Đánh Dấu Thành Thánh: Phát Hiện Lão Bà Lại Là Ma Đạo Nữ Đế

Chương 120: Tìm được Hải Tâm Quả (2)

Sẽ là của nàng.
Thanh kiếm đó là kiếm bản rộng, kiểu dáng rất dọa người, nàng đã thấy thèm rất lâu, chủ nhân phòng đấu giá cũng nói với nàng, nếu như nàng mua thì sẽ bớt hai mươi phần trăm cho nàng, Linh khí Địa cấp kiếm bản rộng giá năm trăm vạn linh thạch nhưng chỉ lấy nàng bốn trăm vạn linh thạch.
Bây giờ trên người nàng có hơn một nghìn vạn linh thạch, hoàn toàn đủ.
Không cần đi xin lão cha Hạ Chân của nàng mua cho nàng, trước đó mỗi lần đi xin đều không có sắc mặt tốt với nàng.
Hừ, lần này bản tiểu thư tự mình móc linh thạch mua, xem ngươi còn nói ta được không!
Hạ Tiểu Tiểu nghĩ thầm, loại kiếm bản rộng đó, nàng đeo lên mới lộ ra hào khí, mới có phong phạm nữ hiệp.
Nàng là một đứa nhỏ rất mâu thuẫn, nữ hài tử khác thích loại kiếm mảnh nhưng nàng lại không thích.
Dưới cái nhìn của nàng, loại kiếm bản rộng, một kiếm bổ xuống thì có thể trực tiếp đánh chết người mới là trầu bò, mới là bá khí!
Những thứ khác chỉ là vẻ ngoài lòe loẹt thôi, trông thì ngon mà không dùng được, nàng là một người tương đối thiết thực.
"Được rồi, đừng cười, nước miếng chảy một đống kìa." Hạ Hâm thấy Hạ Tiểu Tiểu chia linh thạch xong thì bắt đầu ảo tưởng cười ngây ngô, nói.
"A, được rồi, ha ha ha." Hạ Tiểu Tiểu khoát tay áo, khống chế mình, sau đó nói: "Hoàng thúc, tiếp theo chúng ta đi đâu nữa?"
"Đi tìm Hải Tâm Quả cho ngươi, giúp ngươi thức tỉnh Trọng Đồng." Hạ Hâm nói: "Mục đích hôm nay chúng ta tới di tích Côn Bằng chính là đến tìm Hải Tâm Quả, thức tỉnh Trọng Đồng cho ngươi."
"Được rồi." Hạ Tiểu Tiểu gật gật đầu, sau đó lấy địa đồ di tích Côn Bằng ra, nhìn một chút rồi nói: "Hải Tâm Quả, ở mấy chỗ trong di tích đều đánh dấu là có, chúng ta có thể đi xem từng cái."
Trong địa đồ di tích này có ghi chú mấy địa điểm, đều là nơi có thể có Hải Tâm Quả.
Nhưng mà phần di tích địa đồ này đã vẽ từ trăm năm trước, trăm năm trôi qua, rất nhiều thứ đều thay đổi, cũng không biết những chỗ đó còn có Hải Tâm Quả hay không, chỉ có thể đi tìm từng cái.
Dù sao mặc dù di tích là trăm năm mở ra một lần, trong trăm năm khi di tích đóng lại thì không thể nào có người đến những chỗ đó hái Hải Tâm Quả đi.
Nhưng trong di tích có rất nhiều yêu thú tồn tại, có thể trong trăm năm này, Hải Tâm Quả bị con yêu thú nào đó nhìn thấy rồi ăn luôn cũng không chừng.
Cho nên đến đi tìm từng cái.
Nhưng mà Hạ Hâm cũng không gấp gáp, bởi vì bọn họ có nhiều thời gian, di tích Côn Bằng mở ra, thời gian mở ra sẽ kéo dài một tháng.
Một tháng này, với tốc độ của hắn thì đi vòng quanh di tích mấy lần cũng được, chắc chắn có thể tìm được Hải Tâm Quả.
Hạ Hâm dẫn hai người theo, không chút do dự.
Bắt đầu xuất phát, đi đến địa điểm thứ nhất có Hải Tâm Quả trong địa đồ di tích.
Bỏ ra nửa ngày chạy tới đó, không có, có lẽ đã bị những người vừa đi vào di tích khác hái đi hoặc là bị yêu thú nào ăn.
Lúc này trời đã tối, ba người nghỉ ngơi trong rừng một đêm.
Ngày kế tiếp, tiếp tục đi đến địa điểm tiếp theo.
Vẫn không có.
Ngày thứ ba, ba người đi đến cái địa điểm thứ ba thì phát hiện trên một gốc Hải Tâm Quả có mấy quả Hải Tâm Quả treo lủng lẳng.
Ba người cực kỳ kích động, rốt cuộc cũng tìm được rồi.
Nhưng mà khi ba người đi qua bên đó thì một con đại yêu rắn biển to lớn ở gần gốc cây đó chui ra.
Đây là một con đại yêu Hóa Hải Cảnh, cây Hải Tâm Quả này cũng vì có nó thủ hộ nên mới không có bị những yêu thú khác ăn mất.
Tu vi của con đại yêu rắn biển này đã đạt tới Hóa Hải Cảnh tứ trọng, nó định sẽ giữ lại những Hải Tâm Quả này, chờ đến khi nó đạt tới Hóa Hải Cảnh tứ trọng đỉnh phong, sắp đột phá Hóa Hải Cảnh ngũ trọng thì phục dụng.
"Hỏa Nhi, đi thôi, đối phó con đại yêu này, để vi sư xem thử thực lực của ngươi tới đâu." Hạ Hâm nói với Lâm Hỏa Nhi.
Bây giờ tu vi của Lâm Hỏa Nhi đã tới Hóa Hải Cảnh ngũ trọng, lại thêm phục dụng Kiếm Tâm Quả, đã sinh ra kiếm tâm, kiếm đạo đã đạt đến cảnh giới kiếm khí ly thể.
Lần này hắn định cho Lâm Hỏa Nhi thử xem, xem xem sức chiến đấu thật sự của nàng đã đạt đến mức nào.
"Vâng, sư tôn." Lâm Hỏa Nhi tuân lệnh, lấy thanh Địa cấp Hỏa Vân Kiếm mà sư nương Cơ Thụy Nhi đưa cho nàng ra, bay thẳng tới chỗ con đại yêu rắn biển đó.
"Hoàng thúc, Hỏa Nhi tỷ tỷ là đối thủ của con xà yêu đó không?" Hạ Tiểu Tiểu hiếu kì hỏi.
"Tu vi nàng đã đạt tới Hóa Hải Cảnh ngũ trọng, đối phó xà yêu Hóa Hải Cảnh tứ trọng thì cũng không có vấn đề." Hạ Hâm nói: "Ta đang xem thử xem nàng có thể mấy kiếm giết con xà yêu Hóa Hải Cảnh đó."
"À." Hạ Tiểu Tiểu gật gật đầu, nhìn tới trước.
Lúc này, Lâm Hỏa Nhi đã chiến đấu với con xà yêu đó.
Con đại yêu Hải Xà đó là yêu thú thuộc tính Thủy, vừa khéo khắc chế thuộc tính Hỏa của Lâm Hỏa Nhi.
Nhưng mà loại khắc chế này không phải là tuyệt đối, nếu như thuộc tính Hỏa của Lâm Hỏa Nhi đủ mạnh thì cũng có thể khắc chế ngược lại đại yêu Hải Xà.
Chỉ thấy lúc này.
Lâm Hỏa Nhi trực tiếp mở huyết mạch Phượng Hoàng ra, sau lưng nàng, một hư ảnh Hỏa Diễm Phượng Hoàng xuất hiện, khiến cho bốn phía không trung đều bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực, không khí bị thiêu đến bắt đầu vặn vẹo.
Lâm Hỏa Nhi tay cầm Hỏa Vân Kiếm, kiếm tâm mở ra, bốn phía còn quấn lấy kiếm khí kinh khủng, đột nhiên một kiếm chém ra, một đạo kiếm khí có linh khí hỏa diễm thiêu đốt thấu thể mà ra, chém tới đại yêu Hải Xà.
Trên thân đại yêu Hải Xà có yêu khí trùng thiên, ngưng tụ màn nước ngăn cản trước thân thể, đồng thời vặn vẹo đuôi rắn, quất tới Lâm Hỏa Nhi.
Đáng tiếc hình như nó đánh giá thấp kiếm khí công kích và nhiệt độ của hỏa diễm Lâm Hỏa Nhi phóng thích ra.
Huyết mạch trên người Lâm Hỏa Nhi chính là huyết mạch Phượng Hoàng có độ tinh khiết đạt tới Thiên phẩm, hỏa diễm thiêu đốt chính là Phượng Hoàng Thiên Hỏa, há lại là màn nước bình thường có thể ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận