Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 123:Tám khối cơ bụng chó đực eo, các muội tử sôi trào

Chương 123: Tám múi cơ bụng eo chó đực, các muội tử sôi trào
Vạn Xuân uyên ương cánh sen văn kim bát?
Nghe được lời nhắc nhở này, Tô Tần trong lòng thầm khen khá lắm.
Mình bị Lê Mộng đẩy xuống nước, không những không chết trong tình thế hiểm nghèo này, ngược lại còn nhân họa đắc phúc, khai quật được đồ cổ đời Đường dưới đáy nước?
Phải biết rằng đồ cổ quý giá như vậy gần như không thể xuất hiện lẻ loi trơ trọi, việc nó nằm dưới đáy nước có nghĩa là nơi này rất có khả năng đang chôn giấu một ngôi mộ lớn đời Đường.
Mẹ nó chứ, đây lại là tiết tấu phải mở máy xúc sao?
Để tránh cho người ở trên quá lo lắng sợ hãi, hắn tay trái cầm kim bát, tay phải nắm cần câu, nhanh chóng bơi về phía bè trúc.
Xoạt ——
Hắn phá mặt nước trồi lên, lộ ra một cái đầu đen kịt.
“A!!! Ở đó kìa, Tô Tần ca ca ở đó kìa!!!”
Trương Tử Phong phát hiện Tô Tần ngoi lên đầu tiên, lập tức chỉ vào mặt nước la to.
Bị nàng hô như vậy, ánh mắt mọi người đều nhanh chóng tập trung qua đó.
“Nhân viên cứu hộ, nhanh, vớt hắn lên.”
Theo mệnh lệnh, nhóm nhân viên cứu hộ như phát điên bơi về phía bên kia.
Nhưng một giây sau, Tô Tần lại lớn tiếng quát về phía họ.
“Các ngươi không cần vội, ta không sao.”
Ngọa tào!!!
Trong lòng mọi người lập tức có mười ngàn con thảo nê mã đang phi nước đại.
Mẹ nó chứ, đã qua mười phút đồng hồ rồi mà hắn ở dưới đáy nước vậy mà không sao?
Gia hỏa này cầm tinh con cá, dùng mang hô hấp à?
Càng kỳ lạ hơn là, tay trái hắn cầm một cái kim bát, tay phải nắm cần câu, chỉ dựa vào hai chân đạp nước mà cũng có thể bơi đi nhanh chóng.
Bên trong phòng livestream.
Hàng triệu người xem đã từ kinh hãi chuyển thành kinh hỉ, mưa đạn còn dày đặc hơn cả hỏa tiễn Khách Thu Toa.
“Ngọa tào, Tô Tần có thể nín thở dưới nước mười phút sao? Đây là thiên phú nghịch thiên gì vậy?” “Điều đáng sợ không chỉ là hắn có thể nín thở mười phút, mà là con cá trong tay hắn không những không chạy mất, tay trái còn có thêm một cái bát màu vàng.” “Tô Tần đúng là cuồng ma câu cá không sai, mạng có thể không cần, nhưng cá không thể thoát câu.” “Chỉ có ta chú ý kỹ thuật bơi của Tô Tần thôi à? Thế bơi hiện tại của hắn, đơn giản là còn đỉnh hơn cả con ếch thật sự, tư thế cũng quá đẹp mắt.” “Ta không giống các ngươi, ta chỉ quan tâm kẻ chủ mưu Lê Mộng kia, lúc nào thì bị mũ thúc thúc bắt đi.”
Bởi vì lần rơi xuống nước này, Tô Tần lại một lần nữa bùng nổ độ hot.
Chờ hắn bơi tới cạnh bè tre, hắn trước tiên giao con cá lớn câu được cho Hoàng Tiểu Trù và những người khác, sau đó tự mình cầm kim bát bò lên bè tre.
Dưới ánh mặt trời.
Hắn cởi áo ra vắt khô nước.
Đồng thời cũng phô bày ra thân hình kiện mỹ với tám múi cơ bụng eo chó đực, không hề che giấu.
Nhất là khi ánh nắng chiếu vào những giọt nước trên cơ thể, phản xạ ra ánh sáng rạng rỡ.
Phòng livestream vừa mới yên tĩnh một chút, đột nhiên bị người xem điên cuồng tràn vào làm cho lag.
“Trời đất ơi, vóc người Tô Tần đẹp quá. Tám khối cơ bụng eo chó đực, ta có thể cùng hắn chơi một ngày một đêm không kêu dừng.” “Ca ca tốt của ta à, có vóc người này sao có thể chỉ thỏa mãn với một đêm bảy lần, ta muốn cùng hắn bốn mươi tám giờ không ngừng nghỉ, sinh cho hắn cả một đội bóng đá.” “Tỷ muội ơi đây là khu bình luận không phải thời kỳ rụng trứng đâu nha, lương tri của các người đâu, thận trọng của các người đâu, địa chỉ nhà Tô Tần ở đâu?” “Này, đám sắc nữ các ngươi không thể thận trọng chút được sao? Ta thấy cái bát trên tay Tô Tần hình như làm bằng vàng, có khi còn là đồ cổ đấy.”
Cùng lúc đó, sau khi Hà Linh và những người khác xác nhận Tô Tần không sao.
Để lái câu chuyện sang hướng khác, họ cũng bắt đầu lấy cái kim bát trên tay Tô Tần ra làm chủ đề.
“Tô Tần, cái bát trong tay ngươi trông có vẻ rất nặng, không phải là làm bằng vàng đấy chứ?” “Nhìn còn có vẻ cổ xưa, chẳng lẽ là đồ cổ sao?” “Ngươi đừng nói với ta đây là ngươi vừa vớt từ dưới sông lên nha, vậy chẳng phải ngươi là nhân họa đắc phúc sao?”
Tô Tần lập tức hiểu ra họ đang cố lái dư luận, bèn lập tức phối hợp diễn theo.
“Các ngươi thật đúng là đoán đúng, cái kim bát này chính là ta vớt lên từ đáy sông.”
Ngọa tào!
Các khách quý trên bè trúc đều bị hắn làm cho cạn lời.
Chúng ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngươi làm thật à?
Vả lại ngươi lặn xuống nước một cái là mò được kim bát đời Đường, đồ cổ từ lúc nào mà dễ nhặt như vậy?
Tô Tần thấy vẻ mặt bọn họ đều không muốn tin, chỉ có thể nhấn mạnh lần nữa.
“Ta không lừa các ngươi, đây thật sự là kim bát đời Đường.” “Nếu ta đoán không sai, gần đây hẳn là có chôn một ngôi mộ cổ đời Đường.”
Oanh!!!
Nhóm khách quý cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa.
“Được rồi, được rồi, Tô Tần ngươi đừng nói nữa. Ta tin, ta tin ngươi rồi, được chưa?” “Hà lão sư, mau báo cho Cục Di Sản và viện nghiên cứu khảo cổ, bảo họ nhanh chóng đến bảo vệ khu vực xung quanh đây.”
Hoàng lão sư vừa nói, Hà Linh liền ra dấu im lặng cho ông ấy.
“Alo, có phải Giáo sư Đỗ Dật Minh không ạ?” “Vâng, vâng, đúng rồi, Tô Tần phát hiện kim bát đời Đường ở trong sông, hắn nói không lừa chúng tôi.” “Cái gì? Các ngài cũng đang xem chương trình trực tiếp của chúng tôi ạ? Vậy thì đơn giản rồi, các ngài cứ trực tiếp tới đây đi.”
Cúp điện thoại, Hà Linh "hung dữ" liếc Tô Tần một cái.
“Tốt lắm, bây giờ điện thoại cũng gọi rồi, cảnh báo cũng phát đi rồi.” “Nếu cái kim bát trong tay ngươi là giả, ta xem ngươi kết thúc thế nào.”
Đối với kim bát trong tay, Tô Tần tự tin một nghìn phần trăm.
Nhưng hiện tại, việc hắn phải giải quyết trước tiên là người phụ nữ đã đẩy hắn xuống sông kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận