Đánh Dấu Thành Thánh: Phát Hiện Lão Bà Lại Là Ma Đạo Nữ Đế

Chương 171: Một ngày là người của Đạo Tông, cả đời là người của Đạo Tông

Hạ Hâm đang nghĩ xem nên giải thích như thế nào.
Rõ ràng là chưởng giáo phát hiện thân phận của hắn.
Hạ Hâm nhìn nửa ngày.
Chỉ thốt ra được một câu: "Chưởng giáo, thật là đúng dịp."
Chưởng giáo Đạo Tông nhìn hắn, cố ý âm dương quái khí nói: "Đúng vậy, thật là đúng dịp, những lão gia hỏa chúng ta không xuống núi, sợ là có ngươi ngay cả tông môn cũng quên luôn."
"Sao có thể như vậy được, Hạ Hâm ta sống là người của Đạo Tông, chết là quỷ của Đạo Tông." Hạ Hâm vội vàng nghiêm trang nói.
"A!" Chưởng giáo Đạo Tông đưa mắt nhìn chằm chằm hắn, nói: "Có người, chẳng những cưới ma nữ Thiên Ma Giáo, còn tự thành lập thế lực riêng ở bên ngoài, Thiên Môn đó, sợ là thực lực đã sánh ngang với Đạo Tông chứ, nói như vậy không biết có chột dạ hay không."
"Chuyện này." Hạ Hâm bị nói đến không biết nói gì, hoàn toàn chính xác trong khoảng thời gian này, những chuyện hắn hình như đều là đối nghịch với Đạo Tông.
Rõ ràng bị phạt bế quan ở Tư Quá Nhai, hắn lại lén lúc xuống núi, đây là sai lầm đầu tiên.
Thân là trưởng lão Đạo Tông, lại cưới nữ trưởng lão Thiên Ma Giáo làm vợ, đây là sai lầm thứ hai.
Thân là người của Đạo Tông, lại thành lập thế lực mới ở bên ngoài, đây là sai lầm thứ ba.
Những chuyện này gần như đều là đối nghịch với Đạo Tông.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại không thể giải thích được, vì những chuyện này đều là chuyện mà hắn nhất định phải làm.
Đạo Tông có ơn lớn truyền đạo dạy nghề cho hắn, chưởng giáo Đạo Tông xem như nửa sư phụ của hắn, mặc dù chưởng giáo không có chính thức cử hành nghi thức thu đồ nhưng chưởng giáo đối xử với hắn như là đệ tử thân truyền, hắn vĩnh viễn là người của Đạo Tông, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Mà nương tử là người quan trọng nhất với hắn, đã mang thai con hắn, hắn không thể từ bỏ nương tử mình.
Mà Thiên Môn là thế lực hắn một tay tạo dựng lên, để cho hắn sử dụng, Phúc bá, Vân bà, những thị thần đắc lực này đều là một tay hắn bồi dưỡng lên, cũng không thể mất đi.
Lòng bàn tay lẫn mu bàn tay đều là thịt.
Hắn cũng rất khó khăn, hắn cũng nghĩ xem có biện pháp song toàn nào không, đáng tiếc không có, cho nên một hắn vẫn chưa dám về Đạo Tông.
Chỉ hi vọng thế thân trong Đạo Tông có thể man thiên quá hải.
Ai ngờ vẫn bị chưởng giáo phát hiện, trực tiếp tìm đến đây.
Nhìn thấy Hạ Hâm hết sức khó xử.
Chưởng giáo Đạo Tông hừ lạnh một tiếng, lấy bảy cái không gian giới chỉ ra ném cho Hạ Hâm.
"Ngươi thành thân, bảy lão gia hỏa chúng ta không có đến dự, làm trưởng bối, cũng không có thứ gì cho ngươi, trong bảy cái không gian giới chỉ này là tài nguyên bảy lão gia hỏa chúng ta thu thập được, không phải ngươi cần một lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng con của ngươi sao, đây là tấm lòng của mấy lão già chúng ta dành cho đứa nhỏ." Chưởng giáo Đạo Tông mở miệng nói.
Hạ Hâm nghe vậy thì trong lòng hết sức cảm động, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Đạo Tông quá tốt rồi.
Mười năm hắn ở Đạo Tông, chưởng giáo chăm chú dạy bảo hắn, cho hắn không ít tài nguyên.
Bởi vì chuyện hắn ở chung với nương tử trong di tích lộ ra, Đạo Tông bị chỉ trích, nhưng mà Đạo Tông cũng chỉ phạt hắn diện bích ở Tư Quá Nhai, xem như tượng trưng thôi.
Bây giờ hắn chẳng những lén mò xuống núi mà còn cưới trưởng lão Thiên Ma Giáo, lại thành lập thế lực của mình.
Đạo Tông vẫn đối xử với hắn tốt như vậy.
Mặc dù mỗi câu nói của chưởng giáo đều trách hắn nhưng giấu sau đó lại là quan tâm.
Đạo Tông đối xử với hắn như mối tình đầu, hắn lại lừa Đạo Tông trăm ngàn lần!
"Chưởng giáo, các ngươi quá tốt!" Hạ Hâm khống chế không nổi, chạy tới ôm chưởng giáo Đạo Tông một cái, trong mắt có chút ướt át.
Hóa ra thế giới này còn có nhiều trưởng bối âm thầm quan tâm hắn như vậy.
"Hừ." Chưởng giáo Đạo Tông hừ một tiếng, tỏ vẻ kiêu ngạo.
"Biết nói chúng ta tốt mà còn xuống núi lâu như vậy, thành thân cũng không cho chúng ta biết một tiếng, ta dù gì cũng coi như là nửa sư phụ của ngươi, ngươi lại khiến cho chúng ta ngay cả rượu mừng cũng không được uống." Chưởng giáo Đạo Tông vẫn không cho hắn sắc mặt tốt, nhưng mà một cái tay lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hạ Hâm.
Mặc dù tiểu tử này làm việc có chút đáng giận.
Nhưng mà những trưởng bối bọn họ cũng đâu có so đo với hắn.
Nếu như bọn họ muốn trách phạt hắn thì lúc trước sẽ không chỉ phạt hắn diện bích ở Tư Quá Nhai, hơn nữa còn là diện bích nhưng tương đối tự do.
Không điều động người trông coi, tương đương với cho hắn quyển chọn một địa điểm ổn định làm nơi bế quan.
Tiểu tử này thì ngon lắm, chuồn đi, chẳng những thành thân mà ngay cả con cũng có luôn rồi.
Cũng không thông báo cho bọn họ lấy một tiếng.
Đúng là khiến cho người ta tức chết!
Nếu không phải lão Đạo Tôn nhắc nhở thì bọn họ vẫn chưa hay biết gì đâu.
"Ai nha, lúc ấy đệ tử cũng không dám, dù sao đệ tử lén trốn ra ngoài, còn cưới người trong ma đạo, sao đệ tử dám thông báo cho chưởng giáo sư phụ chứ, không phải là đệ tử sợ bị sư phụ dần cho một trận sao, đúng không." Hạ Hâm ôm chưởng giáo một hồi, hai người tách ra, sau đó cười đùa tí tửng nói.
Biết chưởng giáo không có giận hắn, hơn nữa còn đưa tài nguyên tới cho hắn, hắn biết, không phải chưởng giáo đến trách phạt hắn.
Cũng không phải đến bắt hắn trở về.
Hắn cũng yên tâm.
Dù sao bây giờ nương tử đang mang thai, hơn nữa bồi dưỡng thì vẫn còn cần một lượng lớn tài nguyên, bây giờ tuyệt đối không thể bị bắt về Đạo Tông diện bích được.
"Hừ, ngươi không dám, ta thấy lá gan của ngươi lớn hơn bất cứ ai luôn ấy chứ!" Chưởng giáo Đạo Tông nghiêm mặt lại, nói: "Danh dự của Đạo Tông sắp bị ngươi làm cho mất sạch hết rồi."
"Hắc hắc, chưởng giáo yên tâm, những chuyện ta làm ở bên ngoài đều là dùng thân phận khác đi làm, không có ai biết ta là trưởng lão Đạo Tông đâu." Hạ Hâm cười nói: "Hạ Hâm ta có hố ai cũng không thể nào hố tông môn của mình được, đúng không."
Hoàn toàn chính xác.
Hắn phái người cướp bóc thế lực tà đạo bốn phía, khi làm những chuyện này hắn không có để cho người ta thân phận của hắn là trưởng lão Đạo Tông.
Dù sao Đạo Tông không giống như là Thiên Ma Giáo, Thiên Ma Giáo thấy ngươi trong tà đạo khó chịu thì có thể cướp chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận