Đánh Dấu Thành Thánh: Phát Hiện Lão Bà Lại Là Ma Đạo Nữ Đế

Chương 170: Chưởng giáo Đạo Tông: Mấy năm này dạy sai người

"Ai dám khi dễ Thụy Nhi nhà chúng ta, không muốn sống sao." Ba lão Ma Đế còn lại cũng mở miệng nói.
Bốn phía Thiên Ma Giáo, các lão tổ Tàng Cung Cảnh và ma đầu Vô Thủy Cảnh cũng đều dùng ánh mắt quan tâm nhìn giáo chủ nhà mình.
Ai dám khi dễ giáo chủ của bọn họ, khiến cho giáo chủ của bọn họ không vui thì chính là khiến cho bọn họ không vui, chính là khiến cho cả Thiên Ma Giáo không vui.
Trở lại tổng bộ Thiên Ma Giáo, giống như là về tới nhà mẹ đẻ, nhìn thấy năm vị sư phụ và đông đảo ma đầu quan tâm mình, trong lòng Cơ Thụy Nhi thấy ấm áp.
Nàng cắn răng mở miệng nói: "Là Thánh Chủ của đệ nhất thế lực siêu cấp ở Đông Hoang, Man Hoang Thánh Tông!"
"Nữ nhân này, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ nàng một trận." Cơ Thụy Nhi tức giận bất bình nói.
Nữ nhân này quyến rũ phu quân nàng không thành thì âm dương quái khí nói nàng không được, nói phu quân nàng không có mắt, cưới nàng là phu quân nàng lỗ.
Hôm nay nàng muốn cho nữ nhân này biết ai mới là thằng hề!
"Thánh Chủ Man Hoang Thánh Tông, thiên tài Thánh Chủ dùng trăm năm đột phá đến Luân Hồi Cảnh, đệ nhất thiên tài ở Đông Hoang trong vạn năm qua?" Nhị sư phụ của Cơ Thụy Nhi hỏi.
"Ngươi còn khen nàng!" Cơ Thụy Nhi nghe Nhị sư phụ mình nhắc đến nàng mà còn thêm nhiều sự tích như vậy, tức giận đến dậm chân!
Nàng chỉ là cái đồ không biết liêm sỉ.
Là đồ tiểu nhân quyến rũ phu quân người ta không thành thì chửi bới nương tử người ta mà thôi!
Ngươi khen nàng đệ nhất thiên tài làm gì, tại sao ngươi phải khen nàng.
Nàng không xứng!
"Được rồi được rồi được rồi, không nói nữa." Nhị sư phụ của Cơ Thụy Nhi vội vàng nói: "Nàng dám chọc đồ nhi ngoan của chúng ta không vui, như vậy chính là khiến cho năm lão gia hỏa chúng ta không vui."
Nhị sư phụ của Cơ Thụy Nhi nhìn tất cả ma đầu đang có mặt ở đây, nói: "Chúng ma nghe lệnh, lập tức xuất phát, đến Man Hoang Thánh Tông ở Đông Hoang, cho Thánh Chủ Man Hoang Thánh Tông đó biết lợi hại!"
"Tuân lệnh." Trong đại điện, một đám ma đầu lập tức khí thế hùng hổ, muốn đến Man Hoang Thánh Tông ở Đông Hoang dạy dỗ bọn họ một cái, ra oai cho giáo chủ của mình.
"Toàn bộ đều đi hết đi, một vị sư phụ và năm vị Tàng Cung Cảnh ở lại thủ Thiên Ma Giáo là được." Cơ Thụy Nhi nói: "Hôm nay ta phải khiến cho nữ nhân đó đẹp mặt."
Trong Thiên Ma Giáo có phong ấn Thiên Ngoại Tà Tộc, nhất định phải để lại một vị Luân Hồi Cảnh trấn thủ, lại thêm năm vị Tàng Cung Cảnh với có đại trận hộ giáo, người bình thường không công phá được phòng ngự của Thiên Ma Giáo.
Cho dù là muốn công phá thì cũng phải tốn mấy canh giờ, mấy canh giờ đã đủ cho nàng dẫn người chạy về.
Man Hoang Thánh Tông, là đệ nhất thế lực ở Đông Hoang, lại thêm nữ nhân đó, tổng cộng có bốn vị Luân Hồi Cảnh.
Nàng dẫn bốn vị sư phụ qua đó, lại thêm nàng nữa thì chính là năm vị Luân Hồi Cảnh, về số lượng thì đã nhiều hơn bọn họ.
Còn về mặt chất lượng.
Nàng và Đại sư phụ đều là cảnh giới Luân Hồi Cảnh cửu trọng, Tam sư phụ ở lại thủ Thiên Ma Giáo thì không tính.
Nhị sư phụ, Tứ sư phụ, Ngũ sư phụ lần lượt là Luân Hồi Cảnh bát trọng, Luân Hồi Cảnh lục trọng, Luân Hồi Cảnh ngũ trọng.
Bốn vị Luân Hồi Cảnh của Man Hoang Thánh Tông, người mạnh nhất là lão Thánh Chủ, cũng chỉ là Luân Hồi Cảnh bát trọng mà thôi, ba người còn lại lần lượt là Luân Hồi Cảnh lục trọng, Luân Hồi Cảnh tứ trọng, Luân Hồi Cảnh nhất trọng.
Nữ nhân đó chính là người yếu nhất, chỉ có Luân Hồi Cảnh nhất trọng!
Về mặt chất lượng thì cũng không sánh bằng người nàng dẫn qua đó.
Hôm nay, nàng muốn nghiền ép nữ nhân đó từ mọi phương diện!
Nàng chính là người quật cường như vậy!
Nếu như chỉ là đơn đấu thì một mình nàng đến đó là có thể bãi bình Man Hoang Thánh Tông, nhưng nàng không muốn, nàng muốn để cho nữ nhân đó biết cái gì là cảm giác áp bách.
Cơ Thụy Nhi dẫn đầu, dẫn bốn vị sư phụ và chúng ma trong đại điện, khí thế hùng hổ đi ra, sau đó dẫn theo mấy vạn ma đầu trong sân rộng.
Do năm vị cường giả Luân Hồi Cảnh bọn họ dẫn dắt phi hành.
Trực tiếp đi đến Man Hoang Thánh Tông ở Đông Hoang.
Mà lúc này.
Hạ Hâm đã trở về tới Huyền Vực, chuẩn bị đi vào vương triều Đại Hạ.
Đúng lúc này, Hạ Hâm đang phi hành thì đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy một lão đạo dựng râu trừng mắt, lơ lửng ở trong không trung phía trước, đang nhìn hắn chằm chằm.
Không phải là chưởng giáo Đạo Tông thì còn là ai nữa!
Hai người Hạ Hâm và chưởng giáo Đạo Tông, mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời, khí tức đột nhiên trở nên kỳ diệu.
Hạ Hâm rất lúng túng, chưởng giáo xem như là nửa sư phụ của hắn, chỉ là không có chính thức bái sư mà thôi, hắn ở Đạo Tông mười năm, phương diện kiếm đạo và tri thức tu hành đều là do vị chưởng giáo Đạo Tông này truyền thụ cho hắn.
Chưởng giáo làm người không tệ, là người Hạ Hâm tương đối kính trọng.
Cho nên trước đó khi bế quan ở Tư Quá Nhai, đại ca hắn tới tìm hắn, hắn mới hỏi thăm trước xem chưởng giáo có biết được chuyện này hay không, có đồng ý cho hắn xuống hay không.
Bây giờ thì ngon rồi, nói là bế quan ở Tư Quá Nhai, kết quả lại lén lúc chạy ra ngoài đùa nghịch hai tháng.
Gây chuyện khắp nơi trong Thần Châu đại địa, bây giờ trực tiếp đụng phải chưởng giáo.
Không nhận ra ta, không nhận ra ta.
Hạ Hâm thầm cầu nguyện trong lòng, bây giờ hắn đeo mặt nạ, hơn nữa tu vi tăng lên nhiều như vậy, hẳn là chưởng giáo không nhận ra hắn.
Nhưng mà ngay lúc Hạ Hâm chột dạ.
Chưởng giáo Đạo Tông âm dương quái khí mở miệng nói: "Ài chà, đây không phải là đại danh đỉnh đỉnh Kiếm Thần trong Thần Châu đại địa sao, đúng là khéo quá nha, bị lão đạo ta gặp được, không biết Kiếm Thần có biết một đứa quên ơn của Đạo Tông ta hay không."
"Phạt hắn bế quan ở Tư Quá Nhai, hắn thì ngon rồi, lén lúc chạy ra ngoài, cưới thê tử cũng không thèm nói, không thèm thông báo cho mấy lão gia hỏa đã dạy dỗ hắn mươi năm như chúng ta đến uống rượu mừng, những năm này, sợ là dạy sai người!"
Nói xong, chưởng giáo Đạo Tông còn cố ý trừng Hạ Hâm một cái.
Bị bắt tại trận.
Hạ Hâm cũng không biết nên nói cái gì, nên giải thích thế nào.
Rất lúng túng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận