Giải Trí: Để Cho Ngươi Cứu Tràng, Ngươi Một Người Đóng Bảy Vai

Chương 121:Không che đậy miệng, đỗi đến xinh đẹp

Chương 121: Vạ miệng còn đáp trả cực gắt
Cái gì?
Theo đuổi từ nhỏ tới lớn?
Chúng ta lớn hơn ngươi không được mấy tuổi đâu, ngươi không biết nói chuyện thì cũng đừng có ăn nói bậy bạ.
Lời nói không hề kiêng dè kia của Lê Mộng lập tức khiến mấy vị khách quý bất mãn.
Fan hâm mộ của bọn họ, càng dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích Lê Mộng.
“Ngọa Tào, Lê Mộng có bị bệnh không vậy, sao nàng có thể nói ra lời như thế được?” “Ta vừa tra một chút, Uông lão sư, Hà lão sư, Hoàng lão sư đều sinh sau năm 1970, Lê Mộng sinh sau năm 1990, xem ra như lời nàng nói cũng không phải là bị thần kinh.” “Lầu trên tỉnh lại đi, cái này không gọi là không có bệnh thần kinh, cái này gọi là EQ thấp. Tùy tiện có người đến mắng ngươi già, ngươi có chịu không?” Nhưng Lê Mộng dường như hoàn toàn không cảm thấy mình mạo phạm, ngay sau đó liền quay sang làm phiền Tô Tần.
“Tô Tần đệ đệ, ngươi thật có tài hoa a, đợi chương trình kết thúc ta có thể mời ngươi sáng tác bài hát không?” “Tô Tần đệ đệ, ngươi có thể nói một chút làm thế nào ngươi lại sáng tác được nhiều bài hát hay như vậy trong thời gian ngắn không?” “Tô Tần đệ đệ, làm sao ngươi vừa sáng tác lại vừa học được tài nấu nướng lợi hại như vậy hả?” Tô Tần không ngờ tới, mình lại gặp phải một người vô liêm sỉ như vậy ngay trên chương trình.
Ả đàn bà Lê Mộng này rõ ràng là nhận lệnh đến hại mình, lúc này vậy mà lại giả vờ thân thiết, quấn lấy hắn hỏi đông hỏi tây.
Lúc đầu ngay cả khán giả cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cô gái này thích làm quen, tạo mối quan hệ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, mọi người đều thấy phiền với sự làm phiền không biết ngại của nàng.
“Ngọa Tào cả nhà nàng, con đàn bà Lê Mộng này có bị bệnh không? Coi như nàng là minh tinh hết thời muốn ké fame Tô Tần, cũng không cần phải buồn nôn như vậy chứ.” “Ta thấy ả đàn bà này đúng là tiện, chẳng lẽ nàng không biết, nàng càng như vậy thì càng bị người ta ghét sao?” “Quả nhiên không hổ là Lê Mộng a, việc làm thật khiến người ta phải tê cả da đầu.” Nhưng Lê Mộng không quan tâm những điều này.
Bởi vì nàng biết rõ, mình diễn càng lố lăng, người khác càng hạ thấp lòng phòng bị đối với nàng.
Nếu không phải Tô Tần thông qua hệ thống biết trước nhiệm vụ ám sát của nàng, thì tất nhiên không thể nào nghi ngờ động cơ của nàng.
Khi người đàn bà này tung ra một đợt “tấn công” mới, Tô Tần cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Tô Tần đệ đệ, nghe nói ngươi còn độc thân, ngươi thích mẫu con gái như thế nào?” “Là thích người trong giới giải trí hay ngoài giới? Là thích người lớn tuổi hơn ngươi hay nhỏ hơn ngươi? Là thích kiểu dịu dàng hay kiểu hào sảng?” Ngay lúc mọi người đều cảm thấy nàng đã xâm phạm quyền riêng tư của Tô Tần, Tô Tần cuối cùng cũng lên tiếng.
“Lê Tả, nhà ngươi ở đâu?” Lê Mộng trong lòng mừng thầm, tảng băng này cuối cùng cũng chịu phản ứng với mình rồi sao?
Hắn còn quan tâm nơi sinh của mình, chẳng lẽ hắn có ý với mình, mình có cơ hội trâu già gặm cỏ non sao?
“Tô Tần lão sư, ta quê ở Đào Hoa Nguyên, tỉnh Tương Nam, cũng miễn cưỡng tính là người địa phương.” Tô Tần mỉm cười.
“Ta còn tưởng nhà ngươi ở biển cơ đấy, quản rộng như vậy.” Bá!!!
Bá!!!
Bá!!!
Sắc mặt mọi người đều đại biến.
Bản thân Lê Mộng càng lúng túng đến mức hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.
“Phụt......” “Ha ha ha......” “Tô Tần quá đỉnh, câu này quả là quá tuyệt.” Dương Siêu Nguyệt không nhịn được cười, chẳng khác nào triệt để dìm Lê Mộng xuống đất làm nhục.
Trong phòng livestream, khán giả bão bình luận trên màn hình.
“Ha ha ha, Tô Tần đáp trả cực gắt, Siêu Nguyệt cũng là thần bổ đao.” “Nhà ngươi ở biển sao, quản rộng như vậy, câu này của Tô Tần tuyệt đối phải trở thành câu nói vàng của năm nay.” “Ta đã sớm ngứa mắt con đàn bà này rồi, Tô Tần có thể nhịn đến bây giờ cũng là đỉnh cao.” “Ta mãnh liệt đề nghị Tô Tần và Dương Siêu Nguyệt tiếp tục liên thủ đáp trả con đàn bà này, đáp trả cho đến khi chính nàng phải rời khỏi chương trình mới thôi.” Tại hiện trường chương trình, mặt Lê Mộng đen như mực.
Trong sự nghiệp trước đây của nàng, chưa từng có ai dám đối đáp với nàng như vậy trước mặt.
Nếu không phải vì tiếp tục nhiệm vụ kia, nàng đã muốn trở mặt với Tô Tần ngay tại chỗ.
Nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể cười gượng nói sang chuyện khác.
“Tô Tần lão sư thật hài hước, ta cũng muốn có một căn nhà nhìn ra biển, nhưng thực lực không cho phép mà.” “Nếu Tô Tần lão sư có thể viết một bài hát bán cho ta, ta tin rằng rất nhanh liền có thể thực hiện nguyện vọng này.” Lời này vừa nói ra, sự phản cảm của mọi người đối với nàng lại tăng thêm mấy phần.
Không nói đến giọng hát của nàng thế nào, chỉ riêng nhân phẩm của nàng, nếu Tô Tần sáng tác bài hát cho nàng chính là tự hạ thấp thân phận.
Chỉ e bài hát còn chưa chính thức ra mắt, Tô Tần đã bị fan hâm mộ mắng cho xối xả.
Đối với sự mặt dày của người đàn bà này, Tô Tần cũng hoàn toàn không nương tay với nàng.
“Nếu Lê Tả đã mời ta viết ca khúc, vậy ta cũng muốn xin Lê Tả một vật.” Lê Mộng nghe xong tưởng là đùa, lập tức huênh hoang đảm bảo với Tô Tần.
“Tô Tần đệ đệ ngươi cứ mở lời, chỉ cần là thứ tỷ tỷ có, coi như tặng cho ngươi cũng hoàn toàn không thành vấn đề.” Nhưng Uông Phong, người quen biết Tô Tần sớm nhất trong đám người, đã có dự cảm không lành.
Quả nhiên.
Chiêu của Tô Tần nối tiếp ngay sau đó.
“Cũng không phải chuyện gì ghê gớm, ta chỉ muốn hỏi một chút, ta có thể xin ngươi mấy lớp da mặt không?” “Ta thấy da mặt ngươi ba lớp trong ba lớp ngoài, bớt đi mấy lớp chắc cũng không sao đâu nhỉ?” Bá!!!
Bá!!!
Bá!!!
Mặt Lê Mộng lập tức tối sầm lại.
“Tô Tần ngươi có ý gì?” “Ta mời ngươi sáng tác bài hát hoàn toàn là hành vi thị trường đôi bên cùng có lợi, ngươi vậy mà lại nói mặt ta dày?” Trên mặt Tô Tần lộ ra nụ cười vô hại.
“Ngươi mời ta sáng tác là hành vi thị trường, ta xin ngươi da mặt cũng có thể là hành vi thị trường mà.” “Nếu ngươi cảm thấy tặng không thì quá thiệt thòi cũng có thể ra giá, vừa hay mấy ngày nay ta kiếm được ít tiền, chắc là có thể mua được.” “Tô Tần, ngươi làm càn!!!” Lê Mộng đột nhiên đứng dậy.
“Ngươi có biết mình đang nói gì không, ngươi có biết mình đang đắc tội với ai không?” Lúc này trong lòng nàng, sát cơ đã lạnh thấu xương.
“Vốn dĩ người ta chỉ bảo ta làm ngươi tàn phế, đã ngươi đắc tội ta, vậy cũng đừng trách ta sớm kết thúc một thời đại âm nhạc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận