Đánh Dấu Thành Thánh: Phát Hiện Lão Bà Lại Là Ma Đạo Nữ Đế

Chương 232: Thiên Ma Giáo cũng bị xâm lấn, Đồng Mỗ có thể gặp nguy hiểm hay không

Trong lòng bọn họ nghi hoặc, chủ nhân và Phúc bá đã ăn ý đến một bước này sao, chỉ cần một ánh mắt thì có thể hiểu ý đối phương.
Bọn họ quay qua nhìn Phúc bá, muốn xem xem vừa rồi chủ nhân nhìn Phúc bá như vậy là có ý gì.
Rốt cuộc bọn họ chênh lệch với Phúc bá ở nơi nào.
Chỉ gặp Phúc bá bị Hạ Hâm dùng ánh mắt ám chỉ, trực tiếp nhìn về phía hơn ngàn cường giả Luân Hồi Cảnh của ba cái thế giới còn lại, nói: "Các ngươi nên biết điều một chút, đem tất cả tài nguyên trên người để vào không gian giới chỉ đem tới cho ta."
"Nếu không, chết!" Phúc bá chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm.
Giống như sau một khắc, mấy người bọn họ không làm theo ý hắn, giao tất cả tài nguyên trên người ra.
Bọn họ sẽ bị một kiếm chém giết.
Hạ Hâm nhìn thấy Phúc bá nói như vậy thì hài lòng gật đầu, không hổ là Phúc bá, quả nhiên hiểu ý hắn.
Mà thị thần và thần nô còn lại thấy thế thì lập tức hiểu rõ Hạ Hâm nhìn Phúc bá như vậy là có ý gì.
Hóa ra là như vậy.
Quả nhiên, Phúc bá và chủ nhân đúng là cá mè một lứa!
Thị thần và thần nô còn lại vội vàng nói: "Đúng, có nghe hay không, đem tất cả tài nguyên mà các ngươi đang có trên người ra, nếu không sẽ tiêu diệt các ngươi."
Bây giờ bổ sung còn kịp.
Là một vị thị thần và thần nô bên cạnh chủ nhân, nếu không có ăn ý với chủ nhân, không hiểu ý trong lòng chủ nhân thì sẽ bị lạnh nhạt.
Cường giả Luân Hồi Cảnh còn lại của ba cái thế giới, từng người sắc mặt khó coi, giống như chết cha mẹ, trước khi chết, bọn họ còn bị cướp tài nguyên một lần.
"Chúng ta giao tài nguyên trên người ra, các ngươi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?" Trong số cường giả của ba cái thế giới, một vị Luân Hồi Cảnh mở miệng nói: "Nếu như không buông tha cho chúng ta, vậy cần gì chúng ta phải giao tài nguyên, còn không bằng hủy tài nguyên trên người đi, sau đó chết!"
Sau đó.
Hắn vừa mới nói xong câu đó.
Phúc bá lập tức lắc mình một cái, tu vi khí thế Luân Hồi Cảnh cửu trọng kinh khủng trên người khuếch tán ra, vận chuyển Tiên Đế Hộ Đạo Quyết, thực lực bộc phát, một quyền đánh vào người vị cường giả Luân Hồi Cảnh vừa mới nói chuyện đó.
Đánh cho nhục thân hắn chia năm xẻ bảy, vẫn lạc tại chỗ.
Phúc bá lấy không gian giới chỉ trên tay hắn, mở miệng nói: "Muốn chết, vậy thì ta chỉ đành chiều ý ngươi."
Lẽ nào nghĩ bọn họ rất kiên nhẫn sao.
Phúc bá một quyền oanh sát vị Luân Hồi Cảnh đó, chuyện này lập tức dọa cho những cường giả Luân Hồi Cảnh còn lại sợ hãi.
Từng người bắt đầu lấy tất cả tài nguyên có giá trị trên người để vào trong không gian giới chỉ, sau đó đứng xếp hàng, đưa từng cái cho sáu người Phúc bá.
Một màn này, Hạ Hâm thấy rất hài lòng.
Phải làm việc nhanh gọn như thế.
Có thủ hạ như Phúc bá, hắn có thể bớt đi rất nhiều việc.
Bây giờ thế lực hội tụ đến Thiên Môn, bọn họ trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Mới vừa rồi cường giả thế giới khác tới còn khí thế hùng hổ, kêu gào, sau khi tất cả cường giả Thần Cảnh bị chém giết, bọn họ lập tức thành thành thật thật đứng xếp hàng, nộp tài nguyên cho thủ hạ của vị tuyệt thế Kiếm Thần này.
Giống như lần này bọn họ tới không phải xâm lấn Thiên Môn mà là đến nộp tài nguyên.
Một lát sau, những cường giả Luân Hồi Cảnh ngoại giới này nộp hết toàn bộ tài nguyên lên.
Những tu sĩ ngoại giới nộp tài nguyên xong, từng người lo lắng bất an nhìn Hạ Hâm, không biết bọn họ nộp tài nguyên xong, Hạ Hâm có buông tha cho bọn họ hay không.
Hạ Hâm đưa tay khẽ hấp, lập tức kéo một vị cường giả Luân Hồi Cảnh tới, túm lấy đầu của hắn, đột nhiên phát động sưu hồn.
Hạ Hâm chuẩn bị nhìn xem những người này đến từ nơi đâu, tại sao lại đột nhiên đến xâm lấn Thiên Môn hắn.
Còn đồng thời xâm lấn Đạo Tông.
Bởi vì thế thân của Hạ Hâm cũng gặp bọn tu sĩ ngoại giới này ở Đạo Tông.
Sưu hồn kết thúc.
Hạ Hâm sắc mặt âm trầm.
Thần Châu thế giới giải phong, những người từ thế giới bên ngoài tới lại muốn khống chế ba đại thế lực đỉnh tiêm ở Thần Châu thế giới, trợ giúp bọn họ khống chế toàn bộ Thần Châu thế giới.
Hơn nữa không chỉ bọn họ, từ nay về sau, Thần Châu thế giới giải phong, đại tranh chi thế đến, sợ sau này Thần Châu thế giới sẽ không yên ổn.
Sau này chỉ sợ sẽ có vô số người từ các thế lực của các thế giới còn lại đi vào Thần Châu thế giới, tranh đoạt di tích thượng cổ.
Có thể thế lực lớn ở thượng giới cũng sẽ có không ít người xuống.
Hắn nhất định phải nhanh chóng tăng thực lực của hắn và Thiên Môn lên, nếu không thì đúng là không có cách nào che chở được Thần Châu thế giới trong đại tranh chi thế tương lai, cũng không thể che chở Thiên Môn và người bên cạnh hắn.
Cũng may hệ thống kịp thời ban bố chín cái nhiệm vụ, hắn làm xong chín cái nhiệm vụ này thì hẳn là có thể tăng tu vi hắn lên tới Thần Vương Cảnh trở lên, đến lúc đó lại thêm thị thần và thần nô bên cạnh, hẳn là hắn có đủ thực lực ứng đối tất cả.
Hạ Hâm nhìn số Luân Hồi Cảnh còn lại của ba cái thế giới, bốn phía thân thể lập tức phóng ra kiếm ý kinh khủng, từng chuôi linh khí trường kiếm do Hồng Mông kiếm khí ngưng tụ thành nhanh chóng thành hình, hơn ngàn chuôi.
Chuẩn xác vọt tới những tu sĩ Luân Hồi Cảnh nộp tài nguyên xong, tha thứ thì hoàn toàn không thể nào tha thứ cho bọn họ, dám đến xâm lấn Thiên Môn thì chỉ có chết.
Trong nháy mắt khi hơn vạn chuôi linh khí trường kiếm giết xuống, hơn ngàn cường giả Luân Hồi Cảnh của ba thế giới bị dọa đến lập tức tứ tán chạy trốn.
Đáng tiếc không có tác dụng gì.
Những trường kiếm này giống như mọc mắt, tốc độ cực nhanh, mục tiêu chuẩn xác, vọt thẳng đến tất cả cường giả Luân Hồi Cảnh của ba cái thế giới đang có mặt trong khu vực Thiên Môn.
Lít nha lít nhít, ngàn chuôi linh khí trường kiếm xen kẽ lao qua khu vực Thiên Môn một lần.
Cho đến khi tất cả tu sĩ Luân Hồi Cảnh từ thế giới bên ngoài tới trong khu vực Thiên Môn đều bị diệt sát.
Không chỉ bọn họ, còn có thế lực phía sau bọn họ ở chủ thế giới, Hạ Hâm cũng sẽ không bỏ qua.
Tiếp theo, hắn sẽ bái phỏng từng cái trong số chín cái thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận