Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 15:Tất cả mọi người khen ngợi, ngươi nhất định phải trứng gà bên trong chọn xương cốt

Chương 15: Ai cũng khen ngợi, ngươi cứ nhất định phải bới lông tìm vết
Này!
Toàn bộ khán giả đều nghe thấy rồi.
Bành trướng!
Tất cả mọi người đều thấy bành trướng theo điệu nhạc.
Từ những người làm công bình thường, cho đến quản lý nhỏ, quản lý cấp cao.
Tất cả đều vì bài hát này mà trở nên “bành trướng”.
Nếu như lão tử có tiền, ta muốn bành trướng bao nhiêu thì bành trướng bấy nhiêu.
Mẹ nó chứ KPI, Mẹ nó chứ công trạng, Mẹ nó chứ tăng ca......
Ta chỉ muốn quên đi tất cả, theo đuổi những điều tốt đẹp mà mình mong muốn.
Nhưng mộng tưởng vẫn là mộng tưởng, giả thiết vẫn là giả thiết, hiện thực là hiện thực.
Quá nhiều người còn phải lo vay tiền mua nhà, vay tiền mua xe, dưỡng lão, nuôi con......
Không thể không đè nén xuống dục vọng bành trướng, không thể không cúi đầu trước cuộc sống.
Chính những mộng tưởng và dục vọng bị hiện thực đè nén này, đã bị Tô Tần kích thích bung ra bằng tiếng đàn ghi-ta đệm cùng ca từ ma mị.
Quá đỉnh!!!
“Còn có gì so với điều này khiến người ta bành trướng hơn nữa” “Còn có gì so với điều này khiến người ta bành trướng hơn nữa” “Cho dù có lúc thất vọng về bản thân” “Cho dù có lúc cũng có chút bi thương” “Các ngươi ai có thể làm gì được ta” “Yo-de-lei-di-yo-de-lei-di-di......”
Tiếng đàn ghi-ta đệm ngừng.
Tiếng hát của Tô Tần cũng dừng.
Oanh!!!
Hiện trường bùng nổ tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô vang dội.
“Tô Tần, ngưu bức!” “Tô Tần, ngươi là thần của ta!” “Tô Tần, hát lại lần nữa!” Hiện trường hoàn toàn bị tiếng hoan hô che lấp.
Trong phòng livestream trên mạng.
Bình luận dày đặc như cá diếc qua sông, lít nha lít nhít không thấy rõ ai là ai.
“Từ hôm nay trở đi Tô Tần chính là thần của ta, hắn ra bài hát nào ta liền nghe bài đó.” “Bài hát này siêu cấp tẩy não phải không, ta cảm giác nghe bài này xong là có thể sa thải lão bản luôn.” “Sa thải lão bản thì thấm vào đâu, ta nghe bài này xong còn dám ly hôn với lão bà nữa kìa.” “Huynh đệ trên lầu tỉnh táo lại đi, ngươi bành trướng thì bành trướng, không có thực lực thì tuyệt đối đừng có ra vẻ ta đây a.”
Tại hiện trường ghi hình.
Tiếng vỗ tay vang lên trọn vẹn một phút mới dừng lại.
Hàn Hồng, người vốn luôn nổi bật với các ca khúc mang năng lượng tích cực, hướng thượng, mạnh mẽ, phải rất vất vả mới bình ổn lại được tâm trạng của mình.
“Tô Tần, xin hỏi vì sao ngươi lại chọn một ca khúc như vậy để tham gia trận thi đấu 11 chọn 10 hôm nay?” Điều khiến nàng không kịp chuẩn bị là, Tô Tần vừa mở miệng đã thiếu chút nữa lấy mạng già của nàng.
“Bởi vì bài hát này tương đối thích hợp để ta vừa đàn ghi-ta vừa hát thôi mà.” “Oa oa oa ~~~” Hàn Hồng cảm giác như có một vạn con quạ đen bay qua trên đầu mình.
“Ha ha ha, anh bạn Tô Tần này thẳng tính quá, Hàn Hồng lão sư bị hắn đáp trả đến cứng họng không nói được lời nào.” “Tô Tần nói không sai mà, là các ngươi tạm thời sửa đổi quy tắc thi đấu, ta đàn hát bài này chính là để phối hợp với các ngươi thôi a.” “Không hổ là thiên tài sáng tác ca khúc, năng lực thích ứng của Tô Tần quá mạnh, tổ chương trình căn bản không ép được hắn.” “Tô Tần, đáp trả hay lắm!!!” Lần này, Tô Tần với hình tượng nhanh mồm nhanh miệng lại một lần nữa nhận được sự ủng hộ và tiếng vỗ tay của khán giả.
Tiết Tri Thiên thấy tình hình không ổn, lập tức xen vào để chuyển hướng sự chú ý.
“Tô Tần, xin hỏi bài hát này cũng là do ngươi tự viết lời và soạn nhạc sao?” “Đúng vậy, Tiết lão sư.” “Vậy ngươi thật sự rất có tài, xin hỏi lúc sáng tác bài hát này ngươi có cảm nghĩ gì?” “Có thể là do ta bành trướng đi, tổ chương trình càng hạn chế ta thì ta càng tùy hứng, dù sao thì các ngươi cũng không thể làm gì được ta.” Oanh!!!
“Ha ha ha ~~~” Hiện trường lại một lần nữa bị tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô bao phủ.
“Tổ chương trình không phải hạn chế ta đủ điều sao? Lão tử có thực lực thì chính là bành trướng, ta xem các ngươi ai làm gì được ta.” “Tô Tần đây là đang diss tổ chương trình đấy, nhưng làm tốt lắm!” “Không hổ là tuyển thủ thực lực thi bổ sung, Tô Tần tuyệt đối là người đầu tiên dùng ca hát để đáp trả chương trình, ngưu bức plus!” “Hiện tại áp lực chuyển đến ban giám khảo và tổ chương trình rồi, xem bọn họ giải quyết thế nào đây.” Đúng như khán giả nói.
Ngay cả Tiết Tri Thiên, người có khiếu giải trí cực mạnh này, cũng bị Tô Tần đáp trả đến bó tay rồi.
Cũng may lúc này, Vương Phi Quần đã nối lời hắn.
“Phổ biến kiến thức cho mọi người một chút, hôm nay Tô Tần sử dụng là kiểu hát Yordle cực kỳ hiếm thấy ở trong nước, có độ khó biểu diễn rất cao.” “Tô Tần, ngươi thật sự là một thiên tài ca hát, kiểu hát Yordle chắc chắn sẽ nhờ màn trình diễn của ngươi mà vang danh ở trong nước.” Dưới lời tán dương của hắn, cư dân mạng nhao nhao lên mạng tìm hiểu về khái niệm mới này.
Tìm hiểu rồi mới biết, Tô Tần vậy mà uyên bác đến mức dung hợp cả kiểu hát truyền thống nước ngoài vào trong bài hát hiện đại của mình.
Thực lực này, tầm vóc này.
Lập tức nâng tầm đẳng cấp của hắn lên.
Nhưng khán giả vui mừng chưa được ba giây, liền bị lời nhận xét của Hoa Thần Vũ giáng cho một gậy đau điếng.
“Tô Tần, quả nhiên ngươi chưa bao giờ làm ta thỏa mãn sự kỳ vọng của ta đối với ngươi.” “Bài hát này của ngươi dùng ca từ cực kỳ thấp kém để thể hiện sự bành trướng của một người, lại thêm kiểu hát lòe loẹt, quả thực là đang làm mất mặt giới âm nhạc Hoa ngữ.” “Mọi người đều biết người Hoa Hạ nên khiêm tốn, bình dị, kín đáo, chứ không phải bành trướng và cuồng vọng tự đại, vòng này ta tuyệt đối không cho ngươi qua.” Oanh!!!
Khán giả xù lông.
“Ta dựa vào, Hoa Thần Vũ dựa vào cái gì mà mắng Tô Tần, hắn có bài hát nào ngưu bức hơn Tô Tần sao?” “Cái gì gọi là người Hoa Hạ nên khiêm tốn, bình dị, kín đáo? Chỉ cần lão tử trong tay có một trăm ngàn tệ, lão tử liền có thể bành trướng lên tận trời.” “Hoa Thần Vũ cố ý đến làm người ta buồn nôn à, lời nhận xét này sắp làm ta tức chết rồi.” Hoa Thần Vũ đúng là đã chọc giận đông đảo người qua đường, nhưng cũng khiến fan cuồng của hắn được một phen hoan hỉ.
“Hoa Hoa nói quá đúng rồi, Hoa Hoa vĩnh viễn là chính xác.” “Tô Tần hát chính là rác rưởi, ngay cả xách giày cho Hoa Hoa cũng không xứng.” “Các huynh đệ hãy thả bình luận tiêu cực, chỉ cần Tô Tần dám đăng bài hát này lên nền tảng nào, chúng ta liền vào đánh giá 1 sao.”
Trên sân khấu.
Tô Tần hoàn toàn không tức giận vì lời gièm pha của Hoa Thần Vũ, ngược lại còn thành khẩn hỏi đối phương.
“Vậy thì Hoa lão sư, sự kỳ vọng của ngươi đối với ta là như thế nào?” Mọi người lập tức hóa đá.
Tô Tần đây là muốn làm gì?
Ngươi cứ thi cho tốt là được rồi, đi đối đầu với Hoa Thần Vũ đại pháp sư làm gì?
Hoa Thần Vũ hiển nhiên cũng không ngờ Tô Tần lại cứng đầu như vậy, vậy mà lại chủ động đâm đầu vào họng súng của hắn.
Hắn mỉm cười, tỏ ra vô cùng tự tin.
“Theo mắt ta, âm nhạc Hoa ngữ muốn hội nhập quốc tế thì không thể chỉ tham khảo kiểu hát của người khác, mà còn nên dung nhập ngôn ngữ của người khác, và đặc sắc của người khác nữa.” “Ví dụ như bài hát mới sắp phát hành của ta chính là một bài hát tiếng Anh, còn dung nhập thêm…” Hắn ba hoa khoác lác một tràng, khán giả ai nấy đều như bị táo bón.
Lão tử đến đây là để xem thi đấu, mẹ nó chứ ngươi lại biến cuộc thi thành buổi giới thiệu bài hát mới à?
Nhưng Hoa Thần Vũ không hề nhận ra, ngược lại còn tiếp tục khiêu khích Tô Tần.
“Quốc tế hóa âm nhạc là một chủ đề rất sâu xa, ta không biết ngươi có nghe hiểu ngay được không.” “Nếu như ngươi có thể trình diễn ngay tại chỗ cho chúng ta một đoạn, ta sẽ thừa nhận ngươi ưu tú.” Tô Tần trong lòng cười ha hả.
Không phải chỉ là một đại pháp sư thôi sao, thật sự coi mình là củ hành à?
Thật sự cho rằng ta là cục đất sét muốn nặn sao nặn, ngươi muốn giẫm lên ta để kiếm danh tiếng thì ta liền để mặc ngươi giẫm à?
Đã ngươi tự mình đưa mặt tới cửa cho ta đánh, ta nào có lý do từ chối?
Hắn đột nhiên nhìn về phía tổ đạo diễn, dùng giọng “áy náy” hỏi:
“Xin hỏi đạo diễn, ta có thể ngẫu hứng một đoạn được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận