Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 22:Một khúc hát tận tám chén rượu, Lão Tiết chất vấn tài hoa của hắn?

Chương 22: Một khúc hát hết tám chén rượu, Lão Tiết chất vấn tài hoa của hắn?
"Năm đó ta hai tay đút túi, không biết thế nào là đối thủ."
Lời này vừa nói ra, lập tức gây nên sóng to gió lớn tại hiện trường và phòng trực tiếp.
"Ngọa Tào, Tô Tần cũng quá cuồng vọng rồi, hắn đây là xem thường tất cả đối thủ cạnh tranh mà!"
"Cuồng vọng sao? Đây rõ ràng là trải nghiệm chân thực của Tô Tần! Nếu không phục, ngươi thử nêu một ví dụ xem ai có thể là đối thủ của hắn đi."
"Có thực lực thì nên tự tin như vậy, ta cảm thấy Tô Tần nói chính là lời thật lòng mà."
"Tô Tần quá cuồng vọng, quỳ cầu cao thủ đến vả mặt."
Người dẫn chương trình cũng mặt đầy lúng túng.
Nếu không phải vì chức trách, nàng thật sự hy vọng có thể cách xa Tô Tần một chút, để tránh gặp tai bay vạ gió.
Nàng nhanh chóng lái sang chuyện khác, hỏi: "Vậy tiếp theo ngươi sẽ mang đến ca khúc gì cho mọi người? Vẫn là sáng tác gốc sao?"
Hoàn toàn trái ngược với nàng, Tô Tần, người trong cuộc, trên mặt không có chút bối rối nào.
"Hôm nay ta sẽ mang đến cho mọi người một ca khúc tự sáng tác, tên là «Tiêu Sầu»."
Oanh!!!
Oanh!!!
Oanh!!!
Khán giả lại một lần nữa bùng nổ những tiếng bàn tán xôn xao.
"Đây quả là đề tài để viết văn mà! Làm sao hắn làm được vậy?"
"Người khác sáng tác có khi mất mấy tháng, thậm chí mấy năm, nhưng hắn thì ngược lại, trong vòng 7 ngày hoàn thành cả viết lời, phổ nhạc, phối khí, đúng là năng suất quá cao."
"Bảo sao hắn nói mình không có đối thủ, vô địch thật là tịch mịch biết bao."
"Hy vọng bài hát này của hắn vẫn có thể giữ vững tiêu chuẩn, nếu không tuyệt đối sẽ bị anti-fan phun cho chết."
Theo khúc nhạc dạo vang lên, tiếng đàn accordion mang đến một bầu không khí bi thương, mờ mịt.
Mọi tiếng bàn tán im bặt, hiện trường chỉ còn lại giọng hát trầm lắng mà đầy tang thương của Tô Tần.
"Khi ngươi bước vào chốn vui vẻ này"
"Trên lưng mang tất cả mộng tưởng và khát khao"
"Đủ mọi dáng vẻ, đủ mọi lớp hoá trang"
"Không ai còn nhớ hình dáng của ngươi"
Bốn câu hát vừa cất lên, tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc và thán phục.
"Đây chẳng phải là khắc họa chân thực về Tô Tần sao? Hắn từ hậu trường trở thành tuyển thủ chẳng phải chính là một bước chân vào ngành giải trí hay sao?"
"Hắn gánh vác mộng tưởng, khoác lên lớp hoá trang, trên sân khấu dùng tiếng hát để làm vui lòng ban giám khảo, áp lực trên người có thể tưởng tượng được."
"Bài hát này đâu chỉ viết về chính hắn, chẳng phải cũng là viết về chúng ta sao? Chốn vui vẻ chính là KTV, nhà hàng, quán bar đêm và những nơi tương tự, chúng ta đeo mặt nạ, gánh vác mộng tưởng mà lẻ loi bước tiếp."
"Không thể không nói Tô Tần quá đỉnh, bốn câu hát ngắn ngủi đã viết hết nỗi lòng bản thân và cả chúng sinh, mỗi người đều đang nặng gánh tiến về phía trước."
Không hề khoa trương, bài hát này chỉ cần bốn câu đầu cũng đủ để đi sâu vào lòng của đại đa số người nghe.
Lúc này Tô Tần đã hoàn toàn đắm chìm vào bài hát.
Tiếng hát chậm rãi tuôn chảy, cảm giác về hình tượng ập đến rõ rệt.
"Ba tuần rượu qua, ngươi ở nơi góc khuất"
"Cố chấp hát bài ca đắng chát"
"Lắng nghe nó bị nhấn chìm giữa ồn ào náo động"
"Ngươi nâng chén rượu lên tự nhủ với lòng"
Đoạn này vừa vang lên.
Bất kể là người ở hiện trường hay trong phòng trực tiếp, toàn thân đều nổi da gà.
"Trời ơi, người mà Tô Tần viết trong bài hát chính là ta. Người khác đang cuồng hoan còn ta lại thì thầm trong góc, cái cảm giác lạc lõng đó cả đời này ta cũng không quên được."
"Bản thân ta thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, mỗi lần tụ tập ở KTV ta đều vô cùng dằn vặt, nhưng vì xã giao lại không thể không đi, mấy câu hát này quả thực đã hát trúng tim đen của ta."
"Thứ bị sự ồn ào náo động chôn vùi không chỉ là bài ca trong miệng, mà còn là bản thân cô độc này, nghe câu hát này ta thật sự đã rơi nước mắt."
Nhưng tài hoa của Tô Tần chỉ dừng ở đây thôi sao?
Sau hai đoạn nhạc dẫn dắt.
Hắn trực tiếp giáng một đòn vào tâm hồn của tất cả mọi người.
"Một chén kính bình minh, một chén kính ánh trăng"
"Đánh thức khao khát dịu dàng và những ngày tháng gian khổ của ta"
"Để rồi có thể không ngoảnh đầu lại, ngược gió bay lượn"
"Không sợ trong lòng mưa giăng, đáy mắt phủ sương"
"Một chén kính cố hương, một chén kính phương xa"
"Coi giữ sự thiện lương, thúc giục ta trưởng thành"
"Để đường nam bắc từ đó không còn xa xôi cách trở"
"Linh hồn không còn vô định"
Oanh!!!
Oanh!!!
Oanh!!!
Tất cả mọi người như thể bị một bàn tay lớn bóp nghẹt yết hầu.
Bọn hắn khó nhọc thở dốc.
Cố gắng thoát ra khỏi cảm giác ngạt thở mãnh liệt.
Tất cả mọi người đều đứng dậy.
Tất cả mọi người điên cuồng vỗ tay vì hắn.
"Đêm tối và ban ngày, quá khứ và tương lai, bi thương và vui vẻ, tuyệt vọng và hy vọng, Tô Tần chỉ dùng hai chén rượu đã khái quát được những tình cảm phức tạp như vậy, bài hát này tuyệt đối sẽ được phong thần."
"Từ bi thương tuyệt vọng đến dấy lên ý chí chiến đấu, từ tuyệt cảnh trùng sinh đến dũng cảm tiến lên, bài hát này của Tô Tần tuy tiết tấu chậm, nhưng lại tràn đầy năng lượng khổng lồ."
"Chỉ cần dũng cảm ngược gió bay lượn thì linh hồn sẽ không còn vô định, với bài hát này, ta thật sự quỳ lạy Tô Tần, YYDS."
Bài hát này không còn những kỹ thuật hoa mỹ.
Không còn sự khoa trương.
Cũng thiếu đi bầu không khí hào sảng phóng khoáng.
Nhưng bài hát này đã định nghĩa lại Tô Tần, một lần nữa thể hiện con người hắn, trực tiếp dùng tài hoa không gì sánh kịp khiến tất cả mọi người phải thần phục.
Hắn chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế, khẽ lắc lư theo điệu nhạc, nhưng lại vô cùng thu hút tâm hồn người nghe.
Khi chén rượu thứ năm, thứ sáu xuất hiện...
Tất cả người xem lại một lần nữa cảm giác cổ họng mình bị siết lại.
"Một chén kính ngày mai, một chén kính quá khứ"
"Chống đỡ thân thể ta, đôi vai nặng trĩu"
"Dù chưa bao giờ tin vào cái gọi là núi cao sông dài"
"Đời người ngắn ngủi, hà cớ gì phải nhớ mãi không quên"
Tê!
Khán giả tất cả đều tê dại.
"Đây rốt cuộc là quái tài gì vậy, vì sao có thể viết ra ca khúc thần thánh như thế?"
"Mỗi người chỉ có ba ngày: hôm qua, hôm nay và ngày mai. Tô Tần một chén kính ngày mai, một chén kính quá khứ, sau đó đứng ở hiện tại dùng đôi vai gánh vác cả cuộc đời, ta thực sự cảm thấy linh hồn mình như bị hắn rút ra vậy."
"Đời người ngắn ngủi, hà cớ gì phải nhớ mãi không quên, trời ơi, câu này của Tô Tần quả thực là một ngọn đèn sáng, soi rọi cuộc đời đau khổ của ta."
Ca khúc càng hát về sau.
Khán giả càng cảm nhận được bài hát này như đang hát về chính bản thân họ một cách sống động.
Cảnh giới càng đi sâu vào lòng người.
Bọn hắn càng cảm nhận được tài hoa của Tô Tần rốt cuộc nghịch thiên đến mức nào.
Nhưng ca khúc vẫn chưa kết thúc, Tô Tần vẫn tiếp tục hát.
Hai chén rượu cuối cùng được nâng lên, tất cả mọi người đều bị chuốc say.
"Một chén kính tự do, một chén kính tử vong"
"Bao dung sự tầm thường của ta, xua tan đi mờ mịt"
"Được thôi, sau hừng đông luôn là lúc qua loa rời cuộc vui"
"Kẻ tỉnh táo mới là kẻ hoang đường nhất"
"Kẻ tỉnh táo mới là kẻ hoang đường nhất"
Tiếng hát chậm rãi tan đi...
Dường như có muôn vàn lưu luyến.
Lại dường như thắp lên ánh bình minh của sinh mệnh.
Rầm rầm —— Tại hiện trường cuộc thi, tiếng vỗ tay kịch liệt gần như muốn lật tung cả trần nhà.
Sau màn hình TV, phòng trực tiếp, vô số người tự giác vỗ tay, một người vang dội hơn cả triệu người.
"Tô Tần! Tô Tần! Tô Tần!"
"Tô Tần! Tô Tần! Tô Tần!"
"Tô Tần! Tô Tần! Tô Tần!"
Tiếng hoan hô vang dội khắp nơi, đại diện cho sự tán thành cao nhất của khán giả tại hiện trường dành cho hắn.
Tất cả mọi người đứng dậy, vươn tay về phía trước, hận không thể ôm chầm lấy Tô Tần.
Giờ khắc này.
Hắn là tri kỷ của bọn hắn.
Hắn là linh hồn của bọn hắn.
Hắn hát ra tiếng lòng của bọn hắn.
Hắn chính là hắn.
Ta nguyện ý biến thành hắn.
Trọn vẹn một phút đồng hồ.
Tiếng vỗ tay mới lắng xuống dưới sự kiểm soát của người dẫn chương trình.
Tiết Tri Thiên là người đầu tiên giành được quyền nói, thái độ trở nên cực kỳ nghiêm túc:
"Tô Tần, xin ngươi dùng danh dự của một người làm nhạc mà thề, bài hát này có phải do ngươi tự sáng tác không?"
Khán giả đột nhiên ngơ ngác.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ ngay cả Tiết Tri Thiên cũng không tin tưởng Tô Tần sao?
Nhìn bộ dạng này, sao lại có cảm giác như chỉ cần một lời không hợp là sẽ lôi Tô Tần ra ngoài chém đầu vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận