Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 53:Trọng độ bệnh trầm cảm người bệnh, một bài « Hải Để » hát tận tuyệt vọng

Chương 53: Người mắc bệnh trầm cảm nặng, một bài « Hải Để » hát cạn nỗi tuyệt vọng
“Hệ thống, giúp ta tìm ảnh chụp của nữ hài bị bệnh trầm cảm!” Trước khi quay về phòng hóa trang, Tô Tần lần đầu tiên đưa ra yêu cầu với hệ thống.
——“Bản hệ thống có thể tra được duy nhất một tấm hình của nữ hài này, nhưng cần túc chủ thanh toán mười triệu giá trị nhân khí.” “Bớt nói nhảm, mua!” Tô Tần gào thét với hệ thống trong đầu.
Đến cái lúc này rồi, còn mặc cả với lão tử?
“Keng, khấu trừ mười triệu giá trị nhân khí.” “Keng, đang rút ảnh chụp.” “Keng, rút ảnh chụp thành công.” Theo thanh âm máy móc của hệ thống chìm xuống.
Trong đầu Tô Tần cũng có thêm một tấm ảnh chụp của nữ hài.
Chỉ là dáng vẻ đó, ánh mắt đó, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ khiến hắn cảm thấy ngạt thở.
Hắn không còn chần chờ gì nữa, tự mình động thủ trang điểm cho mình.
Giờ khắc này.
Thuật trang điểm Thần cấp đã siêu thần.......

Sân khấu vòng bán kết, sau Trần Đăng Đăng.
Từng bài ca khúc kinh điển được mang lên sân khấu vòng bán kết.
« Tiểu Tình Ca » « Ngộ Kiến » « Hảo Tâm Phân Thủ » « Khỏa Trứ Tâm Đích Quang »......
Kinh điển nối tiếp kinh điển.
Một Vương Tạc tiếp nối một Vương Tạc.
Khán giả tại hiện trường đang điên cuồng hoan hô!
Tiếng thét chói tai vang lên!
Hưng phấn!
Kêu gào!
Bị thứ nhạc thị trường nhạt nhẽo đầu độc bao nhiêu năm nay, bọn hắn rốt cục có thể nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly hưởng thụ một lần.
Một phen đã tai.
Từ này đã không đủ để hình dung thu hoạch của bọn hắn hôm nay.
Hiện tại đã không còn ai coi đây là một trận tranh tài, mà càng xem nó như là một buổi hòa nhạc.
Đây là sân khấu của ca sĩ thế hệ mới.
Mỗi ca sĩ thực lực đều rất tốt, thậm chí còn phát huy vượt xa phong độ bình thường.
Đây càng là buổi ra mắt ca khúc mới đặc biệt dành cho Tô Tần.
Với tài hoa nghịch thiên, hắn đã liên tục tung ra mười ca khúc mới, mỗi một bài đều được đo ni đóng giày cho đặc điểm của người biểu diễn, mỗi một bài đều được thể hiện đến mức cực hạn.
Màn trang bức ngưu xoa như vậy, còn có ai?
Nếu phải hỏi trên đời này liệu có ai có thể siêu việt “nguyên xướng”, thì đáp án chỉ có một.
Đó chính là Tô Tần!
Nhưng khi khán giả hoàn hồn mới phát hiện, tên Tô Tần kia vẫn chưa lên sân khấu biểu diễn đâu.
Hắn sẽ hát bài hát gì đây?
Liệu hắn có thể siêu việt đối thủ cạnh tranh do chính tay mình huấn luyện ra?
Nhất thời, điều đó trở thành niềm chờ mong của mỗi một khán giả.

Cùng lúc đó, tại văn phòng Đài trưởng Đài truyền hình Đông Phương.
Trợ lý Lưu mặt đỏ bừng, lắp bắp thở hổn hển, ngay cả cúc áo trên ngực bị bung ra cũng hồn nhiên không hay biết.
“Đài trưởng, số liệu của « Long Quốc Mộng Thanh Âm » tăng điên cuồng rồi.” “Tỷ lệ người xem đã đột phá 4%, số người xem trực tuyến vượt qua 58 triệu người, tất cả số liệu đều đã đồng loạt phá vỡ mọi kỷ lục lịch sử của các chương trình tạp kỹ âm nhạc.” “Bây giờ còn ba phút nữa là đến lượt Tô Tần lên sân khấu, vẫn còn lượng lớn khán giả tràn vào phòng trực tiếp, đường truyền đã bị tắc nghẽn nhiều lần.” Từng tin tức tốt lành khiến nàng hưng phấn đến mức mặt mày ửng hồng.
Quách Trấn Vũ mặc dù bề ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm đã là kinh đào hãi lãng.
Hắn đã sớm đánh giá tiềm lực của Tô Tần, nhưng không ngờ lại đến mức độ này.
Mà chính hắn có số liệu mạnh mẽ này chống lưng, sự nghiệp tuyệt đối có thể tiến thêm một bước.
Hắn âm thầm hít sâu hai hơi, sau đó quả quyết hạ lệnh.
“Thông báo cho bộ phận kỹ thuật, bảo bọn họ dồn toàn bộ tài nguyên cho tiết mục này.” “Còn nữa, ngươi nói cho bọn họ biết, nếu lần trực tiếp này lại tuột xích cho ta, bộ phận kỹ thuật nhất định phải bị sa thải toàn bộ, không chừa một ai!” “Đài trưởng yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” …
Hiện trường trực tiếp « Long Quốc Mộng Thanh Âm ».
Mười vị tuyển thủ đã hoàn tất phần biểu diễn.
Theo người dẫn chương trình rời khỏi sân khấu, ánh đèn cũng hoàn toàn vụt tắt.
“Tô Tần! Tô Tần! Tô Tần!” Không biết khán giả nào đã khởi xướng, trong nháy mắt thu hút càng ngày càng nhiều người gia nhập vào hàng ngũ hô vang tên.
“Tô Tần! Tô Tần! Tô Tần!” “Tô Tần! Tô Tần! Tô Tần!” “Tô Tần! Tô Tần! Tô Tần!” Bọn hắn đang chờ mong.
Đang mong đợi nhân vật truyền kỳ có thể cùng lúc tung ra mười ca khúc kinh điển.
Bọn hắn đang chờ mong.
Chờ mong vị giáo chủ ma âm bách biến hết lần này đến lần khác đột phá giới hạn của bản thân.

Tại một bãi biển không tên.
Một nữ hài mặc váy dài màu trắng đang cô độc ngồi trên bờ cát.
Nàng không muốn bị người khác tìm thấy.
Cho nên nàng đã đổi điện thoại và thẻ sim.
Nàng không muốn sống nữa.
Cho nên nàng không nói cho bất kỳ ai biết.
Xem hết vòng bán kết « Long Quốc Mộng Thanh Âm » này, là nghi thức cuối cùng của nàng trước khi chết.
Từng tuyển thủ lần lượt lên sân khấu, từng bài hát kinh điển nối tiếp nhau vang lên, nhưng lòng nàng lại càng thêm cô tịch.
Càng ngày càng tuyệt vọng.
“Tô Tần ca ca, ngươi quả nhiên không nhìn thấy tin nhắn riêng của ta à?” “Đúng vậy nhỉ, ngươi đã có 7 triệu người hâm mộ, mỗi ngày gửi tin nhắn riêng cho ngươi chắc chắn có rất nhiều rất nhiều người, làm sao ngươi lại chú ý đến một kẻ tuyệt vọng và nhỏ bé như ta đây?” “Ta là hạt bụi bị thế giới này lãng quên, đã đến lúc thoát khỏi bể khổ này, trở về với vòng tay ôm ấp của biển cả.” Nàng đi chân trần đứng dậy, từng bước một đi về phía biển cả.
Cho đến khi nước biển lạnh buốt bao phủ mu bàn chân nàng, nhấn chìm mắt cá chân nàng......
Nhưng đột nhiên.
Bên trong phòng trực tiếp cũng truyền đến âm thanh của sóng biển.
Bá ~~~ Soạt ~~~ Giống như tiếng nức nở u buồn.
Giống như tiếng gào thét đau đớn trầm uất.
Bước chân thiếu nữ đột nhiên dừng lại, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn màn hình.
Nàng cẩn thận lắng nghe tiếng sóng biển kia, dường như có ma lực vô hạn, không ngừng kéo nàng xuống Hải Để.
Đột nhiên lại có sự thay đổi đột ngột, như có một luồng sức mạnh mãnh liệt đẩy nàng về phía bờ.
Trong sự khiếp sợ của nàng, Tô Tần vẫn chưa lên sân khấu.
Nhưng trên màn hình lớn đột nhiên hiện lên một tin nhắn riêng.
Khi nàng nhìn thấy biệt danh chính là của mình, nước mắt nàng tuôn trào.
“Tô Tần ca ca, hóa ra ngươi thật sự đã nhìn thấy tin nhắn riêng của ta.” “Thế nhưng là, ngươi sẽ vì ta hát một bài hát sao?” “Ngươi có để ý đến sống chết của ta không?” “Hay là xem ta là công cụ để ngươi câu view?” Trải qua mười sáu năm nếm trải vô số hắc ám, nàng đối với bất kỳ ai cũng không còn tin tưởng.

Tại hiện trường tiết mục.
Khán giả cũng bị tin nhắn riêng này làm cho sững sờ.
“Tình huống gì đây? Tô Tần đăng nhầm ảnh à?” “Nữ hài kia thật thê thảm, mới mười sáu tuổi mà đã phải trải qua những tổn thương mà người khác cả đời cũng chưa chắc đã gặp phải.” “Trong thư này, ta thấy được sự tuyệt vọng sâu sắc, nàng thật sự không muốn sống nữa.” “Chẳng lẽ Tô Tần muốn cất tiếng hát vì cô gái này sao? Hắn còn kịp không?” “Mọi người mau nghĩ cách giữ nàng lại đi, nàng mới mười sáu tuổi, nàng còn có cả một tương lai tốt đẹp vô hạn ở phía trước.” Nhất thời, phòng trực tiếp bị mưa đạn phủ kín màn hình.
“Cầu tiểu muội muội đừng chết, thế giới này nhất định vẫn còn có người yêu thương ngươi.” “Cầu tiểu muội muội đừng chết, thế giới này nhất định vẫn còn có người yêu thương ngươi.” “Cầu tiểu muội muội đừng chết, thế giới này nhất định vẫn còn có người yêu thương ngươi.” Nhìn cơn mưa đạn lít nha lít nhít mà lại đồng đều tăm tắp này.
Bên bờ biển, bóng hình nhỏ bé kia lại một lần nữa tuôn rơi nước mắt.
Thế nhưng là, sau cơn cảm động, gương mặt nàng lại bị sự tuyệt vọng bao trùm.
“Không kịp nữa rồi, thật sự không kịp nữa rồi.” “Thế giới này quá lạnh lùng, không thể nào còn có người yêu thương ta.” …
Trên sân khấu.
Tô Tần vừa xuất hiện liền gây ra từng tràng kinh hô.
Chỉ thấy hắn hóa trang thành một nữ sinh trung học, mặc một chiếc váy dài màu trắng tinh khiết, đúng là nam thân nữ tướng.
Nhưng biểu cảm bi quan, chán đời, u uất, tuyệt vọng trên mặt hắn, lại không ngừng làm nhói lòng mỗi người.
Ánh mắt đó phảng phất chỉ cần chạm phải, là có thể kéo người ta vào vực sâu vô tận.
Chỉ riêng bóng hình nhỏ bé nơi bờ biển kia, khi nhìn thấy hắn thì kinh ngạc đến nghẹn ngào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận