Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 277:Tiểu thí ngưu đao lần thứ nhất sáng tiếng nói liền chấn kinh toàn trường

Chương 277: Tiểu thí ngưu đao, cất giọng lần đầu đã khiến cả hội trường kinh ngạc
“Ngươi có phải hay không giống ta tại dưới thái dương cúi đầu” “Chảy mồ hôi yên lặng vất vả công tác” “Ngươi có phải hay không giống ta coi như thụ vắng vẻ” “Cũng không buông bỏ cuộc sống mình muốn”
Tại buổi dạ hội Tết Nguyên Đán của trường, giọng hát Hạ Thiên Tuyết vừa cất lên, đã lập tức làm kinh ngạc tất cả mọi người trên khán đài.
Giọng hát của nàng mang theo tinh thần quật cường, cứng cỏi, ương ngạnh, không hề nao núng, mãnh liệt lay động tâm linh mỗi một khán giả.
Giờ khắc này, toàn bộ thầy trò trong trường đều bị hào quang của nàng chiếu rọi.
“Ngươi có phải hay không giống ta cả ngày vội vàng truy cầu” “Truy cầu một loại không tưởng tượng được ôn nhu” “Ngươi có phải hay không giống ta đã từng mờ mịt thất thố” “Một lần một lần bồi hồi tại ngã tư phố”
Mấy câu ca từ này vừa vang lên, tất cả mọi người đều hiểu được khát vọng nội tâm của Hạ Thiên Tuyết.
Nàng đã từng cô đơn như vậy, bất lực như vậy, tuyệt vọng như vậy.
Nàng khao khát sự dịu dàng, khao khát phương hướng, khao khát một cánh tay mạnh mẽ, vững chắc có thể dẫn dắt mình.
Tiếng hát cất lên từ cảm xúc chân thật này có thể xuyên thấu linh hồn mỗi khán giả mà không gì cản nổi, mang đến sự đồng cảm mãnh liệt về mặt tình cảm.
Ngay sau đó, nàng hát về sự thay đổi của mình, hát về việc nàng đã từng bước trở nên mạnh mẽ như thế nào.
“Bởi vì ta không quan tâm người khác nói thế nào” “Ta chưa từng có quên ta” “Đối với mình hứa hẹn” “Đối yêu chấp nhất”
Câu trả lời đã rõ ràng.
Đó là vì nàng không còn e ngại ánh mắt người khác, cũng không bận tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh.
Từ khi bắt đầu cuộc sống mới, nàng chỉ kiên định với lời hứa của bản thân và sự chấp nhất với tình yêu.
Lúc nàng muốn nhảy xuống biển kết thúc sinh mệnh, tình yêu bao la của Tô Tần cùng sự trông mong trở về của hàng vạn khán giả, nàng vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.
Nhớ về quá khứ, nói về hiện tại, nhìn về tương lai.
Theo mạch ca khúc, nàng cuối cùng cũng hát đến phần điệp khúc, một luồng khí tức kiên định tràn ngập không gian.
“Ta biết tương lai của ta không phải là mộng” “Ta nghiêm túc qua mỗi một phút” “Tương lai của ta không phải là mộng” “Lòng ta đi theo hi vọng đang động” “Tương lai của ta không phải là mộng” “Ta nghiêm túc qua mỗi một phút” “Tương lai của ta không phải là mộng” “Lòng ta đi theo hi vọng đang động” “Đi theo hi vọng đang động”
Tương lai của ta không phải là mộng!
Đây là một chủ đề cao xa biết bao.
Đây là một niềm tin kiên định nhường nào!
Cô gái trẻ gầy yếu trên sân khấu kia dường như đang dùng cả sinh mệnh để gào thét, dùng hết sức lực toàn thân để nói với tất cả mọi người.
Hãy tin ta, tương lai của ta không phải là mộng!
Bởi vì ta trân trọng từng phút giây hiện tại, bởi vì niềm tin của ta luôn luôn thổn thức cùng nhịp đập trái tim.
Chỉ cần ta còn sống, chỉ cần trái tim ta còn đập, giấc mộng của ta sẽ luôn còn đó.
Lấy mộng làm ngựa, không phụ thanh xuân tươi đẹp, hết thảy ước mơ cuối cùng rồi sẽ thành hiện thực.
Lời ca và tiếng hát này không chỉ hát về chính nàng, mà còn chạm đến trái tim mỗi người ở đây.
Đặc biệt là những học sinh lớp mười hai sắp phải thi đại học vào năm tới, càng cảm nhận được nguồn năng lượng to lớn từ tiếng hát của nàng.
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay trong đại lễ đường vang lên như sấm, kéo dài không ngớt.
Không biết ai đã bắt đầu, cả lễ đường trong nháy mắt đồng thanh hô vang tên Hạ Thiên Tuyết.
“Hạ Thiên Tuyết, ngươi thật giỏi!” “Hạ Thiên Tuyết, ngươi thật giỏi!” “Hạ Thiên Tuyết, ngươi thật giỏi!”
Trong tiếng reo hò vang dội, Hạ Thiên Tuyết đứng trên sân khấu, ánh lệ lấp lánh.
Nàng đã thành công.
Nàng đã thay đổi.
Nàng đã sống trở thành một con người hoàn toàn mới.
Nàng hướng về phía bên trái sân khấu cúi người thật sâu, nước mắt lưng tròng nhưng miệng vẫn mỉm cười, cầm lấy microphone.
“Tại đây, ta muốn đặc biệt cảm ơn một người.” “Đó chính là người đã kéo ta trở về từ biển rộng, trao cho ta sinh mệnh thứ hai, Tô Tần ca ca.” “Không có hắn sẽ không có ta của ngày hôm nay, cũng sẽ không có một ta tự tin trở lại như thế này.” “Tô Tần ca ca, cảm ơn ngươi.” “Tử Kỳ tỷ tỷ, cảm ơn ngươi.”
Lời cảm ơn này của nàng vừa thốt ra, cả lễ đường lập tức như vỡ oà.
Vô số học sinh đứng bật dậy, ánh mắt tìm kiếm về phía bên trái sân khấu.
“Ngọa Tào, thần tượng của ta Tô Tần đến kìa, thần tượng của ta Tô Tần đến thật rồi?” “A a a, ta nằm mơ cũng không ngờ Tô Tần lại đến dạ hội Tết Nguyên Đán của chúng ta, đây là tiết tấu gì thế này, chúng ta cũng quá may mắn đi?” “Còn có Đặng Tử Kỳ nữa, Hạ Thiên Tuyết nói Đặng Tử Kỳ cũng đến.” “Có ai nhìn thấy bọn họ ở đâu không? Mau chụp vài tấm hình đi nào.”
Độ tuổi cấp hai, cấp ba là lúc theo đuổi thần tượng cuồng nhiệt nhất, khi biết cả Tô Tần và Đặng Tử Kỳ đều có mặt, tâm trạng kích động của bọn họ có thể tưởng tượng được.
Thậm chí, họ đã bắt đầu điên cuồng chen lấn về phía đó.
Đặng Tử Kỳ, người đang che chắn kín mít, nhìn thấy tình hình này, không thể không bàn bạc với Tô Tần.
“Xem ra hôm nay chúng ta không trốn được rồi, nếu không lên sân khấu lộ diện, trật tự của lễ đường này e là sẽ loạn mất.”
Người dẫn chương trình tinh mắt ở bên cạnh sân khấu lập tức phát hiện ra hai người lạ mặt này, liền vội mở microphone hô lớn.
“Tô Tần ca ca, Đặng Tử Kỳ tỷ tỷ, mời hai vị lên sân khấu nói đôi lời với đông đảo học sinh chúng tôi đi ạ.” “Tôi tin rằng có sự cổ vũ của các vị, động lực học tập của chúng tôi nhất định sẽ càng dồi dào hơn.” “Các bạn học, các bạn nói có đúng không?”
Người dẫn chương trình thật lanh lợi, khán giả dưới đài càng nhiệt tình reo hò hưởng ứng.
“Đúng!!!”
Trong sự mong đợi của mọi người, Tô Tần và Đặng Tử Kỳ cùng nhau bước lên sân khấu, lần lượt đứng ở hai bên Hạ Thiên Tuyết, tiếng vỗ tay dưới đài vang lên không ngớt.
Hạ Thiên Tuyết ngẩng mặt lên, kích động cười nhìn Tô Tần.
“Tô Tần ca ca, vinh quang này của ta nhất định phải có phần của ngươi.”
Kế hoạch ban đầu là Tô Tần và Đặng Tử Kỳ chỉ làm khán giả, không định lộ diện.
Nhưng Hạ Thiên Tuyết đã tạm thời đưa ra quyết định này, muốn chia sẻ vinh dự của mình cho họ một phần.
Đây cũng là cách duy nhất hiện tại nàng có thể làm để cảm ơn họ.
Tô Tần đưa hai tay nhẹ nhàng ấn xuống, những người hâm mộ dưới đài lập tức im lặng, đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
“Chào các bạn học, chào các thầy cô, ta là Tô Tần, đây là bạn gái của ta Đặng Tử Kỳ, rất vinh hạnh tối nay có thể xem phần biểu diễn đặc sắc của các bạn.” “Trước đây toàn là ta biểu diễn cho các ngươi xem, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt các ngươi biểu diễn cho ta xem, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.”
(Ha ha ha ——) Khán giả dưới đài cười ồ lên.
Tô Tần chỉ dùng hai câu mở đầu khiêm tốn và lịch sự này đã lần nữa nhận được vô số tiếng vỗ tay và sự ngưỡng mộ.
Cách nói chuyện gần gũi, thực tế này ngay lập tức kéo gần khoảng cách giữa hắn và các thầy trò.
“Thầy Tô Tần, nói thêm vài câu đi ạ, nói cho chúng tôi biết làm thế nào mà thầy lại tài hoa hơn người như vậy.”
Một học sinh lên tiếng, lập tức nhận được sự ủng hộ của tất cả học sinh khác.
Là học sinh, họ thực sự bị tài hoa của Tô Tần thuyết phục.
Họ nghe nhạc không chỉ đơn thuần là nghe nhạc, mà còn có thể học được rất nhiều kiến thức văn hóa từ trong ca từ.
Họ xem Tô Tần khảo cổ cũng không chỉ để giải trí, mà còn chú trọng học hỏi kiến thức lịch sử từ đó.
Tô Tần không thể từ chối thịnh tình này, liền thoải mái chia sẻ.
“Các thầy cô có phải đã từng nói với các bạn một câu thế này: Học tốt Toán Lý Hóa, đi khắp thiên hạ không sợ?” (Vâng ạ ——) Các học sinh đồng thanh đáp lại.
“Thực ra không chỉ học tốt Toán Lý Hóa, chỉ cần chúng ta chịu khó cố gắng, chịu khó phấn đấu, bất luận là tinh thông văn khoa hay khoa học tự nhiên, các bạn đều có thể tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.” “Nhà khoa học, kỹ sư, nhà hóa học, bác sĩ... ngàn ngành trăm nghề đều có thể là sân khấu để các bạn tỏa sáng.” “Nhà văn, nhà khảo cổ học, nhà ngoại giao..., với phong thái nho nhã có thể tung hoành thiên hạ, góp phần kéo dài văn minh nhân loại.” “Cho dù giống như ta chỉ là một ca sĩ, cũng cần có nền tảng văn học sâu sắc mới có thể hát lên tiếng nói mạnh mẽ nhất của thời đại này, mới có thể nói cho cả thế giới biết Hoa Lưu mới là dòng nhạc hay nhất.” “Nếu như ta chẳng hiểu biết gì cả, liệu ta có thể nhận được sự yêu thích của các bạn không?” “Sẽ không đâu, các bạn sẽ đuổi ta xuống sân khấu như đuổi vịt, sẽ nghiến răng nghiến lợi mà làm vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận