Đánh Dấu Thành Thánh: Phát Hiện Lão Bà Lại Là Ma Đạo Nữ Đế

Chương 117: Hoàng thúc, rốt cuộc ngươi đã đến, ngươi cũng không biết trong khoảng thời gian này ta đã trải qua những gì (2)

Hắn không có nói nhảm, bây giờ hắn chỉ muốn Hạ Hâm chết!
Trên người Băng Ma Lão Tổ, vô tận ma khí hàn băng tuôn ra, hóa thành một con ma trảo to lớn, chộp tới Hạ Hâm.
Hạ Hâm cũng lười nói nhảm với hắn, giơ Xích Tiêu Kiếm trong tay lên, một kiếm vung ra.
Vẫn là thần thông Thần cấp, Nhất Căn Thảo Kiếm Pháp.
Chỉ là bây giờ hắn nhận được kiếm tâm, sau khi thi triển ra thì càng thêm tùy tâm sở dục, nắm giữ uy lực của mỗi một kiếm.
Lấy kiếm chiêu câu thông thiên địa kiếm thế, để một kiếm này có thiên địa đại thế đi theo, giống như thứ chém về phía Băng Ma Lão Tổ không phải một kiếm mà là một phương thiên địa.
Hơn nữa trong nháy mắt khi hắn chém ra một kiếm này, vạn trượng Linh Hải trong cơ thể, bốn phía hư ảnh thanh thần kiếm màu tím sinh ra khi thức tỉnh Hồng Mông Kiếm Thể có một tia Hồng Mông Tử Khí tuôn ra, quấn quanh trên một kiếm mà hắn chém ra.
Trong nháy mắt, tử sắc hủy diệt kiếm quang chém đôi hàn băng ma trảo của Băng Ma Lão Tổ, sau đó chém về phía hắn.
Hàn băng Ma Tổ kinh hãi, hắn cảm nhận được khí tức tử vong trên một kiếm này.
Hạ Hâm không phải là kiếm tu Tàng Cung Cảnh bình thường, kiếm tu Tàng Cung Cảnh bình thường đạt đến nhân kiếm hợp nhất thì một kiếm cũng không trảm ra loại uy thế này.
Lúc này, hắn có cảm giác như mình đang đối mặt với kiếm tu Luân Hồi Cảnh, đại Kiếm Thần đã lĩnh ngộ ra vô địch Kiếm Vực, có thể kiếm đạo thông thần.
Sao có thể như vậy được.
Một kiếm tu Tàng Cung Cảnh, sao có thể làm đến bước này được, hắn hoàn toàn không thể tin được.
Thậm chí hắn có ảo giác, một kiếm này của Hạ Hâm, kiếm đạo ản chứa trong đó sợ là vô địch Kiếm Vực cũng không bằng, chỉ có cường giả Thần Cảnh mới có thể đạt đến câu thông thiên địa kiếm thế, sử dụng một phương thiên địa đại thế.
Loại kiếm chiêu đáng sợ như vậy, sao hắn có thể ngăn cản được!
Đây hoàn toàn không phải là kiếm chiêu cường giả Tàng Cung Cảnh có thể chém ra!
"Đạo hữu đừng giết ta, ta là lão tổ Vạn Ma Điện, giết ta Vạn Ma Điện sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Băng Ma Lão Tổ hoảng sợ nói.
Loại kiếm chiêu hội tụ thiên địa đại thế đi theo này, nếu khóa chặt kẻ địch rồi thì hoàn toàn không tránh được, chỉ có thể ngạnh kháng.
Nhưng lấy lực lượng của hắn thì không thể chống cự được một kiếm này, chỉ có thể cầu xin Hạ Hâm tha thứ.
Hi vọng Hạ Hâm có thể nể mặt Vạn Ma Điện mà buông tha cho hắn, nếu không một khi giết một vị lão tổ của Vạn Ma Điện, bị Vạn Ma Điện biết thì chắc chắn sẽ trở thành cục diện không chết không thôi.
Hạ Hâm nghe vậy, mặt không cảm xúc!
Lão tổ Vạn Ma Điện thì đã sao, bản tôn muốn ngươi chết thì ngươi phải chết!
Ngươi là ai cũng vô dụng!
Tử sắc hủy diệt kiếm quang chém qua, thân thể Băng Ma Lão Tổ một chia thành hai, thân tử đạo tiêu.
Hạ Hâm giơ tay khẽ vồ, không gian giới chỉ trên ngón tay Băng Ma Lão Tổ lập tức thoát khỏi bàn tay hắn, bay về phía Hạ Hâm.
Hạ Hâm chụp lấy.
Gia tài của một vị lão tổ ma đạo Tàng Cung Cảnh, không thể bỏ qua.
Sau đó.
Hắn để cái không gian giới chỉ này vào trong không gian giới chỉ của mình, sau đó lăng không bóp một cái, trực tiếp bóp nát thi thể Băng Ma Lão Tổ, hủy thi diệt tích.
Miễn cho gây ra một đống phiền phức.
Mặc dù hắn không sợ Vạn Ma Điện nhưng hắn không thích phiền phức.
Lúc này.
Phía dưới, Lâm Hỏa Nhi đã luyện hóa toàn bộ Kiếm Tâm Quả, tu vi tăng lên tới Hóa Hải Cảnh ngũ trọng, sinh ra kiếm tâm, cảnh giới kiếm đạo đến kiếm khí ly thể đại thành.
Đợi nàng quen thuộc nắm giữ cảnh giới kiếm đạo của mình thì có thể bắt đầu thử cảm ngộ kiếm ý.
"Đa tạ sư tôn." Lâm Hỏa Nhi quỳ xuống đất, hành lễ với Hạ Hâm.
Mới nãy nàng nghĩ là Kiếm Tâm Quả chỉ là một loại thiên tài địa bảo bình thường, nhưng cho đến khi nàng luyện hóa xong, tu vi tăng lên bốn cái tiểu cảnh giới, còn sinh ra kiếm tâm, lại tăng cảnh giới kiếm đạo lên tới kiếm khí ly thể đại thành.
Nàng mới hiểu được, trái cây mà sư tôn cho nàng là thứ quý giá đến mức nào.
Sư tôn chẳng những cứu nàng, báo thù cho nàng, còn cho nàng một loại trái cây quý giá như thế.
n tình nàng nợ sư tôn, sợ là đời này cũng không trả nổi.
Nhưng mà thiếu nhiều như vậy, cũng không cần thiết trả, cái mạng này của nàng chính là của sư tôn, chỉ cần sư tôn muốn nàng đi làm cái gì thì chắc chắn nàng sẽ không chút do dự tuân lệnh.
Cho dù là muốn nàng đi chết thì nàng cũng sẽ không chút do dự.
"Ừm, hấp thu xong thì theo ta đi tìm Tiểu Tiểu đi, không biết bây giờ nàng thế nào rồi, có nguy hiểm hay không." Hạ Hâm nói.
"Vâng, sư tôn." Lâm Hỏa Nhi đứng dậy.
Hạ Hâm dẫn theo nàng, trực tiếp nhanh chóng bay khỏi rừng rậm, tìm đạo khí tức để lại trên người Hạ Tiểu Tiểu, chạy tới vị trí của nàng.
Hạ Hâm đổi quần áo trên người đi, tháo mặt nạ xuống, mặc hoàng bào thân vương của vương triều Đại Hạ vào, miễn cho một hồi Hạ Tiểu Tiểu nhận ra thân phận tuyệt thế Kiếm Thần của hắn.
Bên ngoài huyễn trận chỗ Hạ Tiểu Tiểu.
"Tiểu đông tây, ngươi có bản lĩnh thì đi ra ngoài cho lão phu, xem lão phu có lột da ngươi không!" Vị trưởng lão Không Minh Tông đó nhìn vào huyễn trận mà mắng.
"Lão già, ngươi có bản lĩnh thì đi vào trong này bắt ta đi, ha ha ha!" Trong huyễn trận, tiếng cười đắc ý của Hạ Tiểu Tiểu vọng ra.
Đến lúc này, tâm tình của nàng đã hòa hoãn lại sau trận biến cố suýt nữa mất mạng lúc nãy.
Dù sao bốn lão gia hỏa vẫn ở bên ngoài huyễn trận, cũng không vào được, nàng cũng không cần sợ bọn họ.
Chỉ cần nàng tiếp tục trốn ở trong huyễn trận không đi ra, chờ hoàng thúc tới cứu nàng là được.
Bây giờ chỉ mong hoàng thúc đến nhanh nhanh lên.
"Ngươi có gan thì ở lại trong đó cả đời đừng có đi ra ngoài, di tích đóng lại ngươi cũng không ra, nếu bốn người chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!" Vị trưởng lão Phiếu Miểu Tông âm lãnh nói.
Đúng lúc này.
Hai bóng dáng phá không mà đến, từ không trung phương xa bay tới, đáp xuống bên ngoài huyễn trận.
Phía trước bốn vị trưởng lão.
Chính là hai người Hạ Hâm và Lâm Hỏa Nhi.
"Ra đi." Hạ Hâm nói với Tiểu Tiểu vẫn còn đang trốn ở trong huyễn trận.
Nghe được giọng của Hạ Hâm.
Trong huyễn trận.
Xoát!
Một bóng dáng nhanh chóng vọt ra, ôm lấy đùi Hạ Hâm, vẻ đắc ý khi mắng nhau với bốn vị trưởng lão vừa rồi biến mất sạch sành sanh, sau đó khóc sướt mướt nói với Hạ Hâm: "Hoàng thúc, rốt cuộc ngươi cũng đến, ngươi không biết là trong mấy canh giờ này ta đã trải qua những gì đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận