Đánh Dấu Thành Thánh: Phát Hiện Lão Bà Lại Là Ma Đạo Nữ Đế

Chương 167: Kiếm đạo vô địch thiên hạ

"Thiên Khuynh!" Kiếm Tiên Đông Hoang hét lớn, toàn lực thi triển một kiếm mạnh nhất của hắn, Thiên Khuynh.
Lấy trạng thái Vô Tướng Kiếm Thể mở ra thi triển Thiên Khuynh, thiên địa đại thế đi theo.
Chém tới Hạ Hâm.
Một kiếm này, vô hình vô tướng.
Có thể khiến cho trời lật ngược.
Hạ Hâm thấy thế thì cũng mở thể chất cấm kỵ Hồng Mông Kiếm Thể ra.
Cũng không chỉ một mình ngươi có thể chất mạnh mẽ, hơn nữa Hồng Mông Kiếm Thể của Hạ Hâm còn là thể chất mạnh mẽ hơn Vô Tướng Kiếm Thể của Kiếm Tiên Đông Hoang này vô số lần.
Huống hồ, Hạ Hâm không chỉ có kiếm thể, còn có kiếm tâm!
Trong nháy mắt khi mở Hồng Mông Kiếm Thể ra, Hạ Hâm khí thế bạo tăng.
Một cỗ sức mạnh cấm kỵ từ trong cơ thể hắn lộ ra, cầm cố hư không bốn phía lại, khiến cho kiếm khí trong không gian bốn phía đều ngừng lưu chuyển!
Một màn này khiến cho người ở bốn phía khiếp sợ, cảm nhận được sức mạnh kiếm đạo cấm kỵ kinh khủng này.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây thay đổi sắc mặt!
Đây là thể chất kinh khủng gì, trước giờ chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, khi mở ra thì có thể cầm cố kiếm khí trong hư không lại.
Trước mặt cấm kỵ kiếm đạo chi lực này, những kiếm khí lưu chuyển phiêu đãng ở bốn phía giống như như gặp phải Đế Hoàng trong kiếm, không dám lỗ mãng.
Hạ Hâm mở Hồng Mông Kiếm Thể ra, đồng thời kiếm tâm cũng mở ra.
Trong cơ thể, trên Linh Hải, tử sắc Hồng Mông Tử Khí hóa thành kiếm đạo chi lực, quấn quanh Xích Tiêu Kiếm của hắn.
"Nhất Kiếm Cửu Tiêu!" Hạ Hâm hét lớn.
Trên Xích Tiêu Kiếm của Hạ Hâm ngưng tụ huy hoàng mà cấm kỵ kiếm đạo chi lực, đột nhiên chém giết xuống, thiên uy kinh khủng đi theo.
Chỉ trong nháy mắt.
Kiếm đạo đại thế trên không Kiếm Đế Thành bị điều động, dẫn động vô số kiếm khí phong bạo, hóa thành kiếm ý lộng lẫy nhất, ngưng tụ trên một kiếm này, chém tới tuyệt thế Kiếm Tiên Đông Hoang.
Giờ phút này, thiên địa đã mất đi sắc thái.
Giống như trong nháy mắt, tất cả mọi thứ đều dừng lại, chỉ còn lại một kiếm đoạt thiên địa tạo hóa này.
Một kiếm này, có cấm kỵ kiếm đạo chi lực của Hồng Mông Kiếm Thể gia trì, lại thêm kiếm tâm chinh phục và điều động thiên địa kiếm đạo đại thế.
Hạ Hâm lấy tu vi Luân Hồi Cảnh tam trọng thi triển ra, cho dù là cường giả Luân Hồi Cảnh cửu trọng muốn chống cự cũng cực kỳ khó khăn, làm không tốt thì sẽ bị một kiếm này chém giết!
Nhìn thấy một kiếm này của Hạ Hâm kinh khủng như thế.
Kiếm Tiên Đông Hoang toàn lực thi triển Vô Tướng Kiếm Thể, đồng thời kiếm ý bắt đầu bốc cháy lên, vô cùng vô tận vô tướng kiếm khí dung hợp vào trong một kiếm hắn chém ra.
Một kiếm này của Hạ Hâm khiến cho hắn cảm nhận sinh mệnh của mình bị uy hiếp, hắn không dám bảo lưu lại chút nào, thi triển toàn bộ nội tình mình có, muốn toàn lực nghênh đón một kiếm này!
Trong nháy mắt khi Vô Tướng Kiếm Thể của hắn toàn diện mở ra, trong phạm vi vạn mét, vô hình vô tướng kiếm khí hội tụ tới chỗ hắn, vô tướng kiếm khí sắc bén, thậm chí cắt đến không gian cũng bị bóp méo.
"Vô Tướng Thiên Khuynh!"
Một kiếm chung cực của Vô Tướng Kiếm Thể, Vô Tướng Thiên Khuynh, hắn ôn dưỡng Vô Tướng Kiếm Thể ngàn năm mới có thể chém ra một kiếm này.
Chém ra một kiếm này, bản nguyên vô tướng kiếm đạo mà hắn ôn dưỡng ngàn năm cũng không còn, cần ngàn năm mới có thể khôi phục lại, tất cả chỉ đổi lấy một kiếm chung cực này.
Nếu như một kiếm này còn không chiến thắng được Hạ Hâm, chứng tỏ kiếm đạo của Hạ Hâm hơn xa hắn, có thể bại trong tay Kiếm Thần như thế này, hắn không lời oán trách.
Vô Tướng Thiên Khuynh bao trùm một kiếm hắn mới chém ra, cả hai dung hợp lại, chém vào một kiếm Hạ Hâm chém tới.
Nhìn một kiếm Vô Tướng Thiên Khuynh không ngừng bay về phía Hạ Hâm, giờ khắc này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây, cho dù là người của Kiếm Đế Thành hay là người đến đây quan chiến đều nín thở.
Thắng bại ở trong giây phút này!
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc, Vô Tướng Thiên Khuynh và cào cấm kỵ Nhất Kiếm Cửu Tiêu của Hạ Hâm trên không trung!
Vô tướng kiếm khí của Kiếm Tiên Đông Hoang và vao cấm kỵ Hồng Mông kiếm khí của Hạ Hâm, phong bạo lập tức quét sạch bốn phía, giờ phút này, không gian bị cắt đứt, tầng mây bị thổi thành hư vô trong nháy mắt.
Dư âm khuếch tán ra, khiến cho vật thể dưới mặt đất, cho dù là núi đá cỏ cây đều bị chấn động đến vỡ nát trong nháy mắt, tu sĩ Hóa Hải Cảnh trở xuống đang quan chiến ở Kiếm Đế Thành bị chấn động đến thổ huyết bay rớt ra ngoài, có người bay mấy ngàn mét mới rơi xuống đất, bị trọng thương.
Cường giả Hóa Hải Cảnh trở lên chỉ có thể miễn cưỡng chống cự lại dư âm đó, nhưng mà cũng bị thương không nhỏ, từng người khí huyết cuồn cuộn.
Không trung, dư âm tán đi.
Vô số tu sĩ vội vàng nhìn lên trên không, muốn xem kết quả đối kháng lần này.
Là Kiếm Tiên Đông Hoang thắng hay là Kiếm Thần Thần Châu thắng.
Khi mọi người thấy rõ tình huống trên không trung, hoảng sợ phát hiện một kiếm chung cực Vô Tướng Thiên Khuynh mà Kiếm Tiên Đông Hoang không tiếc hao tổn bản nguyên kiếm thể ngàn năm thi triển ra đã tiêu tán.
Mà Hạ Hâm ngưng tụ thiên địa đại thế chém ra một kiếm, uy lực không có giảm bao nhiêu, vẫn kéo theo huy hoàng thiên uy có thể hủy diệt hết thảy chém xuống.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang kinh khủng không gì sánh kịp chém tới mình, sắc mặt Kiếm Tiên Đông Hoang tái nhợt.
Hắn bại, hắn không phải là đối thủ của vị Kiếm Thần Thần Châu này!
Một kiếm này của Hạ Hâm, Hồng Mông Tử Khí vờn quanh, Thần Cảnh kiếm thế đi theo, những nơi đi qua, không gian vỡ ra, kéo theo uy thế không thể địch nổi chém về phía hắn.
Một kiếm Vô Tướng Thiên Khuynh của hắn hoàn toàn không thể ngăn cản được bao nhiêu uy thế của một kiếm này của Hạ Hâm.
Hai người chênh lệch quá lớn!
Kiếm Tiên Đông Hoang nhắm mắt lại, chờ một kiếm này giáng lâm, hắn tu luyện kiếm đạo, kiếm ý cương trực công chính, chạy trốn lùi bước là chuyện không thể nào.
Hắn tu kiếm cả đời, có thể chết ở trong tay một vị Kiếm Thần như thế này thì cũng có thể coi như chết có ý nghĩa.
Nhưng mà.
Hắn nhắm mắt lại, chờ đợi hồi lâu nhưng một kiếm này của Hạ Hâm không có chém lên trên người hắn.
Mà là bay lướt qua bên cạnh hắn, rơi xuống Kiếm Đế Thành phía sau hắn,
Chém Kiếm Đế Thành từ giữa ra, một chẻ thành hai, ngã sụp ra hai bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận