Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 355:Lang Vương rung động diễn kỹ, đây là muốn phong thần tiết tấu

Chương 355: Diễn kỹ rung động của Lang Vương, đây là tiết tấu muốn phong thần
Lang Vương nghểnh đầu đi tới.
Dùng ánh mắt nhân tính hóa nhìn thoáng qua Tô Tần.
——“Ngươi muốn làm gì, đừng quá đáng quá đấy.” Tô Tần mỉm cười, chủ động đưa tay phải ra.
“Đến đây, bắt tay nào.” “Quay người lại, đúng rồi, trước xoay trái rồi lại rẽ phải.” “Lại nhảy một cái cho bọn họ xem.” Mẹ nó, lại xem Lang Vương này như chó con mà chơi đùa sao?
Lang Vương nghe khẩu lệnh của Tô Tần xong thì trong bụng đầy tức giận.
Nhưng vừa nghĩ đến nỗi sợ hãi khi bị Tô Tần một quyền đánh lui trước đó, cùng lời hứa đã tự miệng chấp thuận với Tô Tần, nó chỉ đành ngoan ngoãn phối hợp.
Nhưng khi nhân viên đoàn làm phim tận mắt nhìn thấy Lang Vương phối hợp với Tô Tần làm những động tác này hệt như một chú Husky, tất cả mọi người đều choáng váng.
“Ta đi, đạo diễn nói thật đó à, hắn thế mà lại có thể giao tiếp được với sói.” “Chuyện này quá vô lý rồi, đây chính là sói hoang dám săn giết cả người đấy, vậy mà trước mặt hắn lại bị đùa giỡn như một con Husky.” “Các huynh đệ ai hiểu cho không, lát nữa là đến cảnh đối đầu giữa ta và đàn sói rồi, đám này tuyệt đối đừng sơ sẩy cắn chết ta đấy.” Dịch Dương Thiên Hỉ là người mới chuyển từ ca sĩ sang lĩnh vực điện ảnh truyền hình, kinh nghiệm quay phim của hắn vốn không nhiều.
Bây giờ nhìn thấy nhiều con ác lang sống sờ sờ đang nhe răng trợn mắt với hắn như vậy, thiếu chút nữa là dọa hắn tè ra quần.
Thực tế không chỉ hắn, nội tâm các diễn viên khác cũng vô cùng bất an.
Đóng cảnh đối đầu với sói, đây tuyệt đối là lần đầu tiên của bọn họ từ trước đến nay.
Ngay cả huấn luyện viên và chỉ đạo chiến thuật của bọn họ là Sói Đen, cũng không khỏi đi tới trước mặt Tô Tần để xác nhận.
“Đạo diễn, đóng cảnh đối đầu với sói hoang không phải chuyện đùa, bọn chúng đều là súc sinh, không cẩn thận là sẽ làm người khác bị thương.” Trong quãng đời quân ngũ của mình, hắn cũng đã gặp sói nhiều lần, mỗi lần đều phải hết sức cẩn thận.
Chính vì họ từng chiến đấu với sói hoang, cũng từng giết sói, nên mới biết lũ sói hoang này nguy hiểm với con người đến mức nào.
Trong điều kiện một chọi một, người bình thường phần lớn không đấu lại sói.
Còn khi bị một bầy sói bao vây tấn công, người bình thường trăm phần trăm sẽ chết dưới miệng sói.
Tô Tần cũng biết bọn họ đang lo lắng điều gì, để việc quay phim có thể tiến hành thuận lợi, hắn phải trấn an tâm lý cho mọi người thật tốt.
“Mọi người cứ yên tâm, những con sói này đều là bằng hữu của ta, chúng sẽ phối hợp với chúng ta quay phim, và tuyệt đối sẽ không gây tổn thương cho các ngươi.” “Đương nhiên ta cũng biết, dù ta nói vậy các ngươi cũng chưa chắc yên tâm, cho nên ta đã mua bảo hiểm mười triệu cho mỗi người các ngươi.” Nghe Tô Tần nói vậy, nỗi lo của họ cuối cùng cũng tạm thời lắng xuống.
Nhưng để những con sói này hoàn toàn có được sự tin tưởng của họ, chỉ có thể thông qua quá trình quay phim, tiếp xúc lâu dài với chúng mới được.
Để đảm bảo vạn vô nhất thất, Tô Tần lại dặn dò tỉ mỉ với đàn sói, liên tục yêu cầu chúng chỉ được thể hiện khí thế hoang dã, nhưng không được thực sự làm người bị thương.
“Tốt, các đơn vị chuẩn bị, quay phim bắt đầu ngay!” Dưới sự hỗ trợ của kỹ năng đạo diễn chuyên nghiệp, năng lực điều hành hiện trường của Tô Tần rất mạnh mẽ.
Chỉ trong vài phút, hắn đã sắp xếp xong công tác chuẩn bị cho lính đặc chủng và đàn sói.
“Chuẩn bị, Action!” Theo lệnh của phó đạo diễn, việc quay phim chính thức bắt đầu.
Cảnh này diễn ra sau khi phó đội trưởng Chiến Lang khăng khăng hành động, rơi vào bẫy đã giăng sẵn của “Hồng Quân” khiến toàn quân bị diệt.
Câu chuyện về tiểu đội Chiến Lang gồm ba người Tô Tần (vai Lãnh Phong), Dịch Dương Thiên Hỉ và Sói Đen, trên đường rút lui sau khi thực hiện nhiệm vụ "trảm thủ" thì bị đàn sói vây công.
Trung đội trưởng Chiến Lang Long Tiểu Vân đang chỉ huy tại trung tâm đầu tiên phát hiện họ gặp rắc rối, lập tức liên hệ với đơn vị “Hồng Quân” gần đó điều động trực thăng chi viện.
Nhưng chiếc trực thăng gần nhất cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Nhưng xung quanh ba người có đến gần trăm con sói hoang đang vây chặt, chiến đấu vô cùng căng thẳng, căn bản không thể chờ được ba mươi phút.
Phanh phanh phanh!!!
Một loạt đạn giả bắn ra vang trời dù có thể tạm thời dọa lui đàn sói, nhưng vì chúng không bị thương, lũ sói thông minh lập tức phát động đợt phản công thứ hai.
Hơn nữa, đợt tấn công cường mãnh thứ hai này khí thế cực kỳ hung hãn, trận chiến càng thêm kịch liệt.
Các thành viên đoàn phim có mặt tại đó nhìn thấy thế công mãnh liệt như vậy, đều thay họ mà toát mồ hôi lạnh.
“Trời ạ, cái này đáng sợ quá, ba người chiến đấu với cả một bầy sói hoang, thật không dám tưởng tượng.” “Cũng may là đang quay phim, nếu gặp thật thì chắc chắn toi mạng rồi, đừng nói là đánh lại, ngay cả cơ hội chạy thoát cũng không có.” “Các ngươi mau nhìn Lãnh Phong kìa, hắn và Lang Vương chiến đấu phối hợp tốt quá, thậm chí không nhìn ra chút nào là đang diễn cả, chỉ nhìn thôi đã sợ chết khiếp rồi.” Tô Tần và Lang Vương vốn đã từng chiến đấu một lần, và kết quả là Lang Vương đã bại trận.
Bây giờ là lần chiến đấu thứ hai giữa họ, mặc dù có yếu tố phối hợp diễn xuất, nhưng ai dám nói Lang Vương không có ý muốn chứng minh lại thực lực của mình chứ?
Để thể hiện uy nghiêm của Lang Vương, lần này nó tung ra toàn bộ bản lĩnh của mình.
“Ngao ô ~~~” Lang Vương gầm lên giận dữ, lao tới tấn công Lãnh Phong lần nữa.
Cuộc đối đầu giữa người và sói triệt để đi vào giai đoạn cao trào.
Lãnh Phong cắm lưỡi lê lên tường, thân đao ưỡn ra, một luồng chiến ý cường hãn vô song bộc phát từ trên người hắn.
Trong khoảnh khắc này, Lang Vương vốn không sợ cả hổ báo sư tử, vậy mà trong đáy lòng lại dâng lên một tia sợ hãi.
Nhưng vì chiến thắng của bầy sói, trận chiến này nó buộc phải xông lên.
“Giết!!!” Lãnh Phong cũng gầm lên giận dữ, cầm lưỡi lê xông về phía Lang Vương.
Thân thể Lang Vương nhảy vọt lên cao, lợi dụng toàn bộ trọng lượng cơ thể mà bổ nhào xuống mãnh liệt.
Lãnh Phong thì cố hết sức hạ thấp người, lợi dụng chênh lệch độ cao giữa hai bên để tạo ra sát cơ.
Ngay lúc Lang Vương rơi xuống, hắn dùng sức đâm lưỡi lê trong tay tới.
Phốc thử ~~~ Lưỡi lê trực tiếp đâm vào cơ thể Lang Vương, xuyên thủng trái tim nó.
Lang Vương vừa mới hung mãnh như hổ, trong khoảnh khắc đã bị Lãnh Phong xiên trên mũi lê như một cái chăn bông.
Trong giờ phút hấp hối, đôi mắt Lang Vương lóe lên đủ loại cảm xúc phức tạp như sợ hãi, không cam lòng và khó tin.
Nó không tin mình, đường đường là một Lang Vương, lại cứ thế tùy tiện bị con người kết liễu.
“Ngao ô ~~~” Nó dùng chút sức lực cuối cùng cất lên một tiếng kêu rên, đó là nó đang khuyên đàn sói rút lui, bảo chúng đừng ham chiến nữa, đừng hy sinh vô ích nữa.
“Thế giới này, thật đáng để lưu luyến làm sao ~~~” Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lang Vương bị đâm xuyên tim đã hoàn toàn nhắm mắt xuôi tay.
Những con sói hoang khác thấy Lang Vương đã chết, nhìn vị vua của mình lần cuối, mang theo nỗi nghẹn ngào vô hạn mà tan tác như chim vỡ tổ, lập tức chạy biến mất không còn tăm hơi.
“Cắt!” “Tốt, rất tốt, cảnh này quay thật sự quá tuyệt vời!” Phó đạo diễn đã hô cắt, đồng thời nhìn vào màn hình giám sát mà không ngừng tán thưởng cảnh quay này.
Mà không hề hay biết, những người khác trong đoàn làm phim đều đã bị Lãnh Phong, bị Lang Vương làm cảm động sâu sắc.
Nhất là tình cảm toát ra trong mấy giây cuối cùng đó, đủ khiến cho những diễn viên như họ phải xấu hổ vô cùng.
“Trời ơi, diễn xuất của Lang Vương đỉnh quá, là một diễn viên, ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn.” “Chậc chậc, tiếng kêu nghẹn ngào và ánh mắt cuối cùng kia của Lang Vương thật sự quá tuyệt, đáng để ta học hỏi cả đời.” “Thật không dám tưởng tượng đạo diễn và Lang Vương lại có thể phối hợp ăn ý đến mức không chê vào đâu được như vậy, chờ đến khi đoạn phim này được chiếu lên, chắc chắn sẽ khiến bao nhiêu người phải kinh ngạc há hốc mồm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận