Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 112:Phát hiện thiên tài âm nhạc hạt giống, đào được Đại Minh mộ táng

Chương 112: Phát hiện hạt giống thiên tài âm nhạc, đào được mộ táng Đại Minh
Trải qua hai giờ đồng hồ đào móc.
Trong tình huống sau đó lại được hỗ trợ thêm bởi hai máy xúc, Tô Tần cuối cùng cũng đào tới đáy giếng cạn.
Trong khoảng thời gian hai giờ này, chuyện Tô Tần lái máy xúc với kỹ thuật siêu thần đã lan truyền xôn xao sôi sục trên mạng internet.
Top 1 bảng tìm kiếm nóng luôn ở vị trí cao, đồng thời trực tiếp thu hút vô số người già trẻ có “giấc mơ máy xúc” tràn vào phòng trực tiếp.
Không chỉ phòng trực tiếp của « Hướng Vãng Đích Sinh Hoạt » có lượng người xem trực tuyến đột phá 80 triệu, mà ngay cả các kênh tiếp sóng khác cũng có đến hàng chục triệu người xem.
Lưu lượng và sức hiệu triệu khủng bố như vậy, một lần nữa khiến mọi người nhận thức được sự kinh khủng của Tô Tần.
Nhưng điều mọi người vẫn quan tâm hơn cả là sự an toàn tính mạng của tiểu nữ hài.
Tại hiện trường chương trình.
Khi nhân viên chữa cháy tiểu ca ca đưa tiểu nữ hài ra khỏi giếng cạn, tất cả mọi người lập tức bộc phát ra những tiếng hô vang như núi kêu biển gầm.
“A, thành công rồi, chúng ta thành công rồi.” “Đây là lần đầu tiên ta tự mình tham gia cứu người, cảm giác này thật quá tuyệt vời.” “Tô Tần ngưu bức, nhân viên chữa cháy ngưu bức, Tiểu Nha cuối cùng cũng được cứu rồi.”
Là người trong cuộc, người nông phụ ôm tiểu nữ hài khóc rống một trận, rồi lại an ủi nàng mười mấy phút.
Đợi đến khi thể lực và tinh thần của nàng hồi phục gần như hoàn toàn, bà liền kéo nàng đến trước mặt Tô Tần và các nhân viên chữa cháy.
“Tiểu Nha, nhanh hướng ân nhân cứu mạng của ngươi dập đầu nói lời cảm tạ.” “Hôm nay nếu không phải bọn hắn, ngươi liền không bao giờ gặp lại được nãi nãi nữa.”
Tiểu nữ hài trông khoảng ba bốn tuổi, dụi đôi mắt khóc đến đỏ hoe, tội nghiệp nhìn các nhân viên chữa cháy.
“Tạ ơn phòng cháy thúc thúc, cám ơn các ngươi đã cứu ta.” Ngay lúc mọi người đang kỳ quái tại sao nàng lại bỏ sót mỗi Tô Tần, thì nàng lại mở miệng.
“Tạ ơn Tô Tần ca ca.” “Tô Tần ca ca ta biết ngươi, ngươi là lớn lớn lớn người tốt.”
Lớn lớn lớn người tốt.
Nghe được từ hình dung độc nhất vô nhị này, tất cả mọi người đều bật cười.
Ngay cả bản thân Tô Tần cũng vô cùng kinh ngạc, xoa đầu nàng, cười hỏi.
“Tiểu muội muội, ngươi biết ta nha?”
Tiểu Nha rất trịnh trọng gật gật đầu.
“Biết nha, ta thường xuyên nhìn thấy ngươi trên TV mà.” “Ngươi rất tốt rất tốt, đã giúp đỡ rất nhiều rất nhiều người.” “Ai nha, đúng rồi, ta còn biết hát bài hát của ngươi nữa đó.”
Tô Tần kinh ngạc.
Ánh mắt mọi người cũng đều tập trung vào người tiểu nữ hài này.
Nha đầu này trông còn nhỏ như vậy, thế mà lại biết hát bài của Tô Tần?
Tô Tần vui vẻ nhìn tiểu nữ hài, khích lệ nói.
“Ngươi còn biết hát bài của ta à, vậy ta thật sự quá vinh hạnh rồi.” “Ngươi có thể hát vài câu cho chúng ta nghe bây giờ được không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Tiểu nữ hài hưng phấn đáp ứng, lập tức bắt đầu biểu diễn.
“Quốc vương cao hứng phi thường” “Vội hỏi tên của hắn” “Người trẻ tuổi nghĩ nghĩ” “Hắn nói bệ hạ ta gọi” “Đạt kéo băng a Bedib Dobi” “Nói lại lần nữa xem” “Đạt kéo băng a Bedib Dobi” “Có phải hay không đạt kéo băng a Bedib Dobi......”
Tiểu Nha tại chỗ vừa hát vừa nhảy múa, nhảy rồi lại hát, hưng phấn khoa tay múa chân.
Nàng còn không biết, màn biểu diễn này của nàng trong mắt hàng chục triệu người là một sự tồn tại nghịch thiên đến mức nào.
Khi người ở hiện trường còn đang trợn mắt há mồm, trong phòng trực tiếp đã sớm vỡ tổ.
“Ông trời ơi, nàng vậy mà hát đúng hoàn hảo từng lời ca, điều này cũng quá nghịch thiên rồi.” “Không sợ các vị chê cười, bài hát này ta luyện cả tuần lễ còn không nhớ nổi cái tên người phức tạp như vậy, một bé búp bê nhỏ thế này lại có thể hát chuẩn xác như vậy, ngươi dám tin không?” “Nghịch thiên, quá nghịch thiên rồi! Đứa bé này có tư chất của Âm Nhạc Đại Đế, thật hy vọng Tô Tần có thể thu nàng làm đồ đệ a.” “Mặc dù giai điệu nàng hát chưa đúng lắm, nhưng cũng không che giấu được chút thiên phú nào của nàng, ta cũng hy vọng Tô Tần có thể thu nàng làm đồ đệ.”
Không chỉ cư dân mạng nghĩ như vậy, mà ngay cả các khách mời minh tinh ở hiện trường cũng nghĩ như vậy.
“Tô Tần, cô bé này thật có linh khí, hay là ngươi thu nàng làm đệ tử nhập môn đi.” “Đúng vậy đó Tô Tần, nàng chắc là đứa trẻ có thiên phú âm nhạc nhất mà ta từng thấy, đây tuyệt đối là một viên ngọc thô.”
Đối mặt với sự gợi ý của mấy người bạn tốt này, Tô Tần lại có chút khó xử.
“Vẫn nên để nàng đi học cho giỏi thì hơn, chỉ có tri thức mới có thể thay đổi vận mệnh, bây giờ mà bảo nàng đi ca hát sẽ chỉ hủy hoại nàng thôi.” Không kể đến những minh tinh lưu lượng dựa vào lăng xê để ra mắt, lời này của hắn là cực kỳ chính xác.
Các nghệ thuật gia thế hệ trước, bao gồm cả những đại lão bây giờ có thể đạt được danh hiệu ảnh đế, ảnh hậu, thiên vương, thiên hậu, không có mấy ai là không có văn hóa cả.
Để Tiểu Nha nhỏ như vậy đã tiếp xúc âm nhạc mà bỏ bê việc học, chuyện này đối với nàng cũng không phải là chuyện tốt.
Tuy nhiên, Hà lão sư, người nhanh trí này, rất nhanh đã nghĩ ra một biện pháp cân nhắc.
“Thật ra trẻ con bây giờ, nhất là ở thành phố, đa số sau khi đi nhà trẻ là bắt đầu một đống lớn các loại hứng thú ban, huấn luyện ban, cũng không hẳn là ảnh hưởng đến việc học của trẻ.” “Nếu như ngươi có thể đồng thời với việc nàng đi học bình thường, lại bồi dưỡng và phát triển thiên phú âm nhạc của nàng, đối với nàng mà nói đó tuyệt đối là một hành động vĩ đại thay đổi vận mệnh.”
Cách nói của nàng nhận được sự tán đồng của tất cả mọi người, nhất là người thành phố, đối với “bóng ma” tuổi thơ kiểu này tràn đầy đồng cảm.
Một bên là bài tập viết không hết, một bên là hứng thú ban, huấn luyện ban học không xuể.
Lấy cái cớ mỹ miều là không thể để con trẻ thua ngay tại vạch xuất phát.
Nếu như Tô Tần cũng áp dụng phương án này, mà Tiểu Nha lại đúng lúc có hứng thú, thì đó không nghi ngờ gì là cách làm vẹn cả đôi đường.
Tô Tần suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng đã đồng ý.
“Hướng suy nghĩ này ta thấy không có vấn đề, nhưng vẫn phải xin ý kiến đồng ý của cha mẹ nàng.” “A di, ngươi có rảnh thì cùng ba mẹ Tiểu Nha thương lượng một chút, thương lượng xong thì gọi điện thoại cho ta.”
Mãi đến lúc này, người nông phụ kia mới biết Tô Tần và những người này vậy mà đều là đại minh tinh.
Mà cháu gái bảo bối của bà, đã đi đến bước ngoặt của vận mệnh.
Chuyện này tạm thời coi như có một kết thúc, Tô Tần một lần nữa leo lên máy xúc chuẩn bị lấp đất lại.
Nhưng ngay khi hắn vừa đào được mấy xẻng.
“Keng~~~” Tiếng va chạm lớn thu hút sự chú ý của mọi người.
Phòng trực tiếp như nước lạnh đổ vào chảo dầu nóng, trong nháy mắt sôi trào.
“Ta đi, Tô Tần không phải là đào được cái gì rồi chứ?” “Có phải là đào được đồ cổ không? Thế thì chẳng phải kiếm bộn rồi à?” “Có thể là đào được lăng mộ đế vương không chừng, đây tuyệt đối là tin tức lớn.” “Vị lão huynh nào vừa nãy nói Tô Tần sẽ đào ra thứ gì đó đâu nhỉ, mời đi ra nhận một lạy của ta.”
Tại hiện trường đào móc, tất cả mọi người đều chạy tới hóng chuyện.
“Tô Tần mau dừng lại, ngươi hình như đào phải cái gì rồi.” “Trông như một tấm bia đá, nhưng không phân biệt được là cổ đại hay hiện đại.” “Không đúng, không phải bia đá, là Thạch Quan, đây chắc chắn là đồ cổ đại.”
Đám đông ngươi một lời ta một câu, nhao nhao suy đoán lai lịch của vật đó.
Tô Tần xuống khỏi máy xúc định bụng xem xét kỹ hơn, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt quét đến Thạch Quan, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở máy móc.
“Keng! Chúc mừng túc chủ đào được, Đại Minh mộ táng.”
Mộ táng Đại Minh?
Tô Tần lập tức hứng thú.
Từ khi rút thưởng nhận được kỹ năng Thần cấp văn vật tinh thông, hắn vẫn chưa sử dụng tới kỹ năng đó.
Hôm nay nếu đào ra được bảo bối gì đó của Minh Triều, chẳng phải là có thể thỏa sức thể hiện một phen sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận