Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 140:Khuynh tình biểu diễn « Cô Dũng Giả », gửi lời chào Long Quốc Quân người

Giai điệu đột nhiên trở nên nhanh và mạnh mẽ, cho người ta cảm giác như xông phá mây đen gặp lại ánh nắng.
Bọn hắn nói, muốn mang theo ánh sáng thuần phục mỗi một con quái thú.
Ai là quái thú?
Là kẻ địch phá hoại an ninh quốc gia.
Là những phần tử buôn lậu thuốc phiện hủy hoại sức khỏe mọi người.
Câu hát này đã làm người ta cảm nhận được ánh sáng hy vọng, biểu đạt khí thế không sợ chết của quân nhân, mạnh mẽ tiêu diệt tất cả quái thú xâm phạm.
Bọn hắn nói, muốn vá tốt vết thương của ngươi, không ai là tên hề tham món lợi nhỏ xấu xa.
Ai bị thương?
Ai là thằng hề?
Là quân nhân bị thương, nhưng điều đó sẽ không khiến quân nhân biến thành thằng hề, mà sẽ biến thành những tấm quân công chương gắn trên người họ.
Bọn hắn chịu đựng vô số vết thương, nhưng bọn hắn chưa bao giờ sợ hãi.
Ngăn chặn vết thương, lau khô máu tươi, đứng dậy tiếp tục chiến đấu!
Bọn hắn đã từng cô độc canh giữ đường biên giới, nhưng bọn hắn vẫn luôn quang vinh.
Trên người bọn họ có lẽ không hoàn mỹ, nhưng bọn hắn vĩnh viễn đáng được ca tụng.
Không phải những người gọn gàng xinh đẹp mới đáng tán thưởng, những quân nhân mình đầy bùn đất, ngăn chặn hắc ám phía trước này mới thực sự là anh hùng.
Ngồi trên xe lăn, Lư Trọng Quân trong nháy mắt bị mấy câu hát này chạm đến nỗi lòng, hốc mắt đỏ bừng.
Hắn trước nay chưa từng hối hận vì đã chiến đấu với bọn buôn ma túy, càng không hối hận khi làm một anh hùng vô danh.
Bởi vì hắn biết, trên đời này ít nhất vẫn còn có người như Tô Tần, hiểu được hắn.
Theo âm nhạc và lời ca tiến dần lên cao trào, Tô Tần đã khắc họa nên hình ảnh của một người lính biên phòng.
Lòng người xem đều trĩu nặng, luôn cảm thấy có một nỗi niềm uất nghẹn trong lồng ngực không thể thoát ra.
Mà tiết tấu nhanh cùng giọng hát tiếp theo của Tô Tần cuối cùng cũng để cảm xúc trong lòng bọn hắn được giải tỏa.
“Yêu ngươi một mình đi vào ngõ tối” “Yêu ngươi dáng vẻ không quỳ gối” “Yêu ngươi giằng co qua tuyệt vọng” “Không chịu khóc một trận” “Yêu ngươi áo quần rách rưới” “Lại dám chắn viên đạn của vận mệnh” “Yêu ngươi giống như ta vậy” “Vết sẹo đều giống nhau” “Đi sao? Xứng sao? Với chiếc áo choàng rách nát này” “Chiến sao? Chiến đi! Bằng giấc mộng hèn mọn nhất” “Vang vọng tiếng nghẹn ngào cùng gầm thét trong đêm đen ấy” “Ai nói đứng trong ánh sáng mới được xem là anh hùng”
Giọng hát Tô Tần vút cao đầy cảm xúc, đem tất cả tình cảm, cùng sự kính trọng đối với quân nhân, toàn bộ hòa quyện vào trong tiếng ca.
Khán giả nghe hắn hát tựa như đang nghe tiếng kèn lệnh xung trận, một sự kính trọng mãnh liệt tự nhiên sinh ra.
Bọn hắn dường như nhìn thấy, từng người từng người quân nhân ngã xuống trong vũng máu, nhưng dù cho trận chiến chỉ còn lại người cuối cùng, hắn cũng sẽ một mình xâm nhập vào bóng tối, hướng về phía kẻ địch mà xung phong.
Bọn hắn dường như nhìn thấy, hắn biết rõ xông lên chính là cái chết, nhưng hắn tuyệt không khuất phục, tuyệt không cúi đầu quỳ gối trước kẻ địch, sống lưng vĩnh viễn thẳng tắp bất khuất.
Bọn hắn dường như nhìn thấy, hắn đã từng giằng co với tuyệt vọng vô tận, nhưng hắn chưa bao giờ than khổ, chưa bao giờ sợ hãi, chưa bao giờ rơi lệ.
Bởi vì bọn họ là Quân nhân Long Quốc, đổ máu không đổ lệ!
Tiến lên một bước chính là vực sâu, đi sao?
Đi!
Ngươi có xứng đáng đại diện cho quốc gia và nhân dân không?
Xứng đáng!
Ngươi có muốn cùng với sự bất định và tử vong chiến đấu đến cùng không?
Chiến!
Đương nhiên là chiến!
Vì tổ quốc, vì nhân dân.
Tử chiến không lùi!
Cho dù bọn họ chỉ là thân thể phàm nhân, cho dù giấc mộng hèn mọn nhất của bọn họ chỉ là hy vọng quốc thái dân an, phồn vinh hưng thịnh.
Bọn hắn vẫn nguyện lấy thân thể phàm nhân, bảo vệ nền hòa bình khó khăn lắm mới giành được này.
Hai câu cuối cùng, càng giống như Tô Tần đang thay mặt các quân nhân phát ra tiếng lòng nức nở và gào thét.
Đồng bào ơi, hãy tỉnh thức!
Hãy để chúng ta gửi lời chào đến những tiếng nghẹn ngào và gầm thét trong đêm tối, hãy để chúng ta gửi lời chào đến những quân nhân đang canh giữ an ninh quốc gia.
Ai nói đứng trong ánh sáng mới được xem là anh hùng?
Những người một mình đối mặt với hắc ám, nhường lại quang minh cho chúng ta, cũng xứng đáng được chúng ta tôn kính và ngưỡng mộ.
Lư Trọng Quân nghe từng câu từng chữ đều đang khắc họa hắn cùng các chiến hữu, nước mắt trong hốc mắt cuối cùng cũng không giấu được nữa.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Hắn đang rơi lệ vì những chiến hữu đã hy sinh.
“Bọn hắn nói muốn ngươi bỏ đi sự ngang tàng” “Tựa như muốn lau đi vết nhơ” “Bọn hắn nói muốn ngươi thuận bậc thang đi lên” “Mà cái giá phải trả là cúi đầu” “Vậy thì cứ để ta không thể thuận gió” “Ngươi cũng kiêu ngạo như thế với sự cô độc dũng cảm ấy” “Ai nói những người bình thường thì không được xem là anh hùng”
Nước mắt Lư Trọng Quân ngừng lại.
Bởi vì hắn và chiến hữu của hắn không thể nào từ bỏ sự sắc bén và lòng kiên cường đối với kẻ địch!
Sống lưng Lư Trọng Quân ưỡn thẳng hơn nữa.
Bởi vì hắn và chiến hữu của hắn không thể nào cúi đầu trước kẻ địch!
Bất luận là hy sinh hay còn sống, bất luận vẫn khỏe mạnh hay đã tàn tật, quân hồn của bọn hắn vĩnh viễn không bao giờ phai màu.
Dù là chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, hơi thở cuối cùng, sự cô độc dũng cảm của bọn hắn vĩnh viễn không bao giờ tắt lịm.
Cảm xúc của đông đảo người xem lại bị dồn nén.
Lồng ngực của bọn hắn phảng phất như bị một tảng đá lớn đè nặng, chờ đợi Tô Tần hát vang đoạn cao trào, hát vang khúc quân hành.
“Yêu ngươi một mình đi vào ngõ tối, yêu ngươi dáng vẻ không quỳ gối” “Yêu ngươi giằng co qua tuyệt vọng, không chịu khóc một trận” “Yêu ngươi áo quần rách rưới lại dám chắn viên đạn của vận mệnh” “Yêu ngươi giống như ta vậy, vết sẹo đều giống nhau” “Đi sao, xứng sao với chiếc áo choàng rách nát này” “Chiến sao, chiến đi bằng giấc mộng hèn mọn nhất” “Vang vọng tiếng nghẹn ngào cùng gầm thét trong đêm đen ấy” “Ai nói đứng trong ánh sáng mới được xem là anh hùng”
Lời ca giống nhau, giọng hát càng thêm sôi sục.
Dẫn dắt cảm xúc người xem dâng trào như núi lửa phun trào.
“Trời ạ, bài hát này thật quá cháy, ta chịu không nổi rồi.” “Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao quân nhân được ưu tiên, là vì bọn họ đang gánh vác nặng nhọc thay chúng ta mà tiến lên.” “Đi chiến đấu đi, đi xung phong đi, đi tiêu diệt hết thảy kẻ địch!”
Tô Tần vừa mới đẩy cảm xúc khán giả lên đến đỉnh cao, còn chưa kịp để họ lắng xuống, đoạn ngâm xướng nối tiếp theo sau lại đẩy họ lên đến tận mây xanh.
“Dáng vẻ ngươi nhuốm màu phong sương, khác biệt phi thường!” “Sự trầm lặng của ngươi vang vọng, đinh tai nhức óc!”
Ngay sau đó, cao trào lại đến, triệt để đẩy bọn hắn lên cao đột phá cả bầu trời.
“Yêu ngươi một mình đi vào ngõ tối, yêu ngươi dáng vẻ không quỳ gối” “Yêu ngươi giằng co qua tuyệt vọng, không chịu khóc một trận” “Yêu ngươi đến từ nơi hoang dã, cả đời chẳng cần mượn ánh sáng của ai” “Ngươi sẽ gây dựng thành trì của mình ngay trên đống tro tàn” “Đi sao, đi đi bằng giấc mộng hèn mọn nhất” “Chiến sao, chiến đi bằng giấc mộng cô độc kiêu hãnh nhất” “Vang vọng tiếng nghẹn ngào cùng gầm thét trong đêm đen ấy” “Ai nói đứng trong ánh sáng mới được xem là anh hùng”
Tiếng hát của Tô Tần đã ngừng, nhưng linh hồn của khán giả vẫn còn lơ lửng trên không trung, một lúc lâu sau mới trở lại trong thân thể.
Không cần giải thích quá nhiều, mỗi người bọn họ đều nghe hiểu tiếng gầm thét mà Tô Tần phát ra vì Lư Trọng Quân, vì các quân nhân.
Hiện trường hôn lễ yên lặng trong giây lát, rồi lập tức đón nhận tiếng vỗ tay bùng nổ.
“Hay, hát quá hay!” “Cảm tạ tân lang đã bảo vệ quốc gia, giữ gìn bình an cho chúng ta.” “Xin gửi lời chào đến Quân nhân Long Quốc!” Tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay hòa thành một mảnh, kéo dài không dứt.
Tân Nương tử hai mắt đẫm lệ nhìn trượng phu của mình, người anh hùng trên xe lăn, càng thêm kiên định với sự lựa chọn của chính mình.
Lư Trọng Quân giơ tay chào một cái quân lễ tiêu chuẩn, giọng nói vang như chuông đồng.
“Đời này không hối hận khi vào quân ngũ, kiếp sau nguyện lại làm con em bộ đội!” “Xin mọi người hãy vĩnh viễn tin tưởng vào Đảng và quân đội, nhất định sẽ thề sống chết bảo vệ an toàn cho quốc gia và nhân dân.”
Trong phòng phát sóng trực tiếp, vô số người xem vì thế mà rơi lệ.
“Chúng ta có lẽ vĩnh viễn không cách nào trải nghiệm được, quân nhân khi thi hành nhiệm vụ đã gặp phải nguy hiểm lớn đến mức nào, đã bao nhiêu lần bước qua quỷ môn quan.” “Không cần nghi ngờ, không cần tra tài liệu, tân lang Lư Trọng Quân chính là ví dụ sống động nhất. Hắn là người may mắn, ít nhất còn có thể trở về lấy vợ sinh con, nhưng càng nhiều anh hùng đã vùi sâu vào núi xanh nước biếc, dùng trung hồn tiếp tục bảo vệ đất nước này.” “Bài hát của Tô Tần có khả năng cộng hưởng tình cảm quá mạnh mẽ, ta nhớ đến ông nội ta tham gia kháng Mỹ viện Triều, cha ta tham gia chiến tranh phản kích Nam Việt, bọn họ cũng là những Cô Dũng Giả xâm nhập vào bóng tối, là những anh hùng vĩnh viễn trong lòng ta.” “Ta là vợ lính, ta tự hào về lão công của mình. Hắn bảo vệ quốc gia, ta bảo vệ gia đình nhỏ của chúng ta.” “Đây là lần thứ hai ta hy vọng ca sĩ Tô Tần được Lục quân Long Quốc chính thức trưng dụng, mọi người cùng ta nhắc tới @ Long Quốc lục quân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận