Đánh Dấu Thành Thánh: Phát Hiện Lão Bà Lại Là Ma Đạo Nữ Đế

Chương 506: Cơ duyên, tuyệt không thể tả

Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, đạo lý này hắn hiểu.
Hắn chỉ một Tàng Cung Cảnh nho nhỏ, không thể nào giữ lại củ khoai lang nóng bỏng tay này được, bây giờ nếu hắn không giao dịch cho Hạ Hạo thì sợ không bao lâu nữa hắn sẽ bị những đại gia tộc, thế lực lớn trong Đạp Hư Thành để mắt tới, cuối cùng sợ là ngay cả tính mạng hắn cũng không giữ nổi. Còn không bằng dứt khoát dùng một cái giá thích hợp bán cái củ khoai lang nóng bỏng tay này ra.
Nửa viên cực phẩm linh thạch, cái giá này hắn kiếm bộn gấp mấy chục lần, đồng thời cũng sẽ không khiến cho người khác ngấp nghé, nửa viên cực phẩm linh thạch, sẽ không có ai trong phố đồ cổ vì nó mà cướp hắn.
Đồng thời chỉ lấy nửa viên cực phẩm linh thạch của Hạ Hạo, nếu như tảng đá đó không có có chỗ đặc biết gì, chỉ do Hạ Hạo nhìn lầm thì gia trưởng của Hạ Hạo cũng sẽ không vì nửa viên cực phẩm linh thạch này mà tới tính sổ với hắn. Dù sao ngay cả tiểu bối như Hạ Hạo mà cũng có thể dễ dàng lấy ra một trăm vạn cực phẩm linh thạch, giá trị của thế lực sau lưng của hắn chắc chắn là sẽ lớn đến mức không thể nào tưởng tượng được, đương nhiên không thể nào vì hắn hố Hạ Hạo nửa viên cực phẩm linh thạch mà từ ngàn dặm xa xôi đến tìm hắn để tính sổ. Cho nên, cái giá tiền này là giá lý tưởng nhất mà lão đầu râu bạc nghĩ ra được.
Mà nghe lão đầu râu bạc báo giá, Khương Vũ cũng âm thầm thở dài một hơi, xem ra lão đầu râu bạc này cũng là người thông minh, biết định giá như thế nào mới có lợi cho hắn. Nếu như lão đầu râu bạc lấy một trăm vạn cực phẩm linh thạch của Hạ Hạo thật, chắc chắn hắn sẽ không sống được tới ngày mai.
Gia trưởng của Hạ Hạo không tính sổ với hắn thì những người trong phố đồ cổ nhìn thấy hắn thu được một khoản tiền lớn như thế này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hạ Hạo nghe vậy thì khẽ gật đầu, nửa viên thì nửa viên đi. Hắn cũng không ngờ được là linh thạch mà lão đầu râu bạc này nói trước đó lại là hạ phẩm linh thạch, là do hắn đánh giá thấp năng lực tiêu phí của hạ giới.
Nhưng mà thôi cũng được, nếu lão nhân này chỉ cần nửa viên cực phẩm linh thạch, vậy thì cho hắn nửa viên đi, lão nhân này thông minh, đoán chừng là nhìn ra hắn bất phàm, hoặc là bị hào khí kinh khủng của hắn dọa sợ cho nên mới chấp nhận bán ra với giá nửa viên cực phẩm linh thạch. Nếu như hắn lấy một trăm vạn cực phẩm linh thạch của mình thì mình cũng chẳng sao cả, nhưng mà lão đầu này thì chắc chắn là có sao rồi. Sẽ bị vướng vào phiền phức vô tận.
Hạ Hạo thu lại một trăm vạn cực phẩm linh thạch dưới đất, chỉ để lại một viên, sau đó tách nó ra làm hai, định đưa một nửa cho lão bản hàng vỉa hè, một nửa cho Khương Vũ.
Mặc dù đề nghị của Khương Vũ không có bị hắn tiếp thu nhưng người này thấy việc nghĩa hăng hái làm, hành vi này khiến cho Hạ Hạo xem trọng hắn không ít.
Quan sát khí tức và vết máu ở khóe miệng hắn, hẳn là đang bị thương, trong cực phẩm linh thạch ẩn chứa lực lượng pháp tắc, chính là bản nguyên chi lực, có thể chữa thương với tăng cao tu vi, đối với cường giả dưới Thần Cảnh thì hiệu quả càng tốt hơn.
Nửa viên cực phẩm linh thạch còn lại này chẳng là gì cả đối với Hạ Hạo. Nhưng mà đối với Khương Vũ thì chính là thứ có tác dụng lớn, Hạ Hạo thuận tay cho hắn.
Hành động này lập tức khiến cho Khương Vũ cực kỳ thụ sủng nhược kinh, vội vàng đi lên, quỳ một chân xuống đất, nói: "Công tử, tuyệt đối không thể được, cái này quá trân quý, tiểu tử không thể nhận."
"Tiểu tử mở miệng nhắc nhở chỉ là vì tiểu tử không đành lòng nhìn công tử mắc lừa, tuyệt đối không phải là vì tiểu tử tham, muốn được công tử hồi báo." Khương Vũ nói: "Huống hồ chỉ là mấy câu nói thôi, cũng không đáng nửa viên cực phẩm linh thạch, công tử đến từ thượng giới, thân phận tôn quý, có lẽ là không có khái niệm gì về cực phẩm linh thạch nhưng ở hạ giới, giá trị của viên cực phẩm linh thạch lại không thể nào định giá được, cho nên công tử hãy cất nó lại đi."
Mà những người ở hạ giới đang vây quanh bốn phía thấy Hạ Hạo lại hào khí như thế, chỉ vì Khương Vũ mới mở miệng nhắc nhở hắn vài câu mà tiện tay đưa nửa viên cực phẩm linh thạch trân quý còn lại cho Khương Vũ. Lập tức khiến cho bọn họ cảm thấy thế giới của người có tiền, người nghèo không thể nào tưởng tượng ra được.
Cực phẩm linh thạch, có thể ngộ nhưng không thể cầu, mặc dù nửa viên cực phẩm linh thạch, đem đến phòng đấu giá thì có thể đấu giá được mười mấy vạn hạ phẩm linh thạch, nhưng không phải lúc nào phòng đấu giá cũng có bán đấu giá cực phẩm linh thạch.
Cho nên, có đôi khi sẽ xuất hiện tình huống tràn giá, nửa viên cực phẩm linh thạch đấu giá được mấy chục vạn hạ phẩm linh thạch cũng rất bình thường.
Cho nên bọn họ mới cảm thấy là Khương Vũ gặp may rồi, mới vừa thất bại trong tranh đoạt vị trí người thừa kế Khương gia, bị trục xuất ra ngoài thì gặp được một vị quý nhân như Hạ Hạo.
Chỉ tiếc là Khương Vũ quá thành thật, gặp được một cái bắp đùi như thế mà lại không biết xông lên ôm lấy, còn muốn trả nửa viên cực phẩm linh thạch này lại cho người ta.
Trí thông minh kém như thế, không có có tâm cơ, chẳng trách hắn sẽ thất bại trong tranh đoạt vị trí người thừa kế Khương gia.
Mà Hạ Hạo nhìn thấy Khương Vũ định đưa nửa viên cực phẩm linh thạch đó lại cho mình thì thản nhiên nói: "Không cần, bản thiếu chủ đưa cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy đi, đồ đã đưa ra, làm gì có chuyện sẽ thu hồi lại."
Bên cạnh, Cổ Hùng cũng mở miệng nói: "Cầm đi, thiếu chủ nhà ta thưởng cho ngươi, đương nhiên sẽ không thu hồi lại."
Thấy thế, Khương Vũ mới cất nửa viên cực phẩm linh thạch trân quý này vào, bây giờ trên người hắn còn có thương thế, nửa viên cực phẩm linh thạch này vừa khéo có thể giải quyết thương thế của hắn, đồng thời còn có thể dựa vào lực lượng pháp tắc trong đó mà khiến cho tu vi với nội tình tăng lên không ít.
Có thể nói là có tác dụng cực lớn với hắn bây giờ.
Chủ mạch Khương gia, Khương Văn cũng vì được thế lực Thánh địa trong tam phẩm địa vực ở thượng giới ban thưởng cho một chút đan dược, cưỡng chế tăng tu vi lên mới thắng được hắn trong trận chiến tranh đoạt vị trí người thừa kế Khương gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận