Đánh Dấu Thành Thánh: Phát Hiện Lão Bà Lại Là Ma Đạo Nữ Đế

Chương 109: Sinh ra kiếm tâm, đột phá Tàng Cung Cảnh ngũ trọng

Nơi này giống như thế giới bên ngoài, có đại địa, dòng sông, dãy núi rừng rậm, trong rừng rậm trong dãy núi xa xa còn thỉnh thoảng có vài tiếng yêu thú rống, bên người đã không có bóng dáng Hạ Tiểu Tiểu và Lâm Hỏa Nhi, bị truyền tống ngẫu nhiên đến những chỗ khác.
Hắn đã thành công đi vào tiểu thế giới trong di tích Côn Bằng.
Hạ Hâm lấy áo bào đen ra mặc vào, đeo mặt nạ lên, lần này trong số tu sĩ đi vào di tích Côn Bằng, người ở đâu cũng có, nếu vận may không tốt thì còn có thể gặp được đệ tử hoặc là trưởng lão Đạo Tông.
Hắn nên thay đổi trang phục trước, miễn cho đến lúc đó gặp được đệ tử hoặc là trưởng lão Đạo Tông.
Cũng không thể nói hắn vì bế quan ở Tư Quá Nhai quá chán, chạy ra xông vào di tích giải sầu một chút.
Dù sao thế thân vẫn còn diện bích ở Tư Quá Nhai dùm hắn.
Hạ Hâm thay trang phục xong, cảm nhận khí tức hắn mới để lại trên người hai người Hạ Tiểu Tiểu và Lâm Hỏa Nhi một chút, ở phía đông nam hắn.
Lấy địa đồ di tích ra xem một chút, Hạ Hâm phát hiện lúc này mình đang ở vị trí biên giới di tích, mà vị trí hai nữ cũng ở biên giới di tích, hơn nữa còn nằm trên một đường thẳng.
Chỉ cần Hạ Hâm đi theo chỉ dẫn của khí tức mà tìm hai người là được, trên đường còn có thể thuận tiện xem xem có một chút thiên tài địa bảo mình cần hay không.
Đặc biệt là xem xem có thể tiện đường tìm được Hải Tâm Thảo hay không, nếu như có thể tiện đường tìm được, chờ hắn tìm được Hạ Tiểu Tiểu thì có thể trực tiếp thức tỉnh Trọng Đồng cho nàng luôn.
Hạ Hâm lần mò theo vị trí của khí tức, một đường bay qua, trong tay có địa đồ di tích giúp cho hắn có thể nhẹ nhõm tránh đi một vài huyễn trận, không đến mức ngộ nhập vào trong đó.
Phi hành trong chốc lát.
Trên một sơn cốc, Hạ Hâm cảm nhận được dao động kiếm khí mạnh mẽ, giống như toàn bộ sơn cốc đều bị một đám kiếm ý kiếm khí bao phủ.
Nơi đây có kiếm ý kiếm khí nồng đậm như thế, khiến cho Hạ Hâm hứng thú, hắn đáp xuống sơn cốc phía dưới.
Phát hiện bên cạnh một dòng suối nhỏ trong sơn cốc có một gốc thiên tài địa bảo, gốc thiên tài địa bảo đó mọc ra những phiến lá sắc biến như mũi kiếm, phía trên những phiến lá xen kẽ nhau của gốc thiên tài địa bảo đó là sáu trái cây.
Đây là, Kiếm Tâm Quả!
Hạ Hâm kinh hãi, bát phẩm thiên tài địa bảo, Kiếm Tâm Quả.
Thứ này chính là đồ tốt.
Kiếm Tâm Quả, là bát phẩm thiên tài địa bảo, chỉ có địa điểm cao thủ Tàng Cung Cảnh vẫn lạc mới mọc ra loại trái cây này.
Hơn nữa vị cường giả Tàng Cung Cảnh này nhất định phải là tu sĩ kiếm đạo có được kiếm tâm mới được.
Nơi bọn họ chết, bùn đất được kiếm tâm trên người tẩm bổ mới sinh ra loại thiên tài địa bảo Kiếm Tâm Quả này.
Ăn Kiếm Tâm Quả có thể để cho tu sĩ kiếm đạo sinh ra kiếm tâm, đồng thời minh ngộ kiếm ý kiếm đạo của bản thân mình.
Là chí bảo trong mắt tu sĩ kiếm đạo.
"Không tệ." Hạ Hâm nở một nụ cười, Kiếm Tâm Quả đã đạt tới bát phẩm thiên tài địa bảo này cũng có cám dỗ cực lớn với hắn.
Nếu như hắn phục dụng, sinh ra kiếm tâm, kết hợp với Hồng Mông Kiếm Thể, kiếm đạo còn có thể tiến thêm một bước.
Nơi này có thể sinh ra Kiếm Tâm Quả, xem ra trăm năm trước có một vị kiếm tu Tàng Cung Cảnh mạnh mẽ có được kiếm tâm vẫn lạc trong vùng thung lũng này.
Di tích Côn Bằng mỗi trăm năm mở ra một lần, mỗi lần mở ra đều sẽ có vô số cường giả đi vào tìm kiếm Côn Bằng bảo cốt, đó là thứ thượng cổ Côn Bằng để lại, Côn Bằng pháp ghi lại trong đó chính là công sát vô song, trăm năm trước có cường giả Tàng Cung Cảnh đi vào tìm kiếm Côn Bằng bảo cốt, chết ở chỗ này cũng bình thường.
Hơn nữa có thể kết ra sáu quả Kiếm Tâm Quả, xem ra vị kiếm tu vẫn lạc ở đây ít nhất cũng là một vị Tàng Cung Cảnh lục trọng.
Hạ Hâm dậm chân đi tới trước Kiếm Tâm Quả, chuẩn bị đưa tay ngắt lấy, sáu quả Kiếm Tâm Quả, hắn phục dụng một quả, năm quả còn lại thì giữ lại, một quả cho Hạ Tiểu Tiểu, một quả cho Lâm Hỏa Nhi, một quả đem về cho nương tử nhà mình, hai quả cuối cùng giữ lại cho đứa con còn chưa ra đời của hắn.
Có hai quả, cho dù đứa nhỏ trong bụng nương tử là song bào thai cũng có thể chia.
Mà đúng lúc này.
Hạ Hâm chuẩn bị đưa tay ngắt lấy Kiếm Tâm Quả, một đạo kiếm quang kinh khủng từ trên không sơn cốc chém tới, chém vào dòng suối nhỏ trước Hạ Hâm hơn mười thước.
Trực tiếp chém dòng suối nhỏ vỡ ra một khe rãnh mười mét, nước bùn văng khắp nơi.
Hạ Hâm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai vị kiếm tu áo trắng đang lơ lửng giằng co giữa không trung.
Hai người đều là kiếm tu Bất Hủ Cảnh cửu trọng, một vị cầm một thanh cự kiếm, một người cầm một thanh thanh phong trường kiếm.
Một kiếm kia mới nãy hiển nhiên là vị kiếm tu cầm thanh phong trường kiếm đó chém ra tới.
Hình như hai người biết nhau, đang đề phòng đối phương.
Vị kiếm tu tay cầm thanh phong trường kiếm nhìn Hạ Hâm phía dưới, mở miệng nói: "Lập tức rời khỏi gốc Kiếm Tâm Quả đó, sau đó cút ra khỏi sơn cốc này, nếu không, chết!"
Lúc này khí tức trên người Hạ Hâm vẫn bảo trì ở Bất Hủ Cảnh tam trọng giống như trong phủ thân vương, cho nên hai người cho rằng Hạ Hâm chỉ là một vị tu sĩ Bất Hủ Cảnh tam trọng.
Cho nên mới dám kêu Hạ Hâm cút.
Hoàn toàn chính xác, trước mặt hai vị cường giả Bất Hủ Cảnh cửu trọng bọn họ, một vị Bất Hủ Cảnh tam trọng hoàn toàn không có tư cách tranh đoạt gốc Kiếm Tâm Quả này với bọn họ.
Kiếm Tâm Quả, thiên tài địa bảo bực này há lại một Bất Hủ Cảnh tam trọng như ngươi có thể nhúng chàm.
Cho dù là tu vi hai người bọn họ đã đến Bất Hủ Cảnh cửu trọng, nửa bước Vô Thủy Cảnh thì cũng cực kỳ khát vọng muốn có được thiên tài địa bảo bực này, còn phải đề phòng bị đối phương đánh lén, nào có phần cho một Bất Hủ Cảnh tam trọng nho nhỏ như ngươi.
Nhưng mà Hạ Hâm lại không thèm để ý tới lời nói của Thanh Phong kiếm tu đó, trực tiếp vươn tay nhổ tận gốc gốc Kiếm Tâm Quả đó, bỏ nó và cả sáu quả của nó vào trong không gian giới chỉ.
Nhìn thấy cảnh này.
Hai vị kiếm tu trên không trung đều ngẩn ra.
Vị tu sĩ Bất Hủ Cảnh tam trọng trước mắt này thật là phách lối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận