Đánh Dấu Thành Thánh: Phát Hiện Lão Bà Lại Là Ma Đạo Nữ Đế

Chương 129: Van ngươi, đừng có khoe nữa

Lúc đầu nếu như Hạ Hâm không lộ ra ra hắn có được huyết mạch Côn Bằng, với thực lực hắn bày ra thì chắc chắn con Côn Bằng này sẽ không làm khó dễ hắn như vậy.
Để hắn lấy được bảo cốt dễ dàng.
Nhưng bây giờ bởi vì hắn có được huyết mạch Côn Bằng mà đắc tội con Côn Bằng này, quyết định muốn làm khó dễ hắn, không cho hắn lấy được Côn Bằng bảo cốt.
Cái sợi phân hồn này, mạnh nhất chỉ có thể đến Luân Hồi Cảnh cửu trọng, muốn mạnh hơn nữa cũng không mạnh được, sẽ bị thiên địa quy tắc ở hạ giới hạn chế.
Đã như vậy thì không trách hắn được, Luân Hồi Cảnh cửu trọng, hắn cũng không phải không có cách đối phó.
Hắn ra một kiếm này, chỉ sợ Thượng Cổ Côn Bằng này không còn đường sống để đổi ý nữa, sẽ bị hắn hủy diệt.
Là con Thượng Cổ Côn Bằng này không biết xấu hổ trước.
Hắn bị ép!
Không thể trách hắn.
Hạ Hâm lập tức triển khai toàn bộ lực lượng Hồng Mông Kiếm Thể, vạn trượng Linh Hải trong cơ thể, bốn phía hư ảnh thần kiếm màu tím, vô số đạo Hồng Mông Tử Khí thấu thể mà ra, quấn quanh thanh kiếm thứ hai trên lưng hắn, thanh Thuần Quân Kiếm mà hắn dùng Thần cấp Dưỡng Kiếm Thuật ôn dưỡng bấy lâu nay!
Đồng thời, kiếm đạo cấp Thần cấp, thiên địa kiếm thế hội tụ, ấp ủ một kiếm kinh thiên.
Thần cấp Dưỡng Kiếm Thuật dưỡng kiếm ba mươi ngày, lại thêm Hồng Mông Tử Khí của Hồng Mông Kiếm Thể tăng phúc cho một kiếm này, lại thêm Thần cấp kiếm đạo thiên địa đại thế gia trì.
Một kiếm này ra.
Thần Cảnh trở xuống, đều có thể chém! !
"Thần cấp Dưỡng Kiếm Thuật, chém!" Hạ Hâm hét lớn, Thuần Quân Kiếm ra khỏi vỏ, đột nhiên một kiếm chém ra.
Lập tức.
Toàn bộ kiếm khí trong kiếm đạo lĩnh vực đều tụ lại, chui vào trong một kiếm này của Hạ Hâm.
Một kiếm này, Hồng Mông Tử Khí vờn quanh, Thần Cảnh kiếm thế đi theo, những nơi đi qua, không gian vỡ ra, dẫn theo uy thế không thể địch nổi, chém tới con Thượng Cổ Côn Bằng đó.
Nhìn thấy một kiếm nghịch thiên này.
Thượng Cổ Côn Bằng hoàn toàn bị sợ choáng váng, hắn không biết Hạ Hâm còn ẩn tàng đại sát chiêu như thế này.
Hắn coi là khi đối mặt với Luân Hồi Cảnh lục trọng hắn, Hạ Hâm chém ra một kiếm đó đã là cực hạn của Hạ Hâm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn hoàn toàn sai.
Một kiếm này mới là cực hạn của Hạ Hâm.
"Từ từ, ta nhận thua, Côn Bằng bảo cốt cho ngươi, ta không đánh!" Thượng Cổ Côn Bằng vội vàng nói.
Hắn hối hận, hắn sợ hãi.
Lúc trước bản tôn hắn thực lực cực kỳ mạnh, cho dù ở thượng giới cũng thế, cho nên hắn biết rõ một kiếm này của Hạ Hâm đã đạt tới cấp độ như thế nào!
Thần Cảnh trở xuống, một kiếm này tuyệt đối vô địch, không có bất kỳ lực lượng gì có thể ngăn cản nó.
Phân hồn của hắn sẽ bị một kiếm này trảm diệt!
Nhưng bây giờ hối hận đã chậm, từ lần thứ nhất hắn không tuân theo quy củ, tăng thực lực lên thì mọi chuyện đã được quyết định.
Hắn liên tục cưỡng chế tăng cảnh giới lên mấy lần, khiến cho Hạ Hâm đối chiến với hắn, chính là không muốn đưa Côn Bằng bảo cốt cho Hạ Hâm.
Nếu Hạ Hâm không chém ra một kiếm này, đánh không lại hắn, cuối cùng hắn sẽ không giao bảo cốt cho Hạ Hâm.
Hạ Hâm cũng nhìn ra ý đồ này của Côn Bằng nên mới không tiếc sử dụng Thần cấp Dưỡng Kiếm Thuật chém ra một kiếm này!
Quy củ mình quyết định, nói khiêu chiến thắng thì cho bảo cốt, nếu như không muốn cho, không thua được thì có thể nói thẳng, không cần lại nhiều lần cưỡng chế tăng cao tu vi trêu đùa hắn giống như đùa nghịch chó con.
Con Côn Bằng này làm như vậy, vậy hắn chém con Côn Bằng này cũng không có chút cảm giác tội lỗi nào.
Là ngươi bức ta, ta hết cách rồi!
Nếu như Hạ Hâm không chém ra một kiếm này, hắn tin tưởng con Côn Bằng này cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
Hơn nữa Thần cấp Dưỡng Kiếm Thuật này vừa ra, hoàn toàn không có khả năng thu lại hoặc là cưỡng chế dừng lại.
Nhất định phải chém giết mục tiêu mới có thể kết thúc.
Nếu như con Côn Bằng này nhận thua trước khi hắn xuất kiếm một giây, có lẽ hắn cũng sẽ không ra một kiếm này.
Đáng tiếc, bây giờ nói gì cũng đã chậm.
Cuối cùng.
Trong ánh mắt hoảng sợ của phân hồn của của con Thượng Cổ Côn Bằng này, một kiếm của Hạ Hâm rơi xuống.
Trực tiếp trảm diệt hắn.
Đồng thời, ngoại giới.
Chỉ thấy được một đạo kiếm quang kinh khủng không có gì sánh kịp từ trong Vạn Pháp Tháp trong di tích chém ra, chém Vạn Pháp Tháp ra làm đôi từ tầng cao nhất, đổ sụp xuống hai bên.
Đồng thời.
Trên mặt đất xuất hiện một cái khe rãnh cực lớn, chính là bị một kiếm của Hạ Hâm chém ra.
Cái khe rãnh này kéo dài mấy chục vạn mét, giống như kéo dài vô tận, gần như chém toàn bộ khu vực trung ương di tích ra làm đôi.
Bóng dáng Hạ Hâm đột nhiên xuất hiện trên không trung, phía trước hắn, chỗ phân hồn Thượng Cổ Côn Bằng vừa mới bị trảm diệt có một khối bảo cốt tràn ngập thần quang lơ lửng, chính là Côn Bằng bảo cốt.
Phân hồn Côn Bằng bị diệt, bảo cốt xuất hiện.
Hạ Hâm mở bàn tay khẽ hấp, bảo cốt bay tới, rơi xuống trong tay hắn.
Cuối cùng cũng đến tay.
Hạ Hâm để nó vào trong không gian giới chỉ trước, sau đó nhìn Vạn Pháp Tháp đã bị một kiếm của hắn chém ra hai nửa, triệt để đổ sụp phía dưới.
Hạ Hâm lắc đầu!
Vẫn bị hệ thống như nguyện, Vạn Pháp Tháp bị phá hủy!
Mới nãy hắn còn nghĩ, hắn đánh với Côn Bằng, khống chế sức mạnh, không làm hỏng tháp, cũng không coi là phá dỡ.
Không cho hệ thống như ý.
Nhưng hiện tại xem ra vẫn là người tính không bằng trời tính, cuối cùng hắn vẫn không thể bảo vệ Vạn Pháp Tháp!
Chuyện này cũng không trách hắn được.
Chỉ có thể trách thiên ý, trách phân hồn con Thượng Cổ Côn Bằng đó muốn chết.
Nếu không tháp cũng sẽ không bị hắn phá hủy!
Không đúng, Hạ Hâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, suy nghĩ tỉ mỉ xong thì cực sợ.
Ngay từ đầu con Thượng Cổ Côn Bằng có thái độ rất tốt với hắn, tại sao lại đột nhiên muốn làm khó dễ hắn.
Không phải cũng là vì hắn đột nhiên dung hợp Côn Bằng Tinh Huyết, có được huyết mạch Côn Bằng sao.
Mà Côn Bằng Tinh Huyết của hắn là ai cho, không phải chính là hệ thống sao!
Nghĩ tới đây, mặt Hạ Hâm đen lại, khá lắm.
Vốn cho rằng đã thoát khỏi hệ thống tính kế, bây giờ nghĩ lại thì vẫn bị hệ thống nắm đầu.
Một bước một cái hố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận