Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 253: Chỉ có thể nói tiếng xin lỗi

**Chương 253: Chỉ có thể nói tiếng xin lỗi**
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng nhàn nhạt trải dài trên biển mây, đệ tử Thanh Vân Môn như thường lệ tiến vào quảng trường, tiếp tục quan sát đại thí Thất mạch hội võ một giáp một lần của Thanh Vân Môn.
Đám người Đại Trúc Phong đứng ở dưới tấm bảng vàng hôm qua, chỉ thấy tên của một nửa số người trên bảng vàng đã bị xóa đi, mà bên cạnh tên Điền Linh Nhi, đã viết tên đối thủ hôm nay của nàng —— Sở Dự Hoành.
Đối thủ này vốn dĩ thuộc về Trương Tiểu Phàm, mà đối thủ của Trương Tiểu Phàm thì được đổi thành đối thủ vốn thuộc về Điền Linh Nhi, một đệ tử Lạc Hà Phong, thực lực so với Thân Thiên Đấu hôm qua còn kém một bậc, bất quá vận khí tốt, vòng thứ nhất gặp được đối thủ yếu hơn.
Ngay cả trong nguyên kịch tình Điền Linh Nhi đều có thể thắng hắn, huống chi là Trương Tiểu Phàm bây giờ, tự nhiên càng không thành vấn đề. Bởi vì vội vã đi xem Điền Linh Nhi thi đấu, lần này hắn không giống như hôm qua, chậm rãi triền đấu cùng đối thủ, mà gọn gàng linh hoạt, trong mấy hiệp đã đánh đối thủ xuống lôi đài.
Đương nhiên, vẫn không đả thương người, như vậy vừa thắng được đối thủ, lại vừa được lòng các sư huynh đệ cùng mạch của đối thủ, đồng thời khiến bọn họ bội phục vô cùng. Tu vi của hắn mạnh hơn đối thủ quá nhiều, mọi người tự nhiên đều nhìn ra được, đây là đường đường chính chính đánh bại, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
Điền Bất Dịch ở dưới đài quan sát hắn thi đấu bật cười lắc đầu, hắn tự nhiên biết vì sao lần này Trương Tiểu Phàm không giữ kín kẽ, cũng không nói gì, đợi Trương Tiểu Phàm xuống lôi đài, liền cùng hắn đi về phía Điền Linh Nhi, Tô Như ở chỗ này.
Trận đầu của Điền Linh Nhi, nàng chỉ vận dụng Hổ Phách Chu Lăng, không sử dụng Thiên Hoàng kiếm, bởi vì đối thủ này còn chưa cần Thiên Hoàng kiếm ra khỏi vỏ.
Sau khi lên đài, Điền Linh Nhi tuổi trẻ khí thịnh, không đợi đối thủ xuất chiêu, chuông đỉnh vừa dứt đã chỉ về phía trước, trong chốc lát ánh sáng chớp động, nhanh như tia chớp, Hổ Phách Chu Lăng mang theo một trận gió lớn, cạo mặt đau nhức, phóng tới Sở Dự Hoành.
Mắt thấy Hổ Phách Chu Lăng trong chớp mắt đã lao đến, Sở Dự Hoành vội vàng tế lên "Thiếu Dương" tiên kiếm của mình, ánh sáng màu vàng nhạt từ tiên kiếm tản ra, nghênh đón Hổ Phách Chu Lăng.
Hiệp một cân sức ngang tài, Sở Dự Hoành thủ quyết biến ảo, Thiếu Dương Tiên kiếm bắn ra ánh sáng chói lọi như mặt trời mới mọc, rực rỡ xán lạn, quang minh lẫm liệt. Theo pháp quyết dẫn dắt, một tiếng gào to, Thiếu Dương Tiên kiếm như ánh nắng huy hoàng, đường đường chính chính ép về phía Điền Linh Nhi.
Điền Linh Nhi không hoảng hốt, không có chút nào tránh lui, tay trái bắt lấy Hổ Phách Chu Lăng bay trở về trước người, kéo lên đỉnh đầu, lập tức ánh sáng như sa, Hổ Phách Chu Lăng nháy mắt rộng ra mấy lần, dệt thành một đường ánh sáng bình chướng trước người.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong khi Sở Dự Hoành mặt mày nghiêm nghị, Thiếu Dương Tiên kiếm ầm ầm chém vào ánh sáng, chỉ thấy ánh sáng màu đỏ run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn bình yên vô sự.
Thiếu Dương Tiên kiếm một kích không thành, quay ngược trở về, Điền Linh Nhi thừa thế phản kích, Hổ Phách Chu Lăng ánh sáng lóe lên, nhất thời dài gấp mười.
"Uống. . ."
Điền Linh Nhi khẽ kêu một tiếng, chỉ thấy Hổ Phách Chu Lăng thay đổi bộ dáng mềm mại ban đầu, biến thành một cây cự bổng thật dài, thẳng tắp nằm ngang giữa không trung, một mặt bị Điền Linh Nhi nắm trong tay.
Dưới đài mọi người xôn xao, tiếng thán phục không dứt, Trương Tiểu Phàm lúc đến nhìn thấy chính là một màn này, nhịn không được reo lên: "Tốt, sư tỷ thật lợi hại. . ."
Nghe được thanh âm của Trương Tiểu Phàm, Điền Linh Nhi không khỏi cảm thấy ngọt ngào, khí thế cường thịnh hơn mấy phần, Trương Tiểu Phàm nhanh chóng đánh bại đối thủ như vậy, nàng cũng không thể kém quá!
Tay nhỏ mảnh khảnh nắm lấy đại bổng do Hổ Phách Chu Lăng biến thành, đột nhiên vung xuống phía dưới, mang theo tiếng "ô ô" xé gió, hung hăng đánh về phía đầu Sở Dự Hoành.
Sở Dự Hoành không dám đón đỡ, thả người vọt ra, thủ quyết biến đổi liên tục, Thiếu Dương Tiên kiếm tia sáng tăng vọt, kim hoàng quang mang xán lạn hòa lẫn với ánh nắng mới mọc, rực rỡ chói mắt, vòng qua Hổ Phách Chu Lăng, bao phủ về phía Điền Linh Nhi.
Điền Bất Dịch cùng Tô Như lập tức thở phào nhẹ nhõm, Điền Linh Nhi sắc mặt nghiêm nghị, trong đôi mắt hạnh bắn ra tia sáng khiếp người, tay run lên, Hổ Phách Chu Lăng lại lần nữa hóa thành từng dải, cuốn ngược mà quay về.
Điền Linh Nhi buông tay nắm Hổ Phách Chu Lăng, hai tay kết pháp quyết, Hổ Phách Chu Lăng ánh sáng lưu chuyển, xoay ngược không ngừng, lượn vòng bên cạnh nàng, khó khăn lắm ngăn trở được Thiếu Dương Tiên kiếm.
Sau một khắc, Hổ Phách Chu Lăng lại lần nữa dài ra, đỉnh đầu đột nhiên như một con rắn độc xuyên thẳng xuống đất, Sở Dự Hoành sắc mặt đại biến, không chút nghĩ ngợi, lập tức lùi về sau.
Quả nhiên, ngay tại nơi hắn vừa mới rời khỏi, Hổ Phách Chu Lăng vốn giống như rắn độc, giờ phút này không ngờ như một con cự long màu đỏ từ dưới đất cuồng mãnh xông ra, chỗ hắn vừa đứng lập tức phá ra một cái động lớn.
Điền Linh Nhi kết pháp quyết hoa lan, giao nhau trước ngực, miệng khẽ kêu: "Trói Thần."
Hổ Phách Chu Lăng lơ lửng giữa không trung, một tiếng vang giòn, nháy mắt ánh sáng đại thịnh, thấy gió liền dài, chỉ trong chớp mắt đã dài ra không biết bao nhiêu lần, che khuất cả bầu trời.
Hổ Phách Chu Lăng nhanh chóng xuyên qua, hoặc nhô lên cao xoay quanh, hoặc xông vào dưới mặt đất rồi lại từ một bên khác phá đất mà ra, lấy Sở Dự Hoành làm trung tâm, vô số dải lụa đỏ bao vây hắn chặt chẽ.
Điền Bất Dịch và Tô Như thấy thế cảm thấy đại định, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, trận này, nữ nhi đã định thắng cục.
Trương Tiểu Phàm thấy thế giơ nắm đấm quát: "Sư tỷ uy vũ. . ."
Điền Linh Nhi khóe môi cong lên mỉm cười, pháp quyết không ngừng, Hổ Phách Chu Lăng toàn bộ hóa thành một quả cầu đỏ cực lớn, không ngừng ép vào trong.
Trong khe hở kia, dưới ánh sáng, mơ hồ còn thấy được tia sáng vàng nhạt, nhìn ra được Sở Dự Hoành còn đang ngoan cường chống cự, nhưng đạo đạo lụa đỏ kia dù bị cản trở, chậm lại tốc độ, vẫn không thể kháng cự ép vào trong.
Qua một lát, Hổ Phách Chu Lăng lại từ từ ép vào trong một thước, đúng lúc này, chỉ nghe "A..." một tiếng quái khiếu, Sở Dự Hoành thế như mãnh hổ, cầm kiếm phá lụa xông ra, bất quá giờ phút này sắc mặt của hắn đã hoàn toàn trắng bệch.
Đây đã là sự giãy dụa cuối cùng của Sở Dự Hoành, Điền Linh Nhi chỉ tay phải, Hổ Phách Chu Lăng như giòi bám xương, theo sát phía sau, đánh tới sau lưng hắn.
Lúc này Sở Dự Hoành dường như ngay cả chuyển thân cũng cực kỳ khó khăn, khẽ động, không tránh thoát được, bị Hổ Phách Chu Lăng đánh nhẹ sau lưng, nhất thời cả người bay ra, ngã xuống dưới đài.
Trương Tiểu Phàm âm thầm cảm thán, Sở Dự Hoành mặc dù vẫn bại trận này, nhưng ít ra so với vận mệnh ban đầu, bị hắn dùng Phệ Hồn trọng thương, đánh cho thất khiếu chảy máu tốt hơn nhiều.
Điền Linh Nhi thu hồi Hổ Phách Chu Lăng, vẫn quấn quanh hông, nhảy xuống đài, cười nhẹ nhàng ôm quyền với Sở Dự Hoành nói: "Đa tạ Sở sư huynh hạ thủ lưu tình."
Sở Dự Hoành nhìn nàng một cái, cười khổ nói: "Điền sư muội kỳ tài ngút trời, bội phục, bội phục, cáo từ." Nói xong liền cùng các sư huynh đệ trong mạch quay người rời đi.
Trương Tiểu Phàm lập tức đón nhận một trận khen ngợi mãnh liệt, chỉ nghe Điền Linh Nhi mặt mày hớn hở, nhìn sư tỷ nở nụ cười tuyệt mỹ với mình, Trương Tiểu Phàm so với nàng còn cao hứng hơn, "Sư tỷ thật lợi hại, xem ra lần này hội võ vòng nguyệt quế trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác."
Điền Linh Nhi cau mũi với hắn, nói: "Ngươi ít đến, người khác không biết thực lực của ngươi, ta còn không biết sao?"
Trương Tiểu Phàm gãi gãi sau gáy, cười hắc hắc nói: "Nếu như cuối cùng chỉ còn lại hai chúng ta, thắng nhất định là ngươi."
Điền Linh Nhi hai mắt tỏa sáng, vui mừng nói: "Đây chính là ngươi nói."
Tô Như dở khóc dở cười nói: "Hai người các ngươi coi Thất mạch hội võ là cái gì? Đừng hồ nháo."
Điền Linh Nhi cười hì hì nói: "Thế nào, mẹ, ta lợi hại chứ?"
Tô Như liếc nàng một cái, cuối cùng vẫn bật cười, nói: "Lợi hại, lợi hại."
Điền Bất Dịch cao hứng nói: "Đi thôi! Đi xem những người khác thế nào."
Nguyên bản tâm tình tốt đẹp, khi nhìn đến chiến tích của các đệ tử khác, lập tức phiền muộn xuống, trừ Tống Đại Nhân, những người khác lại toàn bộ bị vùi dập giữa chợ.
Bất quá có ba đệ tử tiến vào vòng tiếp theo, đối với Đại Trúc Phong mà nói, đây đã là thành tích tốt chưa từng có, hắn phiền muộn trong chốc lát cũng liền thoải mái.
Một ngày này trôi qua, Thanh Vân Môn Thất mạch hội võ vẫn còn tham gia thi đấu chỉ có mười sáu người, vượt quá dự liệu của nhiều người, Đại Trúc Phong luôn luôn suy thoái lại chiếm ba người, vượt xa các khóa trước.
Mặc kệ nội bộ thế nào, Điền Bất Dịch đối ngoại chính là mặt mày rạng rỡ, một ngày này trên mặt đều là cười ha hả.
Trương Tiểu Phàm tâm tình có chút nặng nề không tên, bởi vì ngày mai thi đấu, vốn dĩ Điền Linh Nhi nên giao đấu với Lục Tuyết Kỳ, nhưng hôm nay. . . lại biến thành hắn.
Mình đổi ký với sư tỷ, lại khiến Lục Tuyết Kỳ tại mười sáu vào tám gặp gỡ hắn, đến bát cường cũng không vào được, nàng sẽ rất khổ sở!
Theo vận mệnh ban đầu có thể thấy được, nàng coi trọng thắng bại bao nhiêu, thậm chí vì thắng, không chút do dự thi triển ra Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết chưa nắm giữ.
Nhưng là không có cách, hắn nhất định phải giành vòng nguyệt quế, nếu không làm sao xứng đáng với kỳ vọng của sư phụ, sư nương và sư tỷ?
Đối với Lục Tuyết Kỳ, hắn chỉ có thể nói một câu xin lỗi, đương nhiên, là ở trong lòng, hắn bây giờ căn bản không quen biết Lục Tuyết Kỳ, về mặt tình lý, cũng không cần thiết nói với nàng lời xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận