Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 165:« thiếu niên chí khí không nói sầu », lại một chính thức thần khúc sinh ra

Chương 165: «Thiếu niên chí khí không nói sầu», lại một bài thần khúc chính thức ra đời
Mời sáng tác?
Tô Tần quả thực bị lời nói của Liêu Tiên Phong làm chấn kinh.
Trước đây đều là mình phát hành ca khúc mới, rồi các ngành liên quan trưng dụng.
Nhưng bây giờ thì ngược lại, đến cả việc mời sáng tác trước cũng được sắp xếp rồi.
Trước đó có Lục Quân Long Quốc, hiện tại có Cảnh sát Long Quốc, vậy bước tiếp theo có phải Không quân Long Quốc, Hải quân Long Quốc cũng sẽ tìm đến không?
Nếu thật là như vậy, mình sẽ thành ca sĩ đầu tiên trong giới âm nhạc Hoa ngữ nhận được "bộ sưu tập lớn quân cảnh".
Vinh dự này có thể thổi ngưu bức cả đời a?
“Tô Tần tiên sinh, ta biết yêu cầu của ta có thể hơi đột ngột.” “Hay là ngươi cứ về suy nghĩ trước, ta bên này cũng không vội vàng như vậy.” Liêu Tiên Phong thấy Tô Tần không nói chuyện, cho là hắn muốn từ chối.
Nhưng mà Tô Tần nghe xong, liền trực tiếp đồng ý ngay.
“Liêu cục trưởng, có thể sáng tác bài hát cho Cảnh sát Nhân dân là vinh hạnh của ta.” “Vừa hay ta vừa rồi có cảm hứng, bây giờ liền làm ra ca khúc luôn nhé.”
Cái gì đồ chơi?
Ta vốn chỉ muốn tiếp xúc trước với ngươi một chút, nói ra mục đích, ngươi liền ngay cả ca khúc đều nghĩ xong rồi à?
Liêu Tiên Phong biết Tô Tần tài hoa, tốc độ ra bài hát nhanh, nhưng cái này cũng nhanh đến mức phi lý rồi.
Hắn vội vàng hỏi: “Ngươi cần hỗ trợ gì cứ nói, ta nhất định sẽ cố hết sức thỏa mãn ngươi.”
Tô Tần nhìn quanh bốn phía, nói ra.
“Ta cần một phòng yên tĩnh để làm biên khúc và nhạc đệm, nếu không có, ta chỉ có thể đến phòng thu âm chuyên nghiệp.” Liêu Tiên Phong nghe xong chỉ có yêu cầu này, vội vàng đồng ý.
“Sát vách Cục Cảnh sát thành phố chúng ta chính là trường học cảnh sát, nơi đó có thứ ngươi cần, ta đích thân dẫn ngươi đến.”
Khi bọn họ đi về phía địa điểm, phòng livestream lại một lần nữa vỡ tổ.
“Ngọa Tào!!! Ta không nhìn lầm chứ, Tô Tần vừa hát xong «Thiết Song Lệ» lại vì cảnh sát viết ca khúc mới, hắn thật không có 'sáng tác cổ bình' sao?” “Ờ... Người trên lầu xem ra là fan mới, Tô Tần ra bài hát từ trước đến nay đều tùy tâm sở dục, căn bản không có chuyện 'cổ bình'.” “Hắn không chỉ không có 'sáng tác cổ bình', mà còn hễ ra tay là nhất định đạt chuẩn tinh phẩm trở lên, ngươi nói có làm người ta tức giận không?” “Sau Lục Quân Long Quốc, Cảnh sát Long Quốc cũng muốn dùng ca khúc tuyên truyền của hắn, cái này là muốn cất cánh rồi a.” “Tô Tần đã sớm cất cánh rồi được chưa, chỉ là bây giờ bay cao hơn thôi.” “@ Không quân Long Quốc, @ Hải quân Long Quốc, @ Quân Hỏa tiễn Long Quốc, @ Hàng không Vũ trụ Long Quốc, các người đang làm gì vậy? Mau chóng tìm Tô Tần mời sáng tác đi a.”
Tốc độ sáng tác của Tô Tần rất nhanh.
Bởi vì phổ nhạc đều là hệ thống cho, hắn chỉ cần ba phút là có thể viết ra ngay trước mặt Liêu Tiên Phong.
Sau đó là nhạc đệm, hòa âm phối khí, thu âm giọng hát, cuối cùng làm thành bản nhạc hoàn chỉnh.
Toàn bộ quy trình diễn ra, chính là ngay trước mặt toàn thể người xem phòng livestream, tự tay thu âm một ca khúc.
Để không làm phiền Tô Tần, thợ quay phim đi cùng chỉ có thể đặt cố định camera trong phòng thu âm, còn mình cùng Liêu cục trưởng thì lui ra bên ngoài.
Cách bức tường kính thật dày, Liêu Tiên Phong không khỏi có chút hoài nghi nhân sinh.
“Tiểu ca quay phim, Tô Tần hắn trước giờ vẫn luôn nhanh như vậy, mạnh như vậy sao?” Thợ quay phim dang hai tay, trong mắt lấp lánh ánh sáng kính nể nồng đậm.
“Đúng vậy, Tô Tần hắn vẫn luôn mạnh như vậy.” “Ngô Dịch lật khiêu khích, hắn liền viết phổ nhạc ngay bên đường, cùng Linh Hoa song ca «Tối Huyễn Dân Tộc Phong».” “Cao Tiểu Tùng khiêu khích, hắn cầm đàn ghi-ta liền vừa đàn vừa hát «Thiết Song Lệ» ngay tại chỗ, vô tình lại tạo ra thần thoại.” “Sáng nay lại là linh cảm đột phá, dẫn theo Linh Hoa ra đường hát «Nguyệt Lượng Chi Thượng» lại tạo ra một bài thần khúc cho vũ điệu quảng trường.” “Ta làm thợ quay phim đi cùng trong «Hướng Vãng Đích Sinh Hoạt» bốn kỳ, chưa từng thấy linh cảm của ai có thể tuôn ra bất cứ lúc nào như vậy, chỉ cần vừa ra tay liền đạt đến độ cao mà người khác khó lòng với tới.”
Nhìn vẻ mặt sùng bái của thợ quay phim, Liêu Tiên Phong trầm mặc.
Không biết đợi hắn làm xong bài hát này, lại có bao nhiêu cảnh sát sẽ trở thành fan hâm mộ của hắn.
Bên trong phòng livestream.
Hàng chục triệu người xem vẫn đang nhìn chằm chằm vào tiến độ của Tô Tần.
Khi hắn làm xong nhạc đệm, đoạn nhạc dạo dài đến ba mươi giây vừa vang lên, một cảm giác khí thế hào hùng đập vào mặt.
Khán giả còn chưa nghe được một câu ca từ nào, đã có thể cảm nhận được bài hát này sinh ra là vì Cảnh sát Nhân dân.
Giây thứ ba mươi mốt, giọng hát Tô Tần đột ngột cất lên.
“Mấy bận mưa gió mấy bận xuân thu” “Gian nan vất vả mưa tuyết đọ sức cùng dòng lũ xiết” “Trải qua khổ cực si tâm không đổi” “Thiếu niên chí khí không nói sầu”
Trong chốc lát, trong đầu người xem tự động hiện lên vô số hình ảnh về Cảnh sát Nhân dân.
Bất kể gian nan mưa tuyết, bất kể hạ qua đông tới, họ đều đang gian khổ huấn luyện, vất vả trực phiên.
Dù là đối mặt với lưu manh hung ác, dù là đứng trước lằn ranh sinh tử, bọn họ cũng chưa từng lùi lại một bước.
Từng người thiếu niên chí khí hăng hái, từ ngày đeo lên huy hiệu cảnh sát, mặc vào bộ đồng phục cảnh sát, liền đã tuyên thệ vĩnh viễn trung thành với nhân dân.
Giọng hát hùng hồn của Tô Tần lại vang lên, đồng thời dùng âm điệu càng to rõ, cao vút hơn, thúc đẩy tình cảm bài hát thăng hoa.
“Tấm khiên màu vàng nhiệt huyết đúc thành” “Nơi nguy nan có mặt ra tay, có mặt ra tay” “Vì nụ cười của mẹ” “Vì mùa màng bội thu trên đại địa” “Năm tháng hào hùng” “Thì sợ gì phong lưu”
Tiếng hát vừa dứt.
Trước mặt mỗi người xem dường như đều xuất hiện một tấm khiên màu vàng cực kỳ to lớn.
Đó là sức mạnh quốc gia.
Đó là tấm khiên vô thượng được hàng trăm vạn nhân viên cảnh sát trên cả nước dùng thanh xuân, nhiệt huyết, thậm chí sinh mệnh đúc thành.
Chỉ cần có nó, bất kỳ phần tử phạm tội nào cũng khó mà thực hiện hành vi gây hại.
Chỉ cần có nó, an toàn tính mạng và tài sản của quần chúng nhân dân mới có thể nhận được sự bảo vệ to lớn.
Vì nụ cười của mẹ, vì mùa màng bội thu trên đại địa.
Hai câu ca từ này sao mà giản dị, trực tiếp, lại giải thích một cách hoàn hảo sự cống hiến của cảnh sát đối với quốc gia, đối với nhân dân.
Vị lãnh tụ khai quốc từng nói.
“Nhớ xưa năm tháng hào hùng ấy...... Bạn học thời niên thiếu, phong nhã tài hoa.” “Đều đã qua, những bậc phong lưu, phải nhìn ngày nay.” Tô Tần khéo léo vận dụng ý từ hai bài từ, chỉ vỏn vẹn tám chữ, đã khắc họa sinh động sự vĩ đại của cảnh sát và tuổi thanh xuân không hối tiếc của họ.
Công lực này.
Khiến người ta không thể không thấy lòng bội phục.
Một đặc điểm khác của bài hát này là khúc nhạc dạo (intro) rất dài, đoạn gian tấu (interlude) rất ngắn.
Dùng phần xây dựng dài hơi và tiết tấu dồn dập, ngầm biểu đạt sự gian khổ và cao quý của Cảnh sát Nhân dân.
Thế là giọng hát của Tô Tần, rất nhanh lại hát vang đoạn sau.
“Mấy bận mưa gió mấy bận xuân thu” “Gian nan vất vả mưa tuyết đọ sức cùng dòng lũ xiết”......
“Tấm khiên màu vàng nhiệt huyết đúc thành” “Nơi nguy nan có mặt ra tay, có mặt ra tay” “Vì nụ cười của mẹ” “Vì mùa màng bội thu trên đại địa” “Năm tháng hào hùng” “Thì sợ gì phong lưu” “Năm tháng hào hùng” “Thì sợ gì phong lưu”
Khúc hát kết thúc, âm thanh tắt dần, bên trong phòng thu âm yên tĩnh không tiếng động.
Nhưng ở bên trong phòng livestream, sự nhiệt tình của khán giả bùng nổ như bom nguyên tử.
“Ngưu bức, Tô Tần ngưu bức, lại một bài thần khúc chính thức ra đời.” “Vì nụ cười của mẹ, vì mùa màng bội thu trên đại địa, đây là ca từ mộc mạc biết bao, lại hát lên sứ mệnh cao quý của Cảnh sát Nhân dân, lời và nhạc này thật quá ngưu bức.” “Tấm khiên màu vàng nhiệt huyết đúc thành, nơi nguy nan có mặt ra tay, hai câu này cũng rất ngưu bức đấy chứ, quả thực là sự khắc họa hoàn mỹ đối với Cảnh sát Nhân dân.” “Năm tháng hào hùng, thì sợ gì phong lưu, các người không thấy nội hàm văn hóa này siêu mạnh sao? Năng lực làm thơ của Tô Tần là đỉnh nhất.” “Đừng cãi nữa đừng cãi nữa, mỗi câu ca từ của Tô Tần đều là tinh hoa. Mau nhìn hắn đi ra khỏi phòng thu âm kìa, thật mong chờ phản ứng của Liêu cục trưởng sau khi nghe bài hát này sẽ là gì.”
Nhưng điều khiến họ vô cùng bất ngờ là.
Liêu Tiên Phong sau khi nghe xong một lần, vậy mà lại trực tiếp bỏ Tô Tần lại rồi chạy đi.
Chạy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận