Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 186:Siêu đốt ăn gà hành khúc, ta đánh cho ngươi sám hối tổ tông

Chương 186: Khúc hành quân ăn gà siêu cháy, ta đánh cho ngươi sám hối tổ tông
Lại một bản nhạc kết thúc, sau lưng Trần Thanh đều đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn vốn muốn trấn áp Tô Tần, nhân cơ hội chứng minh sự mạnh mẽ của mình.
Nhưng hắn làm sao cũng không ngờ Tô Tần lại có thể thành công xen ngang, sau đó còn dắt mũi cả dàn nhạc của bọn hắn.
Đây quả thực là một quái thai chưa từng nghe, chưa từng thấy.
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hại người không được lại rước họa vào thân.
Điều này nói chính là tình cảnh của hắn lúc này.
Nhưng hắn đã không còn đường lui, cho dù muốn quay đầu cũng không thấy bờ.
Hắn oán hận nhìn Tô Tần, lại lần nữa khơi mào khiêu khích hắn.
“Sao nào, nhạc cụ dân gian các ngươi không có âm nhạc hiện đại của riêng mình à?” “Không có dàn nhạc Tây Dương chúng ta dẫn dắt, có phải ngươi ngay cả kèn cũng không biết thổi không?” Khán giả dưới đài nổi giận.
“Ngọa Tào, cái tên chó chết này bị bệnh à, hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn cuối cùng của Tô Tần, Tô Tần không nổi giận thì ta cũng tức điên rồi.” “Người này cứ như chó điên, bất kể Tô Tần làm gì hắn đều có cớ để nói, tuy không làm tổn thương Tô Tần, nhưng quá làm người ta buồn nôn.” “Tô Tần mau ra tay đi, loại người này chính là ngứa đòn, hung hăng tẩn hắn một trận là hắn biết điều ngay.” “Ở đây có Hacker nào không, đào bới thông tin tổ tông mười tám đời nhà hắn ra điều tra kỹ xem, nói không chừng có thu hoạch bất ngờ.” Nhưng đối với sự khiêu khích của hắn, Tô Tần lại cười.
“Muốn bản gốc của ta đúng không? Ta không sợ nhất chính là loại khiêu chiến này.” “Ta nghe nói gần đây có trò chơi tên là ăn gà rất hot, ai trong các ngươi có video, tùy tiện chọn một đoạn chiếu lên màn hình lớn đi.” “Trò chơi nhiệt huyết như ăn gà thế này, lại không có một bản nhạc vừa cháy vừa bùng nổ, các ngươi không cảm thấy thiếu thiếu gì sao?” Oanh!!!!
Hội trường như muốn vỡ tung.
Đặc biệt là những “ma âm phấn” kia càng thêm hưng phấn mà liên tục la hét.
“Đến rồi đến rồi, Tô Tần mà ta quen thuộc đã trở lại.” “Tô Tần giỏi nhất chính là sáng tác ngẫu hứng, lần này tuyệt đối có thể tỏa sáng rực rỡ.” “Trần Thanh thảm rồi, hắn đến chết cũng không hiểu tại sao mình lại thua thảm hại như vậy.” “Hậu quả của việc chọc giận Tô Tần là rất khủng bố, ta đã có thể tưởng tượng ra một ngàn kiểu chết của Trần Thanh.” Đúng như lời nói, trò chơi ăn gà này quá nổi tiếng.
Dưới lời hiệu triệu của hắn, lập tức có hơn trăm nam sinh đứng lên.
Trong đó có một nam sinh dáng người cao lớn thô kệch, giọng cũng to nhất.
“Để ta!” “Ta là streamer game trên nền tảng Đấu Cá Mập, chuyên chơi ăn gà.” “Trong tài khoản của ta có rất nhiều video highlight tự biên tập, tuyệt đối đáp ứng yêu cầu của Tô Tần.” “Vậy được, chọn ngươi!” Tô Tần đích thân chọn hắn.
Sau khi được cho phép, nam sinh nhanh chóng chạy đến bàn điều khiển máy tính, tải Đấu Cá Mập, đăng nhập tài khoản streamer của mình.
Chỉ lát sau, một đoạn video siêu cháy đã được phát lên.
QuickScope!
Nổ đầu!
Giao tranh trên xe!
Phản sát còn tơ máu! các loại.
Ngay cả người chưa từng chơi qua trò ăn gà này cũng thấy máu huyết sôi trào.
Người tinh ý chợt phát hiện, streamer tên là “đệ đệ cực kỳ cải bắp” này, lượt xem đã cao tới hơn 3 triệu.
Tô Tần cùng mọi người xem hết đoạn video dài khoảng một phút này, trên mặt lộ ra nụ cười bình tĩnh.
“Tốt, được rồi.” “Bạn học ‘đệ đệ cực kỳ cải bắp’, lát nữa ngươi nhìn hiệu tay của ta rồi phát lại video một lần, ta sẽ phối nhạc cho nó.” “Đệ đệ cực kỳ cải bắp” lúc này mặt mày rạng rỡ.
“Tuyệt quá Tô Tần, ta là fan cứng của ngươi, ngươi nhất định phải tát nát mặt tên ngu xuẩn kia cho ta.” “Khụ khụ ~~~” Tô Tần lập tức lúng túng.
“Bạn học ‘đệ đệ cực kỳ cải bắp’, thật ra lúc ngươi chửi người có thể uyển chuyển một chút, nếu không sẽ khiến người ngoài nghĩ rằng tố chất chung của ma âm phấn chúng ta rất thấp.” “À ~~~” Đệ đệ cực kỳ cải bắp ra vẻ đăm chiêu.
“Vậy thế này nhé Tô Tần, lát nữa ngươi cứ thẳng tay hung ác tát vào mặt tên ngu xuẩn uyển chuyển kia, tuyệt đối đừng nương tay.” Oa oa oa......
Đám người chỉ cảm thấy trên đầu có vô số con quạ đen bay qua.
Người anh em này, thật là uyển chuyển ~~~ Trần Thanh bị người qua đường chế nhạo, lập tức giận không kìm được.
“Thắng bại trong âm nhạc không phải dựa vào fan não tàn quyết định.” “Có bản lĩnh thì lấy ra bản lĩnh thật sự đi, đừng ở đó mà âm dương quái khí.” Tô Tần nhìn hắn một cái, nở một nụ cười “thân mật”.
“Đừng vội.” “Ta còn chưa vội bắt ngươi nhận sai, sao ngươi đã vội vã quỳ xuống thế?” Hắn dặn dò Đệ đệ cực kỳ cải bắp: “Ta chuẩn bị xong rồi, đếm mười giây rồi phát.” Mười giây, thoáng cái đã qua.
Khi hình ảnh trên màn hình lớn bắt đầu chuyển động, tiếng kèn của Tô Tần đột nhiên thổi lên khúc hành quân.
“Tích tích cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc đát tích tích đát......” Tiếng kèn vừa vang lên, linh hồn sôi trào.
Tô Tần dùng giai điệu sôi sục, tiết tấu nhanh gọn, tiến hành phối nhạc đồng bộ thần sầu cho đoạn video ngắn này.
Nhất là ở những đoạn cao trào như QuickScope nổ đầu, xe nổ tung, phản sát còn tơ máu, âm thanh càng bùng nổ vô địch.
Bản kèn «HandClap» cực kỳ nổi tiếng ở thế giới gốc này, vừa xuất hiện ở thế giới này đã đặt vững vị thế không thể lay chuyển của nó trong mảng nhạc game.
Khán giả thầy trò vốn đang ngồi trên ghế, lúc này tất cả đều đứng dậy vung tay cuồng nhiệt.
Bất kể là người chơi ăn gà hay người chưa từng nghe tên trò chơi.
Toàn bộ đều bị giai điệu bùng nổ này lây nhiễm, DNA trong cơ thể không kiểm soát mà náo động.
“Tích tích cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc đát tích tích đát......” Âm thanh kèn xuyên thấu não bộ mọi người, kéo linh hồn họ cùng cuồng hoan nhảy múa.
Thời gian một phút quá ngắn ngủi.
Ngắn đến mức khúc nhạc này còn chưa phát huy hết hoàn toàn.
Ngắn đến mức người ở đây vẫn còn đang trong cơn cuồng nhiệt mà chưa thỏa mãn.
Ngắn đến mức Trần Thanh còn chưa kịp phản ứng, đã bị tát sưng mặt.
Tiếng kèn đã ngừng, khán giả vẫn chưa thấy đã.
Nếu không phải Tô Tần.
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ ra kèn còn có thể thổi như thế này.
Nếu không phải Tô Tần.
Bọn họ sẽ không biết kèn không chỉ dùng trong tang lễ, mà còn có thể thổi hành khúc.
Nếu không phải Tô Tần.
Bọn họ càng không biết kèn không hề lạc hậu, ngược lại còn đi đầu trên toàn thế giới.
Nhạc cụ dân gian cô đọng trí tuệ mấy ngàn năm truyền thừa của lão tổ tông, tuyệt đối không thể nào bị nhạc khí Tây Dương với lịch sử ngắn ngủi chinh phục được.
Tô Tần cầm cây kèn trong tay, hỏi Trần Thanh.
“Ta nhìn ra được, ngươi vẫn không phục.” Trần Thanh bị hắn nhìn thấu đáy lòng run rẩy, hai chân run run bần bật.
Chỉ có cái miệng vẫn cứng rắn.
“Ta thừa nhận khúc nhạc ngươi thổi này không tệ, nhưng thì sao chứ, ngươi vẫn không lay động được ta.” “Ta từ ba tuổi đã tiếp nhận sự hun đúc của âm nhạc Tây Dương, ngươi không thể nào khiến ta rơi lệ vì nhạc cụ dân gian được.” Nhìn bộ dạng con vịt chết còn mạnh miệng của hắn, khán giả dưới đài đã lười chửi.
Chỉ là một con chó sùng Tây đã quỳ quá lâu mà thôi, chửi hắn một câu cũng là sỉ nhục chính mình.
Nhưng Tô Tần là ai?
Điều hắn tâm niệm nhất là lòng yêu nước.
Hắn căm ghét nhất chính là hạng ăn cây táo rào cây sung.
Giống như loại Cao Tiểu Tùng kia, ăn Đại Mễ của Long Quốc, lừa tiền của Long Quốc, lại ở nơi công cộng khắp nơi chửi bới Long Quốc không ra gì.
Đã bị hắn tống vào tù rồi.
Đã vậy Trần Thanh không biết tốt xấu, vong ân phụ nghĩa, ăn cây táo rào cây sung, bôi nhọ tổ tông.
Vậy thì hắn không ngại tặng thêm cho hắn một khúc, đánh cho hắn phải sám hối tổ tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận