Đánh Dấu Thành Thánh: Phát Hiện Lão Bà Lại Là Ma Đạo Nữ Đế

Chương 130: Van ngươi, đừng có khoe nữa (2)

Hệ thống này sợ là có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế chứ, ví dụ như là hệ thống phát một cái địa điểm đánh dấu, nó sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn túc chủ đi phá hủy địa điểm đó!
Nếu không toàn thân hệ thống sẽ khó chịu!
Lúc này.
Vô số tu sĩ bốn phía đều khiếp sợ nhìn Hạ Hâm trên không trung.
Lúc này, trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ, hóa ra một kiếm có thể mạnh đến nước này, ngay cả Vạn Pháp Tháp cũng có thể dễ dàng bổ ra, khiến cho toàn bộ khu vực trung ương di tích bị chém ra một cái khe hở nhìn không thấy cuối.
Vị Cửu Tiêu Kiếm Thần này, bọn họ cho rằng hắn là kiếm đạo chí cường.
Lúc này Khương Tuyền Hi cũng bị khiếp sợ, đôi mắt đẹp trừng to, một kiếm mới nãy, nếu như là nàng ngăn cản thì nàng có thể khẳng định, nàng không cản được!
Một kiếm đó đã tới cực hạn của Luân Hồi Cảnh, dưới Thần Cảnh thì hẳn là rất khó ngăn cản.
Chỉ là nàng không rõ, một kiếm mà vị Cửu Tiêu Kiếm Thần này vừa mới chém ra, hắn còn có thể chém ra nữa không.
Nàng minh mẫn cảm giác được sau khi Hạ Hâm chém ra một kiếm đó thì trong nháy mắt khí tức trên người hạ xuống, khí thế của hắn giống như chỉ có Tàng Cung Cảnh bát trọng.
Nói cách khác.
Cảnh giới thực của Hạ Hâm không đến Luân Hồi Cảnh, chỉ là vận dụng kiếm thuật kinh thiên gì chém ra một kiếm mà ngay cả Luân Hồi Cảnh cũng không thể ngăn cản đó thôi.
Loại kiếm thuật này, nàng suy đoán, trong thời gian ngắn, vị Cửu Tiêu Kiếm Thần này không thể tiếp tục sử dụng.
Không chỉ Khương Tuyền Hi phát hiện điểm này, lão ẩu Tàng Cung Cảnh bên người nàng cũng phát hiện.
Ở đây có không ít tu sĩ Tàng Cung Cảnh và những Bất Hủ Cảnh, Vô Thủy Cảnh cũng phát hiện.
Dù sao Hạ Hâm thi triển Thần cấp Dưỡng Kiếm Thuật, chém ra một kiếm đó, khí thế hạ xuống quá rõ ràng, giống như chính là chém ra một kiếm đó, toàn thân Hạ Hâm bị móc sạch.
Chứng tỏ thật ra thì tu vi của hắn chỉ là Tàng Cung Cảnh cao giai, chỉ là vận dụng thủ đoạn kinh thiên gì để chém ra một kiếm đó mà thôi.
Nhưng mà cho dù là như vậy thì cũng đủ chứng minh thực lực của vị Cửu Tiêu Kiếm Thần này.
Trong Thần Châu đại địa, tu sĩ kiếm đạo Luân Hồi Cảnh trở xuống, hẳn là không có ai là đối thủ của hắn.
Về phần đại kiếm tu Luân Hồi Cảnh, khi hắn thi triển một kiếm vừa rồi lần nữa thì hẳn là cũng không có ai là đối thủ của hắn, nếu như không thi triển ra một kiếm đó thì có lẽ còn có sức đánh một trận với hắn.
Vị Cửu Tiêu Kiếm Thần này, thực lực đã bước vào hàng ngũ cao thủ đỉnh cấp của Thần Châu đại địa, có thể sánh ngang với những lão quái vật Luân Hồi Cảnh sống vạn năm trở lên.
Mà Hạ Hâm nhìn vô số tu sĩ bốn phía, trong lòng lập tức xuất hiện một cái suy nghĩ tà ác.
Trong di tích, nếu người nào thu được truyền thừa cuối cùng thì chắc chắn sẽ khiến cho mọi người ngấp nghé, thậm chí xuất thủ cướp đoạt.
Nơi này có nhiều tu sĩ như vậy, Tàng Cung Cảnh cũng có không ít, hình như vị nữ tử đeo khăn che mặt màu trắng và lão ẩu đó còn là Tàng Cung Cảnh bát trọng trở lên.
Những người này có thể liên thủ lại cướp đoạt Côn Bằng bảo cốt của hắn hay không.
Hạ Hâm có một cái ý nghĩ không thành thục, chính là nếu như bọn họ xuất thủ cướp đoạt mình, vậy có phải mình cũng có thể cướp bọn họ hay không.
Sau đó cướp lấy không gian giới chỉ trên người bọn họ.
Dù sao cũng là các ngươi muốn cướp đoạt ta trước.
Hạ Hâm lập tức lấy Côn Bằng bảo cốt ra.
Bắt đầu câu cá chấp pháp!
Hắn ném Côn Bằng bảo cốt lên trên không trung sau đó lại chụp lấy, sau đó lại ném.
Giống như đang khoe khoang với bốn phía, ngươi xem, Côn Bằng bảo cốt trong tay ta, mau tới cướp đi!
Ta rất yếu, đến cướp một cái là có thể cướp đến tay!
Sau đó.
Thấy Hạ Hâm lấy được bảo cốt mà không hề rời đi, hơn nữa còn lấy bảo cốt ra ném chơi trên không trung, tu sĩ bốn phía rất không hiểu!
Hắn đang làm gì?
Khoe khoang sao?
Sao hắn lại hứng thú với chuyện như vậy!
Mặc dù tất cả mọi người biết ngươi lấy được Côn Bằng bảo cốt, nhưng không cần phải đắc ý như thế chứ.
Đã ném tới ném lui rất nhiều lần!
Đủ rồi đủ rồi.
Chúng ta đã biết ngươi lấy được Côn Bằng bảo cốt.
Đừng có khoe khoang nữa!
Khương Tuyền Hi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hạ Hâm.
Nàng là Thánh Chủ một phương thế lực siêu cấp ở Đông Hoang, cường giả Luân Hồi Cảnh, đúng là có chút nhìn không thấu hành vi của Hạ Hâm, không biết ý nghĩa ở đâu.
"Hắn đang làm gì?" Khương Tuyền Hi hỏi lão ẩu bên người, thông minh như nàng, nhìn một cái là có thể thấy rõ bọn người lão nô có thể xông vào bao nhiêu tầng của Vạn Pháp Tháp, bây giờ lại nhìn không thấu hành vi của Hạ Hâm.
Nếu như Hạ Hâm biết ý nghĩ của nàng.
Chắc chắn sẽ cảm khái, cô nương, ngươi không kết hôn.
Sao biết được dầu gạo mắc?
Sao lại biết được nỗi chua xót trong lòng một phụ thân vì có thể bồi dưỡng đứa con chưa xuất thế của mình thành Tiên Thiên Đạo Thể Thánh Thai mà tập hợp tài nguyên bốn phía.
Nếu không nhờ những bằng hữu tà đạo đó trượng nghĩa đưa tài nguyên đến, hắn cũng không biết nên đi đâu tập hợp những tư nguyên này.
Trong lòng khổ.
"Có khả năng là hắn đang khoe khoang hay không?" Lão ẩu mở miệng nói.
Lúc này Hạ Hâm nhìn thấy liên tục ném Côn Bằng bảo cốt mấy lần mà không có người nào dám đến cướp hắn, chuyển qua bay vòng tròn ném bảo cốt.
Bay một vòng quanh bốn phía Vạn Pháp Tháp, khoe khoang bảo cốt.
Giống như đang nói.
Ngươi xem, ta lấy bảo cốt từ trong không gian giới chỉ ra.
Ai nha, ta lại bỏ vào.
Ngươi đến cướp ta đi, khốn kiếp!
"Đã phi hành tầm vài vòng, hẳn là khoe khoang." Hình như Khương Tuyền Hi cảm thấy nàng đã hiểu ý đồ của Hạ Hâm, chính là khoe khoang.
Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì, nàng không ngờ được Cửu Tiêu Kiếm Thần cực kỳ phong độ nhẹ nhàng.
Lại!
Không giống bình thường như thế!
Ý nghĩ của tu sĩ bốn phía cũng giống như nàng, cảm thấy vị Cửu Tiêu Kiếm Thần này đang khoe khoang.
Dù sao chuyện như câu cá chấp pháp.
Bọn họ sẽ không liên tưởng đến.
Nói đùa.
Một vị Kiếm Thần chiến lực đến Luân Hồi Cảnh sẽ ham chút tài nguyên nhỏ trên người bọn họ?
Cất giữ của người ta, sợ là không chỉ gấp trăm ngàn lần bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận