Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 70:Hát vang chính năng lượng, đội tuyển quốc gia dự bị đội viên, quán quân không có hai nhân tuyển

Chương 70: Hát vang năng lượng tích cực, thành viên dự bị đội tuyển quốc gia, ứng cử viên quán quân không có người thứ hai
Cháy!
Thật sự là quá cháy!
Mặc kệ ta đã từng có bối rối hay không.
Mặc kệ ta đã từng có tan vỡ ước mơ hay không.
Nhưng ta đều không khuất phục, không thất bại, không buông xuôi!
Ta muốn có được sức mạnh thoát khỏi mọi thứ, để bước vào hành trình mơ ước.
Ta còn muốn đứng sừng sững trên đỉnh cầu vồng!
Ta còn đi xuyên qua ngân hà sao sáng!
Hành trình của ta —— Là biển lớn sao trời!
Tiếng ca kết thúc giữa nhạc đệm rock, nhưng dư vị của nó đang bùng nổ nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Rầm rầm —— Tiếng vỗ tay vang dội cả bầu trời.
Khán giả tại hiện trường toàn bộ đứng dậy, giơ nắm đấm điên cuồng hò hét.
“Tô Tần! Tất thắng!” “Tô Tần! Tất thắng!” “Tô Tần! Tất thắng!”
Gương mặt của bọn họ.
Bất kể già nua hay non nớt.
Lúc này đều vì kích động mà đỏ bừng.
Tiếng hô của họ.
Bất kể đã già lão hay đang tuổi thanh xuân.
Lúc này đều hòa quyện vào nhau, gần như muốn xuyên thủng mái nhà, phóng thẳng tới bầu trời sao vô tận.
Trong phòng livestream.
Bàn phím của đám cư dân mạng đã bị gõ muốn nát.
“Tô Tần ngưu bức, bài hát này hát làm DNA toàn thân ta như sôi sục.” “Ta muốn [Nộ Phóng Đích Sinh Mệnh], bài này quả thực hát ra tiếng lòng của ta!” “Khổ cực nào rồi cũng sẽ qua, mặt trời rồi cũng sẽ mọc lên, hãy để chúng ta thiêu đốt thanh xuân, nộ phóng sinh mệnh, xông lên nào!!!” “Tô Tần ca thật quá truyền cảm hứng, quỳ cầu bản ghi âm phòng thu ra mắt, ta muốn bật chế độ nghe lại vô hạn.” “Bản live đã rất ngưu bức rồi còn gì, muốn đòi xe đạp gì nữa?” “Nói lại thì Tô Tần còn nợ chúng ta rất nhiều bản thu âm gốc nhỉ? Chờ hắn giành được quán quân, nhất định phải thúc hắn thu âm lại toàn bộ cả những bài đã bán bản quyền nữa.” “Thôi không lạc đề nữa, tối nay chỉ một câu, Tô Tần ngưu bức, nhất định phải đoạt quán quân!”
Tại hiện trường chương trình.
Nhạc đệm kết thúc.
Tô Tần cúi đầu cảm ơn.
Uông Phong vừa vỗ tay, vừa khen ngợi Tô Tần.
“Rất nhiều người phong ta làm ‘giáo phụ nhạc rock’ của giới âm nhạc Hoa ngữ, hư danh này khiến ta luôn phải như đi trên băng mỏng.” “Bởi vì ta biết rõ mình còn chưa đủ, và cũng tin tưởng không nghi ngờ vào câu nói ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’.” “Hôm nay màn trình diễn của ngươi cuối cùng đã chứng minh cho mọi người thấy, ngươi mới là ca sĩ nhạc rock thực sự có thiên phú.” “Tô Tần, trình độ về nhạc rock của ngươi đã hoàn toàn không kém gì ta, nói ngươi hôm nay một khúc phong thần cũng không hề khoa trương chút nào.” “Vinh dự của ngươi, thực chí danh quy!”
Ồ —— Khán giả một trận xôn xao!
Phải biết Uông Phong chính là giáo phụ nhạc rock được công nhận mà!
Ngay cả hắn cũng nói Tô Tần một khúc phong thần!
Ngay cả hắn cũng đích thân thừa nhận thiên phú nhạc rock của Tô Tần không hề kém cạnh mình!
Điều đó chỉ có thể nói lên một điều —— Tô Tần!
Ngươi là ngưu bức mẹ nó mở cửa cho ngưu bức, ngưu bức đến nhà rồi!
Nhưng chỉ có Tô Tần, lúc này trong lòng bị lời khen của ông ấy thổi phồng đến mức run rẩy.
Nếu như ở thế giới gốc, bài hát này cũng là một trong những tác phẩm kinh điển tiêu biểu nhất của Uông Phong.
Mình ở thế giới này lấy ra dùng, lại còn được chính Uông Phong khen ngợi một trận.
Chuyện này cũng quá mẹ nó vô lý rồi.
Sau Uông Phong.
Hàn Hồng cũng nhận xét: “Tô Tần, năng lượng tích cực tỏa ra từ người ngươi rất dễ lan tỏa đến người khác.” “Chỉ cần ngươi tiếp tục phát triển trên con đường này, việc tiến vào đội tuyển quốc gia là trong tầm tay!”
Ầm!!!
Khán giả lại bị sốc.
Đội tuyển quốc gia là nơi nào?
Đó là tiếng nói cấp quốc gia cao nhất.
Mỗi bài hát được hát, mỗi một từ được thốt ra, đều đại diện cho ý chí quốc gia.
Hàn Hồng dám chắc chắn Tô Tần có thể vào đội tuyển quốc gia, đó chính là sự công nhận cao nhất đối với một người làm nhạc.
Sau bà ấy.
Tiết Tri Ngàn cười ha hả tiếp lời.
“Tô Tần, sự tiến bộ của ngươi đã khiến mọi người phải kinh ngạc, và cũng vượt xa kỳ vọng của mọi người.” “Trước đây ta đã nói, lời bài hát ngươi viết có thể khiến ta phải quỳ trước ngươi.” “Nhưng hôm nay ta muốn sửa lại cách nói này, lời ngươi viết, nhạc ngươi phổ, có thể khiến ta phải dập đầu sát đất!”
Ha ha ha —— Khán giả cười vang.
Bởi vì cư dân mạng nhiệt tình 'xào nấu', câu nói ‘ta muốn quỳ trước ngươi’ này đã trở thành cái mác không thể gỡ bỏ trên người Lão Tiết.
Nhưng!
Mưa đạn trong phòng livestream đã điên cuồng.
“Lão Tiết à Lão Tiết, ngươi nghĩ bây giờ đổi giọng vẫn còn kịp à?” “Đúng vậy đúng vậy, trong điện thoại ta ít nhất còn lưu cả trăm cái meme của ngươi, cả đời này ngươi đừng hòng thoát khỏi cái meme này.” “Lão Tiết, ngươi đừng giãy dụa nữa, mau mau quỳ xuống trước Tô Tần đi.” “Chỗ ta có vỏ sầu riêng, ván giặt, mì gói, ngươi muốn chọn loại nào?”
Giữa lúc đám cư dân mạng đang trêu đùa.
Quyền nhận xét đã chuyển đến tay Hoa Thần Vũ.
“Khụ khụ......” “Bài hát này của Tô Tần, thật sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.” “Ngươi đã thay đổi phong cách lòe loẹt màu mè trước đây, dùng cách hát rock để thể hiện sức mạnh không cam chịu số phận, truyền năng lượng tích cực đến người nghe.” “Ngươi muốn [Nộ Phóng Đích Sinh Mệnh], ở đây ta cũng hy vọng, ngươi có thể trên con đường âm nhạc tương lai dũng cảm tiến về phía trước, tạo nên kỳ tích mới.”
Tô Tần ngơ ngác.
Ba vị giám khảo cũng ngơ ngác.
Hàng ngàn vạn khán giả cũng ngơ ngác.
Khoan đã.
Chẳng phải ngươi nên chê bai Tô Tần đến mức không còn gì sao?
Ngươi thế này lại hết lời khen ngợi Tô Tần, làm cho những lời chúng ta chuẩn bị để mắng ngươi cũng không có đất dụng võ!
Đứng trên sân khấu, nghe những lời khen ngợi rất chính thức của hắn.
Tô Tần suýt chút nữa dùng hai chân đào luôn ra một căn ‘bốn thất hai sảnh’, tiết kiệm được cả tiền mua nhà.
May mà người dẫn chương trình lanh trí, lập tức gọi Mã Đông Lương lên sân khấu.
Hàn Hồng là cao thủ trong đạo đối nhân xử thế, lập tức nhân cơ hội chuyển chủ đề.
“Mã Đông Lương, mời ngươi từ góc độ của đối thủ cạnh tranh đánh giá một chút về màn trình diễn của Tô Tần.”
Mã Đông Lương mặt mày đắng như mướp đắng.
“Hàn Hồng lão sư, cô đây là đang đặt tôi lên bếp lửa nướng mà.”
Ha ha ha —— Khán giả cười rộ lên.
Bọn họ không cần nghĩ cũng biết Mã Đông Lương lúc này lúng túng đến mức nào.
Nhưng là người bị đặt câu hỏi, hắn không thể không nói vài lời.
“Tôi cảm thấy Tô Tần đã là một người làm nhạc trưởng thành, hoàn hảo, hắn không nên đứng trên sân khấu này, mà nên ngồi ở ghế giám khảo.” “Tôi cảm thấy áp lực khi hắn ngồi phía dưới nhận xét tôi, so với áp lực khi hắn đứng trên sân khấu nghiền ép tôi, nhỏ hơn gấp vạn lần.”
“Khoa trương!” Tô Tần cười vỗ vai hắn.
“Ta thấy ngươi vừa rồi hát rất hay đó chứ, chẳng có chút nào bị áp lực dọa sợ cả.”
Mã Đông Lương sắp bị hắn dọa phát khóc.
“Tô lão sư, xin người đừng chế nhạo tôi nữa.” “Phải biết đây là trận chiến tranh quán quân, nếu tôi mà hát không tốt bài hát của ngài, sẽ bị khán giả mắng chết mất.”
Ha ha ha —— Khán giả lại cười vang.
“Mã Đông Lương quá biết mình biết ta, hắn nói thật đúng mà.” “Nhưng mà câu này hắn nói đúng, nếu dám làm hỏng bài hát của Tô Tần, nước bọt của fan hâm mộ cũng đủ dìm chết hắn.” “Thực ra Mã Đông Lương đã rất lợi hại rồi, đáng tiếc hắn lại gặp phải tên yêu nghiệt Tô Tần này, chắc chắn vô duyên với ngôi quán quân.” “Đừng nói đến lời mắng của chúng ta, chỉ riêng các ca sĩ trong giới giải trí thôi cũng đủ dọa chết hắn rồi. Bọn họ cầu còn không được bài gốc của Tô Tần, sao có thể cho phép hắn làm hỏng chứ.”
Bài hát do Tô Tần sáng tác chính là đại diện cho chất lượng.
Là đại diện cho vinh dự.
Đây là nhận thức chung của người nghe và ca sĩ.
Ai dám làm hỏng bài hát hay, người đó là tội nhân của giới âm nhạc Hoa ngữ.
Sau một hồi trò chuyện thoải mái.
Người dẫn chương trình lại đưa ra một câu hỏi.
“Mã Đông Lương, nếu để ngươi tự mình bỏ phiếu, ngươi có bỏ phiếu cho Tô Tần làm quán quân không?” “Nếu ngươi không bỏ phiếu cho hắn, ngươi có cảm thấy mình cắn rứt lương tâm không?” “Nếu ngươi bỏ phiếu cho hắn, ngươi có cảm thấy có lỗi với chính mình không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận