúc hướng vận mệnh chống lại
“Tô Tần rút trúng ca khúc, « Nộ Phóng Đích Sinh Mệnh ».” “Mã Đông Lương rút trúng ca khúc, « Quật Cường ».” “Tiếp xuống, để cho Tô Tần cùng Mã Đông Lương thông qua phương thức oẳn tù tì, quyết định ai trước hát vang khúc hành khúc quán quân.” Nghe được người chủ trì cuối cùng tuyên bố phương thức quyết định, khán giả một mảnh xôn xao.
“Ngọa tào, tại tổng quyết tái bên trên oẳn tù tì, chuyện này cũng quá bất hợp lý có hay không?” “Cái này cmn, ta làm sao có loại cảm giác nhà chòi?” “Ta muốn nói là, nếu đều là ca khúc Tô Tần viết, vậy ai trước ai sau có khác biệt sao?” Nhưng là về mặt quy trình, việc oẳn tù tì này không phải là không thể làm.
Kết quả ngoài dự đoán, Mã Đông Lương dùng “cái kéo” đối đầu với “bố” của Tô Tần, nhất cử giành được quyền ưu tiên biểu diễn.
Ngay sau đó.
Người chủ trì liền đưa microphone đến trước mặt hắn.
“Mã Đông Lương, ngươi có lòng tin vào ngôi vị quán quân của trận đấu này không?” Mã Đông Lương lộ vẻ mặt cười khổ.
“Người chủ trì, ngươi đây là biết rõ còn cố hỏi.” “Cùng tranh tài trên một sân khấu với yêu nghiệt Tô Tần này, ngươi thấy ta nên có lòng tin sao?” Vẻ hiếu kỳ trên mặt người chủ trì càng thêm rõ rệt.
“Nghe nói Tô Tần vẫn luôn chỉ đạo các ngươi huấn luyện, vậy ngươi cảm thấy bài hát Tô Tần vừa rút trúng, so với bài hát ngươi rút trúng thì khả năng thắng có lớn không?” Mã Đông Lương lắc đầu.
Ngay lúc mọi người cho rằng hắn muốn nói “phần thắng không lớn”, hắn lại nói một ý khác.
“Ăn ngay nói thật, bảy ngày nay chúng ta căn bản chưa từng nghe Tô Tần hát.” “A?” Người chủ trì ngơ ngác, “ý ngươi là Tô Tần bảy ngày nay không hề tập luyện qua?” “Đúng vậy, hắn không hề tập luyện qua.” Mã Đông Lương khẳng định nói.
“Hắn giống như ca sĩ trời sinh, dù không huấn luyện, không biểu diễn, trên sân khấu này vẫn có thể dễ dàng thắng chúng ta.” Nghe những lời vừa hâm mộ vừa bất đắc dĩ của hắn, khán giả rất kinh ngạc.
Tô Tần mạnh như vậy sao?
Mạnh đến mức dùng toàn bộ thời gian đi chỉ điểm người khác, còn mình lại không hề huấn luyện gì cả?
Hắn không tập luyện đã mạnh như vậy, nếu như hắn nghiêm túc......
Trong thoáng chốc.
Bọn hắn liền nghĩ đến lời Tô Tần đã từng nói.
“Năm đó ta hai tay cắm túi, không biết cái gì gọi là đối thủ.” Cmn!
Hóa ra thật không phải hắn cuồng vọng.
Mà là hắn đã thu liễm rồi a!!!
Phỏng vấn kết thúc.
Người chủ trì lui ra.
Mã Đông Lương cũng theo tiếng nhạc đệm đắm chìm vào trong ca khúc.
“Khi ta không giống với thế giới này” “Vậy cứ để ta không giống như vậy” “Với ta kiên trì chính là lấy cương đối cương” “Nếu như ta thỏa hiệp với chính mình” “Nếu như tự nói dối lòng” “Dù người khác tha thứ ta cũng không thể tha thứ”......
“Ta cùng sự kiêu ngạo quật cường của ta” “Ta hát vang trong gió lớn” “Lần này điên cuồng vì chính mình” “Chính lần này ta cùng sự quật cường của ta”
Với sự hỗ trợ của quãng giọng rộng lớn, Mã Đông Lương thay đổi hẳn sự trầm lắng ở bài hát trước.
Bài hát sôi sục này đã bị hắn hoàn toàn nắm bắt.
Dưới sự biểu diễn của hắn, hình ảnh một thiếu niên quật cường hiện lên vô cùng sống động trước mắt người xem.
Cho dù ngay từ đầu ta đã khác biệt với người khác thì đã sao?
Cho dù ta chưa từng được người khác tán đồng thì đã sao?
Ta chính là không giống với thế giới này!
Ta chính là không giống với rất nhiều người!
Ngược lại ta tuyệt không từ bỏ, tuyệt không thỏa hiệp, ta chỉ muốn làm chính mình!......
“Ngươi nói từng bị lửa thiêu mới có thể xuất hiện phượng hoàng” “Hướng ngược gió càng thích hợp để bay lượn” “Ta không sợ ngàn vạn người ngăn cản, chỉ sợ chính mình đầu hàng” “Ta cùng sự quật cường cuối cùng của ta” “Nắm chặt đôi tay tuyệt đối không buông” “Trạm kế tiếp có phải là thiên đường” “Dù có thất vọng cũng không thể tuyệt vọng”
Vẫn là quật cường!
Vẫn là bất khuất!
Hơn nữa còn ôm quyết tâm phượng hoàng niết bàn, chỉ cho phép thất vọng, không cho phép tuyệt vọng.
“Ta cùng sự kiêu ngạo quật cường của ta” “Ta hát vang trong gió lớn” “Lần này điên cuồng vì chính mình” “Chính lần này ta cùng sự quật cường của ta” “Ta cùng sự quật cường cuối cùng của ta” “Nắm chặt đôi tay tuyệt đối không buông” “Trạm kế tiếp có phải là thiên đường” “Dù có thất vọng cũng không thể tuyệt vọng”......
“Lalalala...” “Dù có thất vọng cũng không thể tuyệt vọng” “Lalalalala...” “Chính lần này ta cùng ta” “Lalalalala...” “Dù có thất vọng cũng không thể tuyệt vọng” “Lalalalala...” “Chính lần này ta cùng sự quật cường của ta”
Tiếng hát đã ngừng.
Nhưng mọi người đều phát hiện Mã Đông Lương đã không còn giống trước kia.
Hắn trở nên tự tin.
Trở nên quật cường.
Trên mặt luôn mang theo nụ cười kiêu hãnh.
Phảng phất như hắn đã hòa mình vào bài hát đó.
Lại phảng phất như chính bài hát đó đã trao cho hắn nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Rầm rầm —— Tiếng vỗ tay như sấm động.
Các thí sinh ở hậu trường không khỏi xúc động nói một câu.
“Mã Đông Lương đã đột phá, hắn mạnh hơn bất cứ lúc nào trước đây.” “Đúng vậy, hắn vậy mà lại đột phá chỉ bằng một bài hát.” “Nếu không có Tô Tần ở đây, có lẽ quán quân đã là hắn.” “Ha ha, Tô Tần......” Cái tên này kể từ khi bắt đầu biểu diễn, đã giống như một ngọn núi lớn đè nặng trên đầu bọn họ.
Hoặc có thể nói, Tô Tần và bọn họ căn bản không phải người cùng một đẳng cấp.
Cái này làm sao mà đấu?
Đợi tiếng vỗ tay dần lắng xuống.
Tô Tần lên sân khấu.
Mã Đông Lương xuống sân khấu.
Hai người gặp nhau giữa đường đi.
“Tô lão sư, mong chờ phần biểu diễn đặc sắc của ngươi.” Mã Đông Lương cúi đầu chào hắn, hai tay dâng microphone lên.
Nghi thức này thể hiện sự kính trọng cao nhất của hắn đối với Tô Tần.
Tô Tần cũng vội vàng cúi người, dùng hai tay nhận lấy microphone.
Chỉ riêng nghi thức lễ độ giữa hai người đã nhận được vô số tràng vỗ tay từ hiện trường.
“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, đã để ta có thể đi đến ngày hôm nay, đi đến sân khấu trận chung kết.” “Một bài « Nộ Phóng Đích Sinh Mệnh » gửi tặng mọi người, hy vọng mỗi người đều không phụ thanh xuân tươi đẹp, dũng cảm tiến lên.” Ở thời không ban đầu.
Bài hát này do Uông Phong sáng tác cả nhạc và lời, là một trong những tác phẩm tiêu biểu có độ phổ biến rất cao của hắn.
Hơn nữa, bài hát này còn từng đoạt giải Bài hát hay nhất năm tại Bảng xếp hạng Âm nhạc Hoa ngữ Toàn cầu lần thứ 13.
Nhưng ở thời không này.
Uông Phong đang ngồi trên ghế giám khảo lại chưa từng viết bài hát này, cũng chưa từng nghe qua bài hát này.
Nó giống như viên trân châu bị lãng quên trong khe hở thời gian, được Tô Tần nhặt về.
Có điều, hát lại bài ‘nguyên gốc của mình’ trước mặt tác giả gốc thực sự, vẫn khiến Tô Tần có cảm giác kỳ quái.
Nhưng người đã đứng trên võ đài rồi.
Dù hắn muốn đổi bài hát cũng không thể được nữa.
Chỉ có thể đem toàn bộ tình cảm của mình trút vào đó, mang đến cho người xem một trải nghiệm nghe nhìn phi thường và đỉnh cao.
Mới xứng đáng với bài hát kinh điển này.
Theo tiếng nhạc đệm guitar vang lên.
Thứ âm nhạc giàu tiết tấu lập tức kích động gen rock 'n' roll của người xem.
Cũng chính vào lúc này.
Tô Tần lại một lần nữa thể hiện giọng hát độc nhất vô nhị của hắn.
“Đã từng bao lần vấp ngã trên đường” “Đã từng bao lần gãy mất đôi cánh” “Giờ đây ta đã không còn thấy hoang mang” “Ta muốn vượt qua hy vọng xa vời tầm thường này”
Vỏn vẹn bốn câu.
Đã phác họa nên hình ảnh một người bình thường thường xuyên vấp ngã, thường xuyên gặp trắc trở, nhưng lại không cam chịu số phận.
Điều đáng quý nhất là.
Bốn câu ca từ này chẳng phải viết về các vị đang ở đây, chẳng phải viết về những chúng sinh trong phòng livestream, trước màn hình TV đó sao?
Chúng ta, ai mà chẳng phải một bên vấp ngã lại một bên đứng lên?
Ai mà chẳng cất giấu trong lòng những ước mơ và hy vọng xa vời?
Thế nhưng sống ở hiện tại, với những khoản vay mua nhà, vay mua xe, áp lực công việc, chúng ta nên làm gì đây?
Giây tiếp theo.
Tiếng hát của Tô Tần liền đưa ra câu trả lời.
“Ta muốn Nộ Phóng Đích Sinh Mệnh” “Tựa như bay lượn giữa bầu trời bao la” “Tựa như xuyên qua cánh đồng bát ngát vô biên” “Có được sức mạnh thoát khỏi mọi ràng buộc”
Bạn cần đăng nhập để bình luận