Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 2:Há miệng nổ trận, một người phân sức thất giác

Chương 2: Há Mồm Gây Chấn Động, Một Người Đóng Bảy Vai
Trên võ đài, sau hai đoạn cao trào.
Tô Tần đã hoàn toàn thích ứng với tiết tấu và phong cách của bài hát này, lại một lần nữa chuyển sang giọng của tiểu nữ hài.
“Quốc vương cao hứng phi thường, vội hỏi tên của hắn” “Người trẻ tuổi nghĩ nghĩ, hắn nói......”
Không đợi khán giả kịp phản ứng, Tô Tần lại một lần nữa biến thành thiếu niên mười mấy tuổi kia.
“Bệ hạ ta gọi, Dara Benba Bedib Dobi.”
Cái tên phức tạp tạo thành một đợt oanh tạc thông tin dày đặc, khiến đầu óc khán giả gần như đứng hình tại chỗ.
Còn chưa chờ bọn họ kịp thở một hơi, âm sắc thứ ba trong bài hát này đã xuất hiện.
Quốc vương: “Nói lại lần nữa xem” Thiếu niên: “Dara Benba Bedib Dobi” Quốc vương: “Có phải hay không, Dara Benba Bedib Dobi” Thiếu niên: “Đúng đúng, Dara Benba Bedib Dobi ~~~”
Oanh!!!!!
Oanh!!!!!
Oanh!!!!!
Khán giả cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
Ba loại âm sắc!
Hắn vậy mà một mình đóng ba vai.
Chỉ bằng một cái miệng, hát ra ba giọng hoàn toàn khác biệt!
Nhất là cái tên hiếm thấy, líu lưỡi, hack não kia.
Càng làm rung động mãnh liệt linh hồn bọn họ, phảng phất một giây sau linh hồn liền muốn xoắn ốc bay lên trời.
Trên ghế giám khảo.
Bốn vị đạo sư sắp ngồi không yên.
Chỉ ước gì có thể nhào tới mở bung đầu của hắn ra, xem thử hắn được cấu tạo thế nào.
Một diễn viên bảo tàng ngưu bức như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp trên võ đài của « Long Quốc Tương Lai Tinh ».
Mà khán giả dưới đài.
Lúc này tất cả đều gầm thét.
“Ngưu bức!!!” “Người biểu diễn ngưu bức (vỡ giọng).” “Tuyển thủ này là thần tiên à, đơn giản là quá thần rồi!” “Ngọa Tào hắn còn đang nhảy kìa, hắn di chuyển trên sân khấu.”
Trong khoảng nghỉ giữa đoạn một và đoạn hai của bài hát, Tô Tần nhảy theo tiết tấu âm nhạc, bắt đầu nhảy cực sung trên võ đài.
Mặc dù trong tân thủ gói quà lớn của hắn không có vũ đạo sẵn có, nhưng dựa vào trí nhớ kiếp trước.
Hắn đã dung hợp vũ bộ của « Cực Lạc Tịnh Thổ » vào bài hát này, đạt được hiệu quả ngoài mong đợi.
Quan Âm thủ.
Bươm bướm bộ.
Nhảy chính.
Xoay vòng.
Những động tác vũ đạo dứt khoát, mạnh mẽ lại bùng nổ, tràn ngập màu sắc tinh nghịch.
Trong nháy mắt kéo theo toàn bộ không khí hiện trường.
Rất nhiều khán giả đã không kìm nén được, đứng dậy lắc lư thân thể theo hắn.
Nhạc dạo qua đi, âm sắc thứ tư xuất hiện bất thình lình.
Lời dẫn chuyện.
Tương đương với giọng một người nam trẻ tuổi chừng hai mươi.
“Anh hùng Dara Benba, cưỡi lên con ngựa nhanh nhất” “Mang theo hy vọng của mọi người từ trong thành bảo xuất phát......”
Linh hồn khán giả vừa mới xoắn ốc bay lên trời còn chưa kịp trở về thân thể, lại bị đoạn biểu diễn này cuốn phăng lên trời.
Cái người này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?
Mới chỉ khoảng nửa phút thôi mà!
Hắn đã liên tục đóng bốn vai trò hoàn toàn khác biệt?
Nữ ca sĩ võng hồng hát nhép lúc nãy, đến xách giày cho hắn cũng không xứng.
Còn chưa đợi khán giả tiêu hóa hết cơn chấn động này.
Tô Tần lại bắt đầu phô diễn kỹ năng, liên tục chuyển đổi giọng với tần suất cao, đồng thời mang ra âm sắc thứ năm.
Cự long: “Ta là, Kuntukutakatikotsuwa Sirazon” Thiếu niên: “Một lần nữa” Cự long: “Kuntukutakatikotsuwa Sirazon” Thiếu niên: “Có phải là, bài Gwent đàn violin nướng tart trứng soda Marathon” Cự long: “Không đúng, là Kuntukutakatikotsuwa Sirazon ~~~”
Ngay sau đó là tiếng ngâm nga mỹ thanh duyên dáng, cùng với kiểu ngân giọng cao vút như nhảy vọt......
Giọng hát biến hóa đa dạng, thẳng thừng đẩy linh hồn khán giả lên trời cao.
Căn bản!
Không thể rơi xuống nổi!!!
“Trời ạ, hắn đã một mình đóng năm vai rồi, còn có thể kỳ quái hơn nữa không?” “Linh hồn của ta sắp bay khỏi chân trời rồi, thật là rung động quá đi!!!!” “Đây thật sự là thứ ta không cần mua VIP cũng có thể nghe sao? Quá mẹ nó ngưu bức, quá mẹ nó rung động.” “Sao mình lại thiếu hiểu biết thế này, một câu Ngọa Tào đi khắp thiên hạ, Ngọa Tào hồn của ta bay mất rồi.”
Không chỉ khán giả tê dại, người của tổ đạo diễn càng thêm tê liệt.
Miệng của bọn hắn từ lúc há ra đến giờ vẫn chưa khép lại được.
Lương Bân nhìn phó đạo diễn với vẻ mặt trách móc.
“Hậu trường chúng ta có ca sĩ xuất sắc như vậy, tại sao ngươi không đề cử cậu ta tham gia chương trình?” Phải biết « Long Quốc Mộng Thanh Âm » là một chương trình tuyển chọn tài năng ca sĩ từ tầng lớp bình dân, Tô Tần hoàn toàn có thể đăng ký tham gia.
Phó đạo diễn lúc này khóc không ra nước mắt.
“Ta chỉ biết bình thường hắn thích ngân nga vài câu, chứ đâu biết hắn lại lợi hại đến thế.”
Lương Bân không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.
“Lập tức nói cho người quay phim và biên tập viên, nhất định phải biên tập lại hoàn chỉnh đoạn biểu diễn này của hắn.” “Hôm nay xảy ra sự cố chương trình lớn như vậy, có thể chuyển bại thành thắng hay không đều trông cậy vào hắn cả.” “Còn nữa, trong vòng năm phút, ta muốn thấy toàn bộ tư liệu của hắn!”
Phó đạo diễn hối hả đi sắp xếp công việc.
Trên võ đài, Tô Tần đã hát xong một đoạn, lại bắt đầu tiến vào chế độ phô diễn kỹ năng điên cuồng.
Lời dẫn chuyện: “Thế là ——” Thiếu niên: “Dara Benba Bedib Dobi”......
“Quốc vương nghe nói, Dara Benba Bedib Dobi” “Hắn đánh bại, Kuntukutakatikotsuwa Sirazon” “Liền đem, Công chúa Mia Morasuna Dany Shirley Red” “Gả cho, Dara Benba Bedib Dobi”......
Nhịp trống ngày càng dồn dập.
Tiết tấu ngày càng nhanh.
Trực tiếp đẩy khán giả lên đến chín tầng mây.
Giờ khắc này, bọn họ cảm giác linh hồn mình đã thoát khỏi mọi ràng buộc.
Bay đến thế giới cực lạc tự do.
“Cứu mạng! Hắn hát gần 200 chữ trong hơn một phút, đây là tiết tấu muốn lên thiên đường rồi!!!!” “Không chỉ tiết tấu của hắn ngày càng nhanh, mà phát âm còn cực kỳ rõ ràng, quả thực là thần kỹ có được không.” “Tuyển thủ này tên là gì vậy, từ hôm nay trở đi ta muốn làm fan cứng của hắn.”
Điều đáng xấu hổ là, cho đến tận giờ phút này bọn họ mới phát hiện.
Bọn họ vậy mà không biết tên của người trên võ đài.
Nhưng mà, màn biểu diễn của Tô Tần vẫn chưa kết thúc,
“La la, Dara Benba, Công chúa Mia hạnh phúc như truyện cổ tích” “Bọn họ sinh hạ một đứa bé cũng ở trên trời xanh dần dần lớn lên.” “Để tránh phiền phức về sau, đứa bé được đặt tên là Vương Hạo Nhiên.” “Tên đầy đủ của hắn mười phần khó đọc, muốn đọc thì ngươi tự đọc đi ~~~~~~”
Bài hát vẫn còn tiếp diễn, Tô Tần đột nhiên xoay người.
Bật nhảy.
Giậm chân xuống.
Phanh ——
Động tác liền mạch một mạch mà thành.
Cú sốc mãnh liệt như cuồng phong quét qua, đánh tới phía khán giả với sức mạnh bài sơn đảo hải.
Soạt —— Toàn thể khán giả đứng bật dậy.
Trên mặt mỗi người đều mang vẻ ửng hồng khác thường.
Thật sự là bởi vì sau khi Tô Tần hát tốc độ cao xong, nốt ngân dài vững vàng cùng động tác bật nhảy giậm chân này.
Mang lại cho người ta sự rung động thị giác và thính giác quá quá mạnh mẽ.
Ngay lúc tất cả mọi người tưởng rằng bài hát này đã sắp kết thúc......
Tô Tần vậy mà hai tay làm ra động tác ôm trẻ con.
“Oe oe…… Oe oe……”
Hai tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh bay thẳng qua đỉnh đầu mọi người.
Ngay sau đó, một giọng dỗ dành đầy tình mẫu tử vang lên.
“Ngoan nào ——”
Nghe như một giọng nói dịu dàng.
Lại trực tiếp khiến đỉnh đầu vốn đã thả lỏng của khán giả phải giật tung lên.
Vô số người chấn kinh.
Vô số người ôm đầu.
Vô số người phát ra tiếng reo hò kịch liệt.
Mẹ ơi, trời đất ơi, hồn tôi đâu mất rồi?
Giờ này khắc này.
Khán giả đã không thể dùng lời nói nào để hình dung sự rung động trong nội tâm mình.
Tại hậu trường của ê-kíp chương trình.
Lương Bân quên ra lệnh, người quay phim quên chuyển cảnh, kỹ thuật viên âm thanh quên chỉnh bảng điều khiển......
Bọn họ tất cả đều mang vẻ mặt thành kính, giống như đang đi triều thánh mà nhìn chằm chằm Tô Tần trên võ đài.
Đúng lúc này.
Ánh đèn sân khấu từ đỉnh đầu Tô Tần chiếu xuống, khoác lên người hắn một vầng thần quang mang.
Lương Bân rốt cục hoàn hồn, đá một cước vào người phó đạo diễn.
“Nhanh nói cho tất cả mọi người, tên của hắn là Tô Tần.”
Một giây sau, một tiếng hô đột ngột vang lên tại hiện trường.
“Tô Tần, Tô Tần, Tô Tần!”
Ngay sau đó.
Tiếng hô vang như núi kêu biển gầm gần như muốn lật tung nóc nhà của trường quay.
“Tô Tần, Tô Tần, Tô Tần!” “Tô Tần, Tô Tần, Tô Tần!” “Tô Tần, Tô Tần, Tô Tần!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận