Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 61:Ai nói hắn làm đồ ăn lật xe ? Van cầu ngươi làm người a!!!

Chương 61: Ai nói hắn làm đồ ăn thất bại? Van cầu ngươi làm người đi!!!
“Keng, chúc mừng túc chủ đã kích hoạt kỹ năng ẩn —— hoa thức mì sợi.” “Nhắc nhở: Kỹ năng này có thể giúp túc chủ gia tăng nhân khí, thu hoạch được càng nhiều người hâm mộ yêu thích.” Tiếng hệ thống vừa dứt.
Một đoạn ký ức liền tràn vào trong đầu Tô Tần, phảng phất như mọi cơ quan trên người hắn đều tích cực hưởng ứng.
Đầu óc: Học xong rồi.
Mắt: Học xong rồi.
Tay: Học xong rồi.
Chân: Học xong rồi.
Tô Tần: … Sao ta lại cảm thấy các ngươi không mọc trên người ta nhỉ?
Nhưng dụ hoặc ở ngay trước mắt, Tô Tần còn có thể nói gì đây?
Múa thôi!
Làm thôi!
Hắn nở nụ cười tự tin với thợ quay phim.
“Hoa thức mì sợi đúng không? Ngươi xem thử có phải làm như vậy không?” Hắn giơ hai tay lên, sợi mì thô dày ban đầu liền bị hắn vung lên cao.
Sau đó hai chân khẽ động, lắc lư với dáng vẻ phong tao.
Tiếp theo là gập lại, kéo dài.
Rồi lại gập lại, lại kéo dài.
Dưới kỹ thuật làm mì phong tao của hắn, sợi mì vốn thô to đã biến thành bốn sợi, tám sợi, mười sáu sợi… Mỗi lần gập lại đều là tăng trưởng theo cấp số nhân.
Đến khi Tô Tần dừng lại, vắt mì đã biến thành một triệu sợi tơ bạc treo trên tay hắn.
Thợ quay phim bừng tỉnh khỏi cơn kinh ngạc, vội vàng đẩy ống kính về phía trước, cẩn thận thu lại mọi chi tiết.
Trong phòng trực tiếp.
Cằm của đám dân mạng rơi vỡ đầy đất.
“Ngọa Tào! Mì một triệu tơ bạc trong truyền thuyết! Hắn vậy mà làm được!” “Ta vừa rồi cứ mải đếm số lần hắn gập đôi, khoảng chừng 21 lần, nói cách khác những sợi mì mỏng này thật sự có hơn 1 triệu sợi.” “Ta cmn chứ, Tô Tần rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Ta vốn chỉ mong chờ hắn làm ra món hắc ám thức ăn thôi, vậy mà hắn trực tiếp cho ta một cái vương tạc?” Thế nhưng!
Thao tác còn phong tao hơn của Tô Tần đã tới.
Chỉ thấy tay trái hắn kéo một triệu sợi tơ bạc, tay phải cầm một tờ giấy nhẹ nhàng thổi một cái.
Phù —— Những sợi mì tinh tế đó lập tức bay phấp phới như những sợi tơ tóc.
Oanh!!!
Oanh!!!
Oanh!!!
Thế giới quan của đám dân mạng đều bị chấn động sụp đổ.
“Ngọa Tào! Ngọa Tào! Ngọa Tào! Mì này lại có thể nhẹ như vậy?” “Phá vỡ tam quan rồi, vách quan tài của Newton sắp không đậy nổi rồi!” “Cái này cmn không phải mì sợi, đây là tiên dược chứ, ăn một miếng chắc chắn có thể mọc mệnh trăm tuổi.” “Thợ quay phim hỏi giúp tô mì này hắn bán bao nhiêu tiền đi, 1 triệu một bát có bán không?” Trong phòng bếp.
Tô Tần đặt sợi mì đã kéo xong sang một bên, sau đó lại liên tiếp kéo thêm ba phần nữa.
Thấy Khương Linh Chi và Hạ Thiên Tuyết vẫn chưa ra, hắn lại bắt đầu nấu cháo thịt bò trong nồi đất.
Nhưng khi đám dân mạng thấy hắn bỏ đồ vào trong cháo, bình luận lại bùng nổ.
“Ngọa Tào, bỏ đậu phộng giã nát và tương vừng vào cháo thịt bò là thao tác gì vậy? Món này ăn được không?” “Trong phòng trực tiếp có đầu bếp chuyên nghiệp nào không? Ai đến phổ cập kiến thức cho ta với?” “Là một người Triều Sán chính gốc, tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho các người biết, tương vừng đích thực là linh hồn của món sinh lăn cháo, bỏ vào hay không khác biệt cực kỳ lớn. Nhưng cái bước bỏ đậu phộng giã nát vào cháo của Tô Tần thì tôi thật sự không hiểu nổi, ngồi chờ đại lão phân tích.” “Đây có thể là bí kíp nhà bếp của Tô Tần không? Đừng nói nữa, đánh dấu lại đã.” Không bao lâu sau.
Khi Tô Tần nấu xong cháo, Khương Linh Chi cũng dẫn theo Hạ Thiên Tuyết đi ra.
“Oa, thơm quá đi!” Hạ Thiên Tuyết giống như một chú mèo con ngửi thấy mùi vị, nhanh chân đi về phía nhà ăn.
Thợ quay phim lia ống kính qua, hai mỹ nhân vừa tắm xong lập tức khiến đám dân mạng không ngừng hú hét kinh ngạc.
“Tiên nữ! Tiên nữ hạ phàm!” “Trợ lý Khương đẹp quá, nàng mặc đồ ở nhà vậy mà còn xinh đẹp hơn gấp nhiều lần so với mặc đồ công sở.” “Thiên Tuyết muội muội mới là tiểu tiên tử được không hả, sau khi trút bỏ vẻ u buồn, nàng phảng phất như biến thành người khác, toàn thân trên dưới đều tỏa ra sức sống.” “Ngạch, đàn ông các ngươi quả nhiên đều là lũ háo sắc, chẳng lẽ chúng ta không nên chú ý đến tài nấu nướng của Tô Tần sao?” Tô Tần thấy các nàng đi ra, lập tức tươi cười đón chào.
“Các ngươi đợi một lát, ta nấu mì là xong ngay.” Hắn đem bốn phần mì tơ bạc trụng chín hoàn toàn, sau đó vớt thịt bò đã hầm xong cắt thành phiến bày lên trên.
Cuối cùng, trong bát mì sợi, hắn đặt thêm cọng hoa tỏi non, rau thơm, củ cải thái lát và nước sốt ớt.
Chan nước dùng thịt bò lên.
Xoảng —— Một bát mì sợi Lan Châu chính tông chính thức ra lò.
Hương thơm mềm mại lượn lờ kia phảng phất như có thể xuyên qua phòng trực tiếp, chui vào trong mũi của bọn họ.
Hút soạt —— Hút soạt —— Hút soạt —— Trong phút chốc.
Khắp màn hình đều là tiếng nuốt nước miếng.
Tô mì hấp dẫn kia phảng phất như tỏa ra mùi hương đậm đà, không ngừng khơi gợi con thèm trùng trong bụng đám dân mạng.
“Một thanh, hai trắng, ba đỏ, bốn vàng, năm xanh, tất cả đặc điểm của mì sợi Lan Châu nó đều phù hợp, tô mì này đơn giản là tuyệt!” “A a a cứu mạng a, ai hiểu được nỗi thống khổ của ta khi phải đi làm ca sáng sớm mà lại thèm ăn mì sợi Lan Châu cơ chứ.” “Hu hu hu các ngươi đừng cản ta, ta muốn gả cho Tô Tần, coi như hắn để cho ta làm thiếp cũng nhận.” “Huynh đệ trên lầu ngươi tỉnh táo lại đi, Tô Tần không chấp nhận nam.” Tô Tần hoàn toàn không hay biết gì về những cuộc thảo luận trong phòng trực tiếp, lần lượt bưng cháo thịt bò sinh lăn và mì sợi lên bàn.
Khương Linh Chi và Hạ Thiên Tuyết làm sao còn nhịn được nữa?
Sau khi thổi nguội một chút, lập tức ăn từng ngụm từng ngụm.
“Hù… Món cháo thịt bò này đơn giản là tuyệt vời, vừa đậm đà vừa ngọt thơm. Cháo thì sánh đặc, thịt bò thì mềm mượt, hạt đậu phộng thì giòn tròn, mấy loại cảm giác hòa quyện lại đơn giản là vô địch. Còn có mùi thơm nồng đậm này là do tương vừng tạo ra phải không? Ta đơn giản là yêu chết cái mùi vị này, cả đời này chưa từng được ăn món cháo nào ngon như vậy.” Ai mà tin được chứ.
Một đại mỹ nữ lúc này lại đang ở trước mặt hàng triệu dân mạng, ăn uống thả cửa mà không hề giữ chút hình tượng nào.
Nếu ai dám nói đây là nàng giả vờ, đám dân mạng sẽ trực tiếp cho hắn một cái tát vang dội.
So sánh với đó.
Hạ Thiên Tuyết có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Nhưng ngay khi mọi người đều nghĩ rằng nàng sẽ lặng lẽ ăn hết tô mì… Nàng cũng phát điên rồi.
“Hút soạt…” “Hút soạt…” “Hút soạt…” “Nấc…” Chưa đầy năm phút.
Một triệu sợi mì tơ bạc trong bát nàng đã bị ăn sạch sẽ, ngay cả một giọt canh cũng không còn.
Sau khi thỏa mãn ợ một cái, trong mắt nàng mới lộ ra vẻ sùng bái.
“Tô Tần ca ca, ngươi thật lợi hại, đây là món mì ngon nhất trên đời này mà ta từng ăn.” “Mì rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng ăn vào vẫn có một chút kình đạo.” “Thịt bò rất thơm, rất ngon, giống như trong sách nói vậy, ăn một miếng là mồm miệng thơm ngát.” “Còn có nước sốt ớt kia thơm quá đi, ta cảm thấy nó chính là linh hồn của tô mì này, ngay cả ta không thích ăn cay cũng không khống chế nổi.” “Tô Tần ca ca, cảm ơn ngươi đã làm bữa sáng cho ta.” Trong phòng trực tiếp.
Khán giả đã hóa điên.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, van cầu các ngươi đừng nói nữa, ta thật sự rất thèm, rất đói a.” “Tô Tần tên này không phải người mà, nghe hắn hát là hưởng thụ, nhưng xem hắn làm mỹ thực đúng là tự tìm đau khổ!” “Không ngờ kiến thức cả đời của Thiên Tuyết muội muội đều dùng để khơi gợi con thèm trùng của ta, ta hận a.” “Ngọa Tào, thợ quay phim ngươi làm cái gì vậy, ai bảo ngươi đặt máy quay xuống, đừng nói cả ngươi cũng ăn luôn nha!” Nhưng người quay phim làm sao còn quan tâm đến phòng trực tiếp nữa?
Khi hắn nghe Tô Tần nói có một tô mì để dành cho hắn.
Hắn chẳng còn đoái hoài gì nữa.
“Hút soạt…” “Hút soạt…” Từng tiếng húp mì như gió bão vang lên, khiến tâm trạng của đám dân mạng đều bùng nổ.
Đợi đến khi bữa sáng kết thúc.
Tô Tần được Khương Linh Chi sắp xếp cho một phòng khách để ngủ bù, buổi trực tiếp lần này cũng chính thức tuyên bố kết thúc.
Nhưng trên mạng internet.
Theo sau các bài đăng của những nhà phê bình âm nhạc chuyên nghiệp, làn sóng lượt xem thứ hai ầm ầm bùng nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận