Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 36:Ngươi để cho ta làm con ngựa, không có nói cho ta biết ngươi còn biết cùng ngựa nói chuyện phiếm a

Chương 36: Ngươi để ta làm con ngựa, lại không nói cho ta biết ngươi còn biết nói chuyện phiếm với ngựa à?
« Long Quốc mộng thanh âm » mùa thứ hai, kỳ thứ bảy.
Vòng 8 chọn 6.
Chưa đến tám giờ tối, đã có vô số khán giả ngồi chờ trước TV, điện thoại, máy tính bảng, đợi chương trình phát sóng.
Hậu trường chương trình.
Khương Linh Chi đứng trong góc phòng hóa trang, lòng nóng như lửa đốt.
“Tô Tần ngươi đang làm cái gì vậy hả, có ai lại mặc khôi giáp lên sân khấu biểu diễn chứ?” “Nếu đưa cho ngươi một con ngựa, có phải ngươi còn định cưỡi ngựa lên sân khấu luôn không?” Tô Tần đang tự trang điểm khựng lại một chút.
“Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ, lần biểu diễn này nếu có thêm một con ngựa nữa thì hoàn mỹ rồi.” Biểu cảm của Khương Linh Chi lập tức cứng đờ.
“Không phải chứ, ta chỉ đùa với ngươi thôi, ngươi lại làm thật à?” Tô Tần dừng động tác trong tay, nói rất trịnh trọng.
“Ta vẫn luôn suy nghĩ làm sao tái hiện lại cái vẻ phóng khoáng, bi thương, hào hùng của chiến trường cổ xưa, bây giờ chỉ thiếu một con chiến mã.” “Trợ lý Khương, ngươi lập tức đi trao đổi với đạo diễn một chút, bảo hắn giúp ta kiếm một con chiến mã đến.” Mặt Khương Linh Chi lập tức biến thành màu mướp đắng.
“Ngươi là người thứ hai từ cuối lên sân khấu biểu diễn, tính ra chỉ còn khoảng hai tiếng đồng hồ, ai có bản lĩnh giúp ngươi kiếm được chiến mã đến đây chứ.” Nàng tha thiết khuyên can muốn đắng cả miệng, nhưng không chịu nổi ánh mắt thâm tình mà Tô Tần vừa thể hiện ra.
Hắn dịu dàng nhìn chằm chằm Khương Linh Chi, như muốn làm nàng tan chảy trong lòng mình.
“Linh Chi, ta tin là ngươi nhất định có cách, đúng không?” Khương Linh Chi cực kỳ muốn từ chối.
Thế nhưng hắn gọi ta là Linh Chi kìa, hắn dịu dàng như vậy, sao ta có thể để hắn thất vọng được?
Nàng hậm hực dậm chân một cái, nhanh chóng quay người đi ra ngoài.
“Ngươi chờ đó cho ta, ta lập tức đi nghĩ cách.” Nàng chạy đến một nơi cách xa đám đông, lén lút gọi một cuộc điện thoại bí mật.
“Cha, ta nhớ ngươi có một đại đội kỵ binh phải không?” “Bây giờ ta cần một con chiến mã để phối hợp biểu diễn, ngươi lập tức giúp ta đưa tới đi.” “Ngươi nói cái gì? Ngươi lại dám từ chối yêu cầu của nữ nhi bảo bối của ngươi?” “Ta cho ngươi nghe thử một đoạn bài hát của tiểu tử kia, nếu ngươi nghe xong mà không tự mình mang ngựa đến, coi như ta thua!!!” Bảy giờ năm mươi lăm phút tối.
Phòng trực tiếp của chương trình được mở, cộng đồng mạng như thủy triều tranh nhau tràn vào.
“Kỳ thứ bảy của Mộng Thanh Âm cuối cùng cũng đến rồi, cảm giác đợi tuần này thật là dài đằng đẵng.” “Rất mong chờ biểu hiện của Tô Tần trong kỳ này, lần này chắc chắn lại là hát bài mới tự sáng tác.” “Lần này chắc hắn sẽ hát hò nghiêm túc nhỉ, nếu lại hát mấy bài quái lạ hoặc thần khúc tẩy não thì không có lợi cho dư luận về hắn đâu.” Vì có quá nhiều người mong đợi, chương trình vừa bắt đầu phát sóng đã lại tạo ra kỷ lục số liệu mới.
Tỷ suất người xem đột phá 3%, số người xem trực tuyến trong phòng live vượt qua 40 triệu.
Không hề khoa trương, trong nước đã không có bất kỳ một chương trình giải trí nào có thể sánh ngang với « Long Quốc mộng thanh âm ».
Trong lúc các thí sinh khác đang thi đấu trên sân khấu, Tô Tần đang trao đổi với hệ thống trong đầu.
“Hệ thống, mua thuật cưỡi ngựa và Mã Ngữ cần bao nhiêu điểm nhân khí?” ——“Keng, kiểm tra thành công, thuật cưỡi ngựa cần 300 ngàn điểm nhân khí, Mã Ngữ cần 700 ngàn điểm nhân khí.” “Ngươi đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy à? Đắt thế?” ——“Kỹ năng hệ thống tặng hoặc giao dịch đều là vĩnh viễn. Sau khi túc chủ có được thuật cưỡi ngựa và Mã Ngữ, sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc tiến quân vào ngành điện ảnh truyền hình trong tương lai, tính thế nào cũng không lỗ.” “Vậy cũng đắt quá, ta quen mặc cả rồi, gộp lại thành gói 600 ngàn thì thế nào?” ——“Túc chủ còn trả giá nữa thì bán 1 triệu rưỡi!” “Ta cmn...... Cái hệ thống chó má này......” Nửa tiếng đồng hồ trước khi hắn lên sân khấu.
Khương Linh Chi dẫn theo một vị trung đội trưởng, dắt một con quân mã màu đen hùng tráng khỏe mạnh tiến vào hậu trường của ban tổ chức chương trình, khiến những người khác choáng váng.
“Ngọa Tào, tình huống gì thế này, sao con ngựa to như vậy lại vào hậu trường của chúng ta?” “Các ngươi nhìn quân hàm người kia kìa, đúng là trung đội trưởng, ai mà bá đạo vậy, có thể khiến ông ấy đích thân đưa quân mã tới.” “Họ đang đi về phía phòng huấn luyện của Tô Tần kìa, mà trợ lý Khương lại là trợ lý riêng của Tô Tần, chẳng lẽ Tô Tần lại định tung chiêu lớn?” “Ngọa Tào, lại là cái tên khốn đó, hắn còn muốn để chúng ta sống không hả?” Hai người dắt ngựa đi vào phòng huấn luyện chuyên dụng của Tô Tần, vừa gặp mặt, vị trung đội trưởng liền không nhịn được mà kinh hô một tiếng.
“Ngọa Tào! Nhạc Phi?” Ở trước mặt ông ấy.
Một Nhạc Phi trẻ tuổi toàn thân khoác khôi giáp, sắc mặt cương nghị, bá khí ngời ngời đang đứng trước mặt ông ấy.
Nhất là cây trường thương kia, dường như có thể đâm thủng ông ấy bất cứ lúc nào.
Thật sự là quá rung động!!!
Trợ lý Khương bật cười thành tiếng "phốc".
“Tào đại ca, hắn là Tô Tần muốn mượn ngựa của ngươi, không phải anh hùng dân tộc Nhạc Phi đâu.” “Không, hắn chính là Nhạc Phi.” Trung đội trưởng Tào Đống Lương vẫn kiên định cho là như vậy.
“Có điều con ngựa này của ta tính tình khá dữ dằn, người lạ muốn tiếp cận nó cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ làm quen, hắn chỉ còn lại hai mươi phút thì đủ sao?” Tô Tần đặt trường thương trong tay xuống, đi về phía ông ấy.
“Cảm ơn Tào Bài Trường đã đưa ngựa tới, xin ngươi yên tâm, ta muốn thuần phục nó chỉ cần ba phút là đủ.” Ông ~~~ Đầu Tào Đống Lương như nổ tung.
Ông ấy là người rõ nhất về người đồng đội chiến đấu mà mình ngày đêm huấn luyện.
Cái tính tình nóng nảy đó, làm sao có thể thuần phục trong ba phút được?
“Tào Bài Trường, nó tên là gì?” Lúc Tô Tần hỏi ông ấy, tay đã chậm rãi đưa về phía mặt con quân mã.
“Nó tên là Hắc Toàn Phong, là con ngựa nhanh nhất trong đại đội kỵ binh của chúng ta.” Tào Đống Lương nói xong liền căng thẳng nhìn chằm chằm vào tay Tô Tần, phòng khi Hắc Toàn Phong không phục thì ông ấy còn kịp thời khống chế.
Nhưng điều khiến ông ấy và Khương Linh Chi vô cùng bất ngờ là, Tô Tần lại bắt đầu nói thứ tiếng không phải tiếng người.
“@#¥\\U0026%\\u0026*~~” “@*%\\U0026%%\\u0026......” “@#¥%*\\U0026......!” Nhìn cảnh tượng hoang đường này, Khương Linh Chi ngây cả người.
“Chú Tào, Tô Tần đang làm cái quái gì vậy, chẳng lẽ hắn đang nói Mã Ngữ?” Tào Đống Lương cũng ngơ ngác.
“Ta không biết, ta cũng là lần đầu tiên thấy có người giao tiếp với ngựa kiểu này.” Chỉ có Tô Tần và Hắc Toàn Phong mới hiểu được ý nghĩa cuộc đối thoại giữa hai bên.
“Lão Hắc, ta cần ngươi phối hợp với ta trong một màn biểu diễn rất có ý nghĩa.” ——【 Kệ ngươi, lão tử tên là Hắc Toàn Phong, Lão Hắc nghe khó chịu chết đi được. 】 “Được được được, đại ca Hắc Toàn Phong, ngươi chắc chắn từng nghe tên Nhạc Phi rồi nhỉ? Ta cần ngươi phối hợp với ta đóng vai Nhạc Phi, thể hiện ra khí khái anh hùng dân tộc của Long Quốc chúng ta.” ——【 Lão tử là chiến mã, dựa vào cái gì mà phải phối hợp với một tên kép hát như ngươi biểu diễn, ngươi đang sỉ nhục thân phận của ta đấy. 】 “Chỉ cần ngươi chịu phối hợp với ta, ta sẽ dạy ngươi cách chạy nhanh hơn hai phần, để ngươi trở thành vua trong thiên quân vạn mã, ngựa trên toàn thế giới đều không đuổi kịp ngươi.” ——【 Điều kiện này không tệ, nếu ngươi dám lừa ta, đợi sau khi biểu diễn xong lão tử một móng đạp chết ngươi cái đồ bỏ đi này. 】 Cứ như vậy.
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Tào Đống Lương và Khương Linh Chi.
Tô Tần chỉ trò chuyện với Hắc Toàn Phong ba mươi giây, liền tung người nhảy lên lưng ngựa.
“Giá!” “Hắc Toàn Phong, giơ móng trước lên làm dáng đẹp trai cho lão tử xem nào.” Hí hí —— Hắc Toàn Phong giơ cao móng trước, đầu ngựa ngẩng cao.
Tô Tần cưỡi trên lưng ngựa, tư thế hiên ngang.
Tào Đống Lương nhìn mà trợn mắt há mồm.
“Hắc Toàn Phong ngay cả đại đội trưởng của chúng ta còn không trị được, sao lại nghe lời Tô Tần như vậy?” “Còn thuật cưỡi ngựa này của hắn là học từ ai? Sao trông còn lợi hại hơn cả ta vậy?” Ông ấy đang trăm mối không thể lý giải thì phó đạo diễn vội vã đẩy cửa bước vào.
“Tô Tần, ngươi chuẩn bị xong chưa, sắp đến lượt ngươi lên sân khấu rồi.” Kết quả hắn vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp khoảnh khắc Tô Tần thúc ngựa, sợ đến mức ngồi phịch xuống đất.
“Ngọa Tào!” “Nhạc Phi đại tướng quân!” “Ta đầu hàng, ngài đừng giết ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận