Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 202:Một khúc « Sái Hầu Nhi », đem địa ngục chuyển tới nhân gian

Chương 202: Một khúc « Sái Hầu Nhi », mang địa ngục đến nhân gian
Tin nhắn mưa đạn này vừa xuất hiện, phòng livestream lập tức vỡ tổ.
“Ngọa Tào mẹ nó chứ, đây là nhà ai không buộc chó cẩn thận, chạy đến đây làm ta buồn nôn thế.” “Tô Tần quá đáng? Tổ tông nhà ngươi chưa từng bị tiểu quỷ tử tra tấn tàn nhẫn đúng không? Chỉ cần ngươi hiểu biết một chút lịch sử thôi cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.” “Tam quan của Tô Tần rất đúng đắn, chúng ta không thể thay mặt tiền bối tha thứ cho tiểu quỷ tử. Chúng ta phải ghi nhớ lịch sử, nếu không sẽ có ngày càng nhiều những phần tử phản quốc, thân Nhật [tinh ngày phần tử] như thế này xuất hiện.” “Người phía trên này chính là Hán gian quên quốc sỉ, trang chủ của nàng ta toàn là tin tức bôi nhọ Long Quốc.” “Các huynh đệ, xông lên xử lý hắn! Nếu một phút sau hắn vẫn còn lảng vảng trong phòng livestream, tất cả mọi người ở đây đều có trách nhiệm.”
Sức mạnh của cư dân mạng là vô cùng lớn.
Dưới lời kêu gọi của bọn hắn, chưa đầy năm phút, tất cả thông tin của kẻ này đều bị lôi ra ánh sáng.
Điều khiến người ta sụp đổ tam quan nhất chính là, tổ tông nhà hắn thật sự có người từng làm Hán gian.
Sau này vì kháng chiến thắng lợi, Hán gian bị tiêu diệt, ba đời nhà bọn hắn đều căm thù đất nước và lãnh tụ hiện tại.
Cho nên khi cuộc sống và công việc của hắn không như ý, khi hắn bị kẻ nào đó tìm đến cửa.
Hắn dứt khoát tiếp nhận “gia tộc truyền thừa”.
Một mặt làm Hán gian, một mặt đi khắp nơi bôi nhọ Long Quốc, nhằm tẩy trắng lịch sử tội ác của tiểu quỷ tử.
Nhưng hắn không bao giờ ngờ tới, chỉ vì một câu chửi bới Tô Tần trong phòng livestream.
Mà hắn đã bị hàng vạn cư dân mạng truy tìm thông tin, thậm chí ngay cả những tin tức tuyệt mật cũng bị đào lên.
Hắn không còn tâm trí đâu để ý đến chuyện khác, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi bỏ trốn.
Thế nhưng, chưa kịp ra khỏi cổng tiểu khu, hắn đã bị hai người mặc thường phục giữ lại, nhanh chóng kéo vào xe chở đi.
Bên trong Đế Đô Âm Lạc Học Viện.
Tô Tần trở thành thần tượng của cả trường, cũng thành anh hùng của toàn dân.
“Chào Tô Tần, ta là người của đài phát thanh trường học, ta có thể phỏng vấn ngươi một chút được không?” “Tô Tần, ta là fan hâm mộ của ngươi, ta có thể chụp ảnh chung với ngươi không? Ngươi yên tâm, ta cam đoan không chấm mút.” “Chào Tô Tần, ngươi nghĩ thế nào về việc mình hai lần khiến tuyển thủ tiểu quỷ tử tức hộc máu?”
Tô Tần bị đám đông vây quanh.
Dù hắn đã sớm có ý định nhanh chóng rút lui, nhưng vẫn bị các sinh viên này vây cứng như nêm.
Huống hồ hắn trông vô cùng đẹp trai, dáng người cân xứng cân đối, không cần vén áo lên cũng biết có một bộ eo chó đực.
Tài hoa như vậy.
Điều kiện ngoại hình như vậy.
Có mấy nữ sinh tuổi dậy thì nào có thể từ chối được chứ?
Cần gì bạch mã vương tử nữa, Tô Tần chính là bạch mã vương tử hoàn mỹ nhất.
Một giờ, hai giờ, ba giờ đồng hồ...
Tô Tần ký đến mức tay bị chuột rút.
Cười chụp ảnh đến mức cơ mặt cứng đờ.
Nhưng đám người vây quanh hắn không hề giảm bớt, ngược lại càng lúc càng đông.
Bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao nhiều minh tinh lại phải xuất hành kín đáo, cái này cmn đúng là muốn mạng người mà!
Tiêu Trường Cung vẫn luôn ở phía sau hắn thấy tình hình không ổn, lập tức nhắc nhở hắn.
“Tô Tần, cứ tiếp tục thế này e là sẽ xảy ra chuyện đấy.” “Ngươi nhìn xem, bên cạnh chính là hồ Phong Minh, nước sâu hơn ba mét, lỡ như có người rơi xuống, hậu quả khó lường.”
Thật ra Tô Tần cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Chưa nói đến việc có thể bị chen lấn rơi xuống nước hay không, chỉ cần có người ngã xuống đất gây ra giẫm đạp, hậu quả cũng sẽ rất nghiêm trọng.
Ở đây không có loa, hắn chỉ có thể gân cổ lên hét lớn.
“Các bạn học đừng chen lấn nữa, chen nữa là có án mạng đó!” “Mọi người lùi lại đi, gần đây ta đều ở Đế Đô Âm Lạc Học Viện, chúng ta còn nhiều thời gian.” Nhưng hắn vừa hét xong, đã nghe thấy một giọng nói lớn tiếng hét vọng lại từ xa.
“Ta không cần tương lai, chỉ cần hôm nay!”
Mẹ kiếp!!!
Tô Tần tức muốn chửi ầm lên.
Lão tử dùng hết sức bình sinh để ghi danh, ngươi mù quáng hùa theo cái gì chứ?
Thấy việc la hét không có tác dụng, hắn quay đầu tìm Tiêu Trường Cung.
“Ta nhớ các ngươi có người mang theo kèn, lấy ra cho ta mượn dùng một lát.” Tiêu Trường Cung ngơ ngác.
Kèn tuy âm lượng lớn, chói tai, nhưng ngươi muốn dùng kèn để giải tán đám người này cũng không dễ dàng đâu nhỉ?
Tô Tần thấy hắn còn chần chừ, liền trực tiếp dùng giọng ra lệnh.
“Kèn, đưa cho ta ngay lập tức!” Tiêu Trường Cung mơ hồ đưa kèn cho hắn.
Các sinh viên thấy Tô Tần cầm kèn, chuẩn bị tư thế thổi, còn tưởng rằng hắn định dùng âm nhạc để đáp lại sự nhiệt tình của bọn họ.
Nhưng một giây sau.
“Đông - cộc cộc - cộc cộc - đông cộc cộc cộc đát” “Đông - cộc cộc - cộc cộc - đông cộc cộc cộc đát”
Khúc nhạc kinh điển của kèn, « Sái Hầu Nhi », vừa vang lên, sức xuyên thấu mạnh mẽ lập tức bao trùm phạm vi năm mươi mét.
Chỉ trong nháy mắt, mặt trời rực rỡ dường như mất đi ánh sáng.
Sương mù nổi lên bốn phía, gió lạnh từng cơn thổi tới.
Những người cách Tô Tần trong vòng năm mét, cảm giác như rơi xuống địa ngục, như đối mặt với hàng ngàn vạn lệ quỷ yêu ma.
Những người cách Tô Tần trong vòng hai mươi mét, cảm giác như rơi vào con đường luân hồi, chứng kiến cảnh bách quỷ dạ hành, kinh hãi tột độ.
Những người cách Tô Tần trong vòng năm mươi mét, mở mắt thấy quan tài, nhắm mắt gặp quỷ, như rơi vào cơn ác mộng không cách nào tỉnh lại.
Còn những người ở xa hơn năm mươi mét, cảm giác như đang ở trong đêm tối vô biên, tà ác hoành hành, nỗi kinh hoàng khó mà tan biến.
Khi Tô Tần tiếp tục thổi, tất cả mọi người đều bị nỗi sợ hãi cực độ bao trùm, không thể tự chủ, cũng không thể thoát ra.
Tiêu Trường Cung và các thành viên đoàn giao lưu đứng gần Tô Tần nhất, dù đứng sau lưng hắn, cũng phải chịu sự xung kích cực kỳ khủng bố.
“Trời đất ơi, Tô Tần ngươi đừng thổi nữa, muốn lấy mạng người à!” Tiêu Trường Cung chịu đựng áp lực cực lớn ngăn cản Tô Tần, cuối cùng cưỡng ép ngắt lời hắn.
Tô Tần hạ kèn xuống, trong lòng vẫn tiếc nuối vì mới thổi được nửa bài.
“Sao thế đoàn trưởng, ta mới thổi khoảng mười giây, sao ngươi đã bảo dừng rồi?” Tiêu Trường Cung chỉ vào khuôn mặt tái nhợt của mình, chỉ muốn giết quách hắn cho xong.
“Tiểu tử thối, ngươi không biết là ngươi đang công kích không phân biệt đối tượng đấy à?” “Ngươi dọa được đám sinh viên kia, nhưng cũng suýt lấy luôn cái mạng già này của ta đấy.” Tô Tần nhìn khuôn mặt không còn chút huyết sắc của hắn, không nhịn được cười phá lên.
“Xin lỗi, xin lỗi, không ngờ lại vô tình làm các ngươi bị vạ lây.” Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, thấy ánh mắt mọi người đều ngây dại, sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ trong lòng một tiếng “không ổn”.
Hắn lập tức giơ kèn lên lần nữa, thổi một đoạn « Bách Điểu Triều Phượng ».
“Chiêm chiếp...... Chíu chíu chíu thu......” Dưới khúc nhạc hoàn toàn trái ngược, mười tám tầng địa ngục lập tức sụp đổ, trong khoảnh khắc liền biến thành cảnh sắc rực rỡ, xuân về hoa nở.
Dưới sự gột rửa của gió xuân và tiếng chim hót, các sinh viên vây xem cuối cùng cũng hoàn hồn.
Nhưng lúc này, trong đầu bọn họ tràn đầy dấu chấm hỏi.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Cảnh tượng địa ngục lúc nãy hiện ra trước mắt chân thực đến vậy, sao giờ lại biến mất rồi?
Tô Tần nhìn bọn họ với vẻ mặt vô tội, biểu cảm cực kỳ thành khẩn.
“Buổi ký tặng và chụp ảnh chung hôm nay đến đây là kết thúc, mời mọi người giải tán.” Lần khuyên giải này, không ai dám không phối hợp nữa.
Nhưng khi Tô Tần ngồi xuống ăn cơm, một hot search cực nóng cũng theo đó đổ bộ lên forum trường học và các nền tảng mạng lớn.
#Tô Tần thổi kèn có thể triệu hồi địa ngục#.
Độ hot: Bùng nổ!
Khu bình luận, vô số sinh viên Đế Đô Âm Lạc Học Viện đang điên cuồng đậu đen rau muống.
“Chết tiệt, ta chẳng qua chỉ muốn chụp ảnh chung và xin chữ ký của ngươi thôi mà, Tô Tần ngươi có đáng phải kéo ta vào địa ngục không hả?” “Đây hoàn toàn là vũ khí luật nhân quả mà! Sau này ta mà gặp lại Tô Tần nhất định sẽ đi đường vòng, không bao giờ muốn vào địa ngục nữa đâu.” “Trước đây ta chỉ biết kèn có thể thổi nhạc vui, có thể thổi nhạc đám ma, nhưng đây là lần đầu tiên ta biết Tô Tần có thể mang địa ngục đến nhân gian. Cả năm tới chắc toàn gặp ác mộng mất.” “Tô Tần chết tiệt, ta muốn thoát fan, ta muốn tố cáo ngươi, ta muốn ngươi trả lại nhân gian cho ta!” “Này, các ngươi cứ mắng Tô Tần mãi thế làm gì, tung video với audio ra cho bọn ta nghe thử xem nào.” “Đúng vậy, có gì thì tung ra đi chứ, ta thấy các ngươi nói quá phóng đại rồi.” Sau đó.
Vô số video và audio bắt đầu lan truyền trên mạng.
Rồi sau đó.
Vô số cư dân mạng bắt đầu gặp ác mộng, cả đêm không ngủ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận